Làm Phi

Chương 130: Chương 130: Giăng bẫy




Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Sự tình trở nên càng thêm kỳ quái.

Ám vệ không ngừng vào cung bẩm báo: Ở trên phố, Tịch Lan Vi rẽ Đông rẽ Tây, vòng không ít đường vòng, hình như là có ý cắt đuôi bọn họ.

Cuối cùng, nhìn thấy nàng vào Quang Đức phường bên cạnh Duyên Thọ phường, không còn có đường vòng, đi thẳng đến tửu lâu lớn nhất trong phường là Khuynh Nhạc lâu.

Ám vệ không tiện quấy rầy, về cung chờ lệnh, Hoàng đế cân nhắc hồi lâu, trầm xuống: “Truyền chỉ, ngày mai miễn triều. Chuẩn bị ngựa.”

Tuy không biết đến tột cùng sao lại thế này, nhưng xảy ra chuyện kỳ quái như thế, hắn nên tự mình đi nhìn xem.

Nàng gạt mọi người như vậy ắt là có cái lý do gì khó nói, muốn hỏi cũng chỉ có thể là hắn hỏi — Nếu nàng không chịu trả lời hắn, người khác càng không thể hỏi ra.

...

Mấy con khoái mã[1] đạp bóng đêm chạy nhanh ra từ cửa cung, đi thẳng đến Quang Đức phường.

[1] khoái mã: ngựa chạy nhanh

Hoàng đế giá lâm, tất nhiên trong phường đã sớm giới nghiêm, một mảnh yên tĩnh. Khuynh Nhạc lâu kia càng bị vây đến chật như nêm cối. Một đám thủ vệ trầm mặc không lên tiếng thi lễ bái kiến, sau khi người tới im lặng đi vào trong, lại đứng dậy tiếp tục canh giữ, ở dưới màn trời đen nhánh tựa như từng tòa tượng đá đứng ở bên ngoài tòa lâu.

Khuynh Nhạc lâu gồm ba tầng, Hoàng đế bước qua ngạch cửa, nghe được ám vệ tiến lên bẩm báo Tịch Lan Vi ở phòng riêng trên tầng ba. Hơi gật đầu xem như đáp lại, hắn ngẩng đầu nhìn xem, cất bước đi lên bậc thang.

Trước cửa phòng, Hoắc Kỳ gõ cửa, bên trong không có phản ứng. Cách ván cửa dán giấy mỏng, mơ hồ có thể thấy bên trong có một cây nến đỏ đang cháy. Lại gõ cửa, vẫn không có đáp lại.

Hoắc Kỳ nhăn mày, một hồi căng thẳng, vừa nghĩ nàng đã tự mình tới đây, theo lý nên bình an không có việc gì, một bên lại nhịn không được lo lắng có gặp bất trắc hay không.

“Phá cửa.” Nhẹ giọng phân phó một câu, Hoàng đế bước lùi lại, có thị vệ đi tiến lên, vận đủ khí, tàn nhẫn đá lên cửa, một tiếng ầm vang, cửa chưa mở, lại mơ hồ nghe được cách đó không xa có tiếng nước truyền đến. Lại đạp thêm một cước, ván cửa với hoa văn tinh xảo ở trước mặt đổ xuống, cảnh tượng trong phòng ánh vào mi mắt.

Cây nến đỏ mới vừa rồi đang cháy lúc này bị gió lung lay, ánh nến đong đưa không ngừng. Ghé mắt nhìn lại, cửa sổ bên tay trái mở rộng, từ đó gió đêm không ngừng thổi vào. Dưới cửa sổ vừa đúng là một con sông, mới vừa rồi thanh âm rơi xuống nước... Là có người nhảy xuống.

Phía dưới, thị vệ canh giữ ở bờ sông cũng nhận ra không đúng, đã có người cắm mũi giáo xuống nước thăm dò, ý đồ ngăn trở, nhưng đêm khuya thế này, ở trên sông sâu vài chục trượng này, muốn cản người cũng không dễ dàng.

