Edit: Du Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Tuy đã gửi thư thông báo có biến cho Hách Khế, nhưng Hoắc Trinh vẫn tăng nhân thủ đi tìm hiểu xem đến tột cùng là hướng đi của đội quân như thế nào.
Thật sự quá kỳ quái... Nếu Hoàng đế thật sự an bài như thế... Quả thực là điên rồi!
Triệu Sở Tuyên về Việt Liêu gấp, Hoắc Trinh muốn mặt đối mặt hỏi rõ ràng sự tình Sở Tuyên nghe được. Sở Tuyên tới rất mau, cho thấy ngày đêm kiên trì chạy đến, mà khi tới Vương phủ cũng không dám trì hoãn, không cần đợi người thông báo, thậm chí cửa chính cũng không vào mà nhảy luôn vào phủ.
Đi thẳng đến thư phòng, đúng lúc ở cửa thư phòng gặp được quản gia, Sở Tuyên khẽ gật đầu: “Điện hạ đâu rồi?”
Quản gia đáp: “Sắc trời đã tối... điện hạ đã nghỉ ngơi...” Ngừng một chút lại nói: “Để ta đi báo, mời Sở đại nhân ngồi chờ ở thư phòng một lát.”
...
Sở Tuyên vào thư phòng, nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng ở trên bàn. Trên bàn có không ít giấy sách, cũng có một chồng thư từ đặt ở vị trí bên phải. Sở Tuyên trầm thở một hơi, vững bước đi vào, đóng cửa rồi xem một phong thư.
Hoài Dục Vương Khương Các.
Lại nhìn tên này một lần nữa, Sở Tuyên chần chừ thật lâu rồi mới quyết định rút thư ra.
Chỉ rút ra một nửa, lại đúng là trang cuối cùng được xếp ở sát bên ngoài, mà ở mặt trên chỉ có thể nhìn thấy một hàng chữ, ngoài ra không thấy gì nữa.
Sở Tuyên thở dài, đành phải để thư trở lại chồng thư kia, giống như chưa từng lấy qua.
...
Hai khắc sau Hoắc Trinh tới thư phòng, trên mặt có chút mệt nhưng mắt lại mở rõ ràng. Lúc đi vào cũng không hàn huyên gì, đóng cửa phòng hỏi thẳng Sở Tuyên: “Sao rồi?”
Sở Tuyên hồi tưởng, nói hết sự tình mình nghe được giống với lá thư trước. Ngữ khí dừng lại, hắn hoãn khẩu khí xong rồi mới nói tiếp: “Thần đã âm thầm quan sát, xác thực có đại quân đi tới Dương Quang.”
Hoắc Trinh rùng mình: “Thật sự nhiều như vậy ư?”
Sở Tuyên khẽ lắc đầu: “Thần nhìn không ra. Còn nữa, hắn ta lại nhiều lần phái đại quân đi, thần cũng đã nhìn qua nhưng cũng không thấy toàn bộ.”
Vẫn là một đống mờ mịt. Trong lòng Hoắc Trinh có chút phiền não, không biết cuối cùng Hoàng đế muốn như thế nào nữa. Thậm chí trong lúc nhất thời hoài nghi có phải Sở Tuyên bị phát hiện hay không, liếc Sở Tuyên một cái, hắn nhíu mày hỏi: “Bọn họ có biết ngươi ở đó không?”
“... Tất nhiên không biết.” Sở Tuyên khẽ cười: “Biết hết rồi sao còn muốn nói cho thần nghe như vậy?”
Im lặng một thời gian, ánh nến nhỏ trong thư phòng chỉ còn lại một nửa, ánh sáng tối tăm làm thần sắc hai người đều âm trầm. Trong giây lát Hoắc Trinh nặng nề hoãn khẩu khí, bình tĩnh lại nhìn về phía Sở Tuyên: “Lúc trước đột nhiên Cấm Quân Đô Uý phủ muốn tra ngươi... là vì cái gì?”Sở Tuyên nghẹn lại.
Hoắc Trinh lại nói: “Sao bọn họ đột nhiên lại nghi ngờ ngươi?”
Cố ý muốn tránh khỏi đề tài này, Sở Tuyên nhìn Hoắc Trinh, nhưng sau một lúc vẫn chưa nói chuyện. Trong lòng ngày càng giãy giụa nghiêm trọng, vừa cảm thấy chính mình nên phân rõ nặng nhẹ nhưng vừa khó nói ra cái tên kia.
“Là ai để lộ tiếng gió ra?” Hoắc Trinh lại hỏi nữa. Giọng nói mang theo chút điều tra với hoài nghi làm cho Sở Tuyên không thể tránh né được.
“Thần cũng không biết.” Sở Tuyên lắc đầu nói. Bình tĩnh lại rồi hắn tiếp tục nói: “Khi đó thần ở Hách Khế... Thẩm Ninh lại phái thần đi nên lúc đó chưa nghi ngờ thần được. Rồi sau đó bất ngờ tra xét, ở giữa đã xảy ra chuyện gì tại Đại Hạ, thần không rõ ràng lắm.”
Hoắc Trinh nghe, cầm chung trà lên nhấp một hớp, trầm ngâm suy nghĩ một chút, cũng không hỏi Sở Tuyên vấn đề này nữa, ngược lại nói tiếp: “Hiện giờ như vậy, ngươi cảm thấy làm thế nào mới thoả đáng?”
“Tinh binh đều đến Dương Quang, sao điện hạ không tiến quân ở Trường Dương?” Sở Tuyên trả lời rất lẹ, ngữ khí tràn đầy sự tự tin.