Hoắc Kỳ đã không có lòng bận tâm có thể ngăn người kia lại hay không, chỉ cảm thấy bị cảnh tượng trong phòng làm cho cực kỳ khiếp sợ.Trong phòng... Từ cửa đến bên giường, quần áo hỗn độn rơi đầy đất. Nam trang chỉ có một cái áo ngoài rơi ở bên giường, có vẻ người kia vội vàng mặc quần áo đào tẩu nhưng vẫn sót lại cái này. Mà nữ trang...

Áo ngoài, khúc vạt, đai lưng, váy, trung y của Tịch Lan Vi từng cái rơi rụng trước mắt, giày thêu mới may đặt chỉnh tề, bên cạnh giày thêu là vòng tay ngọc Nam Hồng nàng yêu thích.

Trong phòng ánh nến mờ mờ, một mảnh tĩnh mịch.

Bọn thị vệ nín thở, mắt cũng không dám nâng, trong lòng hoàn toàn rõ ràng đây là “Bắt gian tận giường”, không chừng phải giết bọn hắn diệt khẩu, lúc này nhiều lời quả thực chính là tìm chết.

Tịch Lan Vi là bị hai tiếng đạp cửa phòng kia làm thức tỉnh, đầu mơ hồ đau nhức, mở to mắt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt đảo qua trong phòng, cũng đã minh bạch, nhất thời đại kinh thất sắc[2]: “Bệ hạ...”

[2] đại kinh thất sắc (大惊失色): biến sắc vì kinh sợ

Hoắc Kỳ nhàn nhạt nhìn nàng, trong mắt không dậy nổi cảm xúc gì, hình như là không biết nên dùng cảm xúc như thế nào tới đối mặt. Nàng giống như rất vô lực, vẫn nằm ở trên giường, đầu vai trắng nõn lộ ra bên ngoài, một khối ngọc bội xanh biếc rũ ở trên xương quai xanh, sắc màu tươi đẹp.

Tịch Lan Vi cố hết sức hòa hoãn hơi thở và tinh thần, nhưng càng thanh tỉnh lại càng sợ hãi, lần thứ hai nhìn qua hắn, nàng đón nhận thần sắc tìm không ra cảm xúc của hắn, lắp bắp muốn giải thích: “Bệ hạ... Thần thiếp không...”

“Đều lui ra.” Trước khi nàng nói vào vấn đề, Hoàng đế nghiêng đầu về một bên, cho người khác lui ra, thanh âm lạnh lẽo: “Chuyện trong phòng, dám lộ ra nửa chữ, tru di tam tộc.”

Những tiếng tuân lệnh trầm thấp không hoảng loạn, mọi người rất nhanh liền lui hết. Vì thế càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh đến như thể trong trời đất chỉ có hai người bọn họ.

Lặng im một lát, Hoắc Kỳ đóng cửa phòng lại, lại quay người tới, liếc nhìn nàng, tâm tình phức tạp đến chính hắn cũng không thể giải thích: “Nàng...”

Nàng chống thân thể dậy, môi đỏ cắn chặt, bởi vì khẩn trương mà càng khẩn cấp bọc chăn khắp người: “Bệ hạ... Thần thiếp không, không làm bất cứ việc gì không nên làm...”

Một hồi lâu, mới nghe được hắn nhẹ giọng đáp một câu: “À.” Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Mặc quần áo vào, hồi cung.”

...

Trong phòng không lưu lại người khác, nàng lại chỉ mặc quần áo lót, quần áo rơi đầy đất kia là hắn nhặt lên từng cái cho nàng. Từ đầu đến cuối, Tịch Lan Vi đều không thể giảm bớt run rẩy trên người, thật là đáng sợ...

Nàng đã từng giả làm cảnh tượng “Bắt gian tận giường” lừa gạt Phương thị, lại không nghĩ rằng, lúc này là thật sự bị bắt gian. Tuy là không thể “Thành”, nhưng tất cả một màn trước mắt đã là nàng khó có thể nói rõ.

Run bần bật, mất một lúc lâu mới mặc xong quần áo, nàng cúi đầu xuống hướng về phía hắn, vô cùng gian nan mở miệng: “Bệ hạ...””Hồi cung.” Hắn lại nói hai chữ này một lần nữa, xoay người đẩy cửa mà ra, nàng cũng chỉ đành đi theo.

Mọi người chờ ở dưới lầu, nhận ra hai người đi qua trước mắt, cũng không có một ai dám ngẩng đầu nhìn nàng, lại vẫn làm nàng sinh ra áp lực xưa nay chưa từng có.

Bắt gian tận giường...

Nàng bị chỉ trích “lả lơi ong bướm” lâu như vậy, lần này, thế nhưng lại cứ thế chứng thực tội danh.

...

Xe ngựa ngừng ở cách cửa có hai ba bước, hình như là sợ nàng lại bị càng nhiều người thấy. Hoắc Kỳ lên xe trước, không giống ngày thường bước tới đỡ nàng.

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, tiếng “Lộc cộc” của bánh xe giống như đòi mạng, rốt cuộc đánh bại một phân chống đỡ cuối cùng của nàng, nước mắt tràn mi.

Hoắc Kỳ ngồi ở cách xa hai trượng, không tiếng động mà nhìn nàng trong chốc lát, thở dài một tiếng: “Cho trẫm một lời giải thích.”

Nàng sửng sốt.

Yên lặng, hắn lại nói một lần: “Cho trẫm một lời giải thích.”

Thời điểm nàng còn không thể nói chuyện, nàng từng xin hắn, bất luận chuyện gì, xin hắn cho nàng cơ hội giải thích — Lúc này, hắn muốn nghe.

“Thần thiếp bị gây mê...” Nàng chịu đựng một trận lại một trận tim đập nhanh, cố hết sức bình tĩnh nói. Dụi mắt, cảm giác lông mi bị nước mắt thấm ướt, lại nói: “Thần thiếp tuyệt đối sẽ không phản bội bệ hạ...”

“Ừ.” Hắn trầm xuống, hiếm khi suy nghĩ, hòa hoãn nói: “Ám vệ hồi bẩm, nhìn thấy nàng tự mình chạy tới, lại còn ở trong thành đi vòng vèo không ít, làm như muốn cắt đuôi bọn họ —Dù sao các ngươi cũng phải có một bên đang nói dối.” Quét mắt nhìn nàng một cái, hắn lại bình tĩnh nói: “Trẫm sẽ biết.”

Lời này khơi dậy trong nàng một phen kinh hãi.

Nàng là... tự mình chạy tới? Tuyệt đối không thể!

Nhưng một dàn ám vệ kia đều là thân tín của Hoắc Kỳ, cho dù có người có dị tâm cố ý lừa hắn, cũng không có khả năng mỗi người đều lừa hắn.

Nhất thời lại không có nửa câu để tự biện giải cho mình, lòng tràn đầy kinh sợ bao vây lấy nàng, cho đến khi hắn duỗi tay qua: “Trước khi điều tra rõ, trẫm tin nàng.”

Nàng không dám đưa tay nắm lấy tay hắn, hắn liền nâng lên ôm nàng, có chút cậy mạnh, làm nàng không thể giãy giụa.

Đầu chạm đến đầu vai hắn nháy mắt cả người vô lực, cảm thấy tay chân đều phát run, không biết là quá sợ hãi hay là mê dược chưa hết tác dụng.

Một bên che chở nàng, một bên ý đồ xoa dịu rõ ràng nỗi lòng của chính mình. Cảm thụ được trong lòng ngực khụt khịt, Hoắc Kỳ cười nhạo chính mình thật là hết thuốc chữa.

Mới vừa rồi trực tiếp ban chết nàng mới hợp lý, thế nhưng hắn lại bình tĩnh như thế mang nàng hồi cung. Nhìn nàng khóc, vẫn là nhịn không được muốn dỗ dành nàng.

Trong lòng hai ý tưởng đấu tranh kịch liệt, một mặt là không hề lý trí mà một lòng tưởng tin nàng, dù là lừa mình dối người cũng muốn tin nàng; một mặt khác, hắn lại biết nên tra xét rõ ràng việc này, mặc kệ là vì nàng hay vì chính hắn.

...

Xe ngựa vẫn đi tới trước Tuyên Thất điện mới dừng lại, Hoắc Kỳ xuống xe, xoay người nhìn lại, vẫn là duỗi tay đỡ nàng xuống dưới.

Trước bậc thềm, Tịch Viên và Sở Tuyên nhìn thấy hai người, đều là lo lắng trong lòng.

“Bệ hạ.” Hai người vái chào, Hoàng đế không ngừng bước, chỉ gật đầu một cái: “Đi vào rồi nói.”

Ở phía sau hắn, Tịch Lan Vi nhìn về phía Tịch Viên, ánh mắt kinh hoảng bất lực. Lúc này, nàng cực kỳ muốn biết... có phải phụ thân cũng cảm thấy nàng làm cái việc sai trái kia.

...

Cảnh Phi đã chờ ở trong điện, việc như vậy rốt cuộc là không giấu được.

“Bệ hạ, hôm qua chạy tới Khuynh Nhạc lâu không phải nàng.” Đây là câu đầu tiên Tịch Viên nói sau khi nhập điện, làm trong lòng Tịch Lan Vi bỗng nhiên được an ủi, phụ thân rốt cuộc vẫn tin nàng.

“Tướng quân, ám vệ một đường đi theo nàng.” Hoàng đế than nhẹ mà nói, tựa như vô cùng mỏi mệt: “Trẫm cũng thật sự tìm được nàng ấy ở Khuynh Nhạc lâu.”

“Nhưng kia không phải nàng.” Tịch Viên quả quyết nói: “Thần nhìn thấy thân ảnh kia chạy qua phủ từ trước, rất giống, nhưng cũng không phải.”

Hoàng đế trầm xuống, không tiếp tục tranh chấp, nhìn về phía Sở Tuyên, chậm rãi nói: “Nghe nói ngươi bắt được người phóng hỏa.”

“Vâng.” Sở Tuyên vái chào, đã giao cho Cấm Quân Đô Úy phủ đi thẩm vấn.

Sau nửa khắc, quan viên Cấm Quân Đô Úy phủ mang hai người kia vào điện, tập trung nhìn tới, Tịch Lan Vi đột nhiên hít thở không thông.

Là thái giám bên người nàng.

Hai người run rẩy, lắc đầu, ấp úng mà nói hết câu cho hoàn chỉnh: “Bệ hạ thứ tội, tướng quân thứ tội, là... Là Chiêu nghi nương nương phân phó... sai nô tài châm lửa đốt kho hàng kia, nói là, nói là có chút việc gấp muốn đi ra ngoài làm...”

Dường như có một màn thiên la địa võng, khi nàng bất tri bất giác[3] đã bài bố đến tinh tế chu đáo, không chỉ có thể lừa gạt Hoàng đế, còn thiết kế đến cả mỗi một người thân cận bên cạnh nàng.

[3] bất tri bất giác (不知不觉): không hay không biết

Phụ thân nhìn thấy nàng chạy qua cửa phủ, Sở Tuyên bắt được người... Tra ra là nàng muốn bọn họ phóng hỏa.

Cho nên dù Tịch Viên vẫn tin nàng vô tội, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy, ông ấy là phụ thân nàng, tất nhiên sẽ nói chuyện thay nàng.

“Chiêu nghi ngươi......” Thanh âm của Cảnh Phi kinh ngạc lẫn giận giữ đan xen, lộ ra đầy sự không thể tin tưởng: “Bệ hạ đối đãi với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi có thể...”

“Thần thiếp không có.” Nàng nhìn Hoắc Kỳ, tuy thần sắc kiên định, nhưng lại là tái nhợt vô lực: “Lời mới vừa rồi thần thiếp nói với bệ hạ ... đều là sự thật, xin bệ hạ tra rõ...”

Một mặt vừa nói, một mặt chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Lời này thật sự cực kỳ giống tự giải vây cho chính mình, nàng đã bị “bắt gian tận giường” lại còn ở nơi này yêu cầu tra rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.