Nếu như Hoàng đế phái trăm vạn đại quân tới Dương Quang, hiện tại bọn họ tấn công Trường Dương, đoạt được ngôi vị Hoàng đế thì dễ như lấy đồ trong túi.
Thần sắc Hoắc Trinh hơi trầm xuống, lại hỏi: “Nếu là giả thì sao?”
“Cho dù là giả thì cũng đã xác thực có binh đi tới Dương Quang, với lại cũng có tăng binh mã bên Kỳ Xuyên nữa.” Sở Tuyên chớp mắt nghĩ một cái, lại nói: “Nếu điện hạ có thể liên thủ với phiên vương khác thì việc này cũng không quá khó khăn.”
Nếu có thể liên thủ với vị phiên vương nào thì...
Sở Tuyên nói ra lời này thì tất nhiên đã có chủ ý, im lặng chờ Hoắc Trinh trả lời, hắn muốn biết hiện nay Việt Liêu Vương với Hoài Dục Vương... Đến cuối cùng là có quan hệ như thế nào.
Phía tây Đại Hạ, Dương Quang ở Bắc, Kỳ Xuyên ở Nam, Hoài Dục thì ở giữa hai nơi. Hoắc Trinh đã an bài với Hách Khế không công Kỳ Xuyên nữa mà vòng qua Hoài Dục rồi thẳng tới Dương Quang, cũng không biết nguyên nhân tại sao lại làm như vậy.
...
Ở trong cung Tịch Lan Vi nghe nói Hoắc Trinh lập Hứa thị làm chính phi.
Nhất thời lạnh thấu xương, cho dù nàng không nghĩ sẽ so đo với kiếp trước, nhưng cũng không thể bình tâm tĩnh khí mà thấy Hứa thị quá thuận gió xuôi nước.
Hứa thị này cũng thật có thủ đoạn. Đều nói “mẫu bằng tử quý” nhưng nàng ta cũng chưa sinh hạ đứa nhỏ, cũng không biết là nam hay nữ nhưng đã nhảy lên làm chính phi.
Nàng nhíu mày một cái, Hoắc Kỳ cười liếc nàng: “Còn mang thù sao? Hứa thị cũng chỉ đắc tội với nàng một lần. Việc làm chính phi là do Nhị đệ quyết định, dù sao...”
Dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng có một trận chiến, nàng muốn báo thù gì thì khi đó lại tính.
Lan Vi khẽ gật đầu, thần sắc hoà hoãn, cũng không nghĩ nhiều tới việc này. Ánh mắt nàng chuyển qua nhìn phong thư Hoắc Kỳ đang cầm trên tay, trên phong thư có ấn ký sáp màu đỏ tươi, mà sáp để đóng ấn ký này nàng chưa từng gặp qua.Biết thư này quan trọng, tuy Hoắc Kỳ không có tránh nàng nhưng nàng vẫn tự giác đứng lên cầm chung trà đi đổi, để lại hắn một mình xem thư kia.
Nội dung trong thư cũng không có gì quan trọng, Hoắc Kỳ xem được một nửa liền biết nên làm thế nào. Nhưng đến chỗ cuối cùng của trang giấy thì...
Không có quan hệ với đoạn ở trên, trong đó viết một bát tự sinh thần rất xa lạ, Hoắc Kỳ nghĩ không phải là bát tự của tông thân, xem ra chỉ có thể lệnh cho Cấm Quân Đô Uý phủ đi tra.
...
Tịch Lan Vi pha trà xong mới trở về, Hoắc Kỳ đã thu hồi phong thư kia. Tiếp nhận chung trà nàng đưa tới uống một ngụm, hắn cười nói: “Nàng mau đi ngủ đi, đã trễ thế này rồi.”
“Lúc trưa thần thiếp đã ngủ lâu một chút cho nên không buồn ngủ.” Tịch Lan Vi cúi đầu mỉm cười nói: “Bệ hạ nghỉ tạm trước đi, thần thiếp giúp đỡ Viên đại nhân thu dọn tấu chương lại để cho ngày mai bệ hạ còn xem tiếp.”
Biết đây là đồ vật quan trọng không thể cho cung nhân hay người khác động vào nên nàng liền không cho. Mà nàng cũng đã quen cùng Viên Tự tự thân thu thập và luôn để theo trình tự thói quen của hắn.
Với những ngày này tấu chương đặc biệt nhiều hơn nên chồng rất cao. Mà cung nhân ngự tiền ở đây cũng không nhiều lắm, Hoàng đế lại nghỉ tại đây nên họ cũng không dám đi đâu. Tịch Lan Vi nghĩ muốn cho Thu Bạch và Tiểu Sương đi theo Viên Tự tới Tuyên Thất điện một chuyến cho đỡ phải gọi người khác tới.
Nàng rửa mặt thay quần áo, khi mặc áo ngủ vào thì có chút ủ rũ. Tịch Lan Vi ngáp nhẹ một cái rồi thổi đèn lên giường nằm.
Mắt cá chân bị nắm chặt, trong bóng đêm Tịch Lan Vi trừng mắt nhìn qua hắn. Sau đó nàng nghe được tiếng cười khẽ, rất mau được hắn ôm vào trong ngực.
Hơi thở hai người từ từ hỗn loạn, Tịch Lan Vi đẩy đẩy hắn, giữ ba phần thanh tỉnh nói: “Đợi đến khi xong việc này... Bệ hạ cũng đừng điều nữ quan Đồng sử đi nữa.”
“Hả?” Hoắc Kỳ vẫn hôn nàng, thuận miệng hỏi: “Vì sao vậy?”
“Nếu thần thiếp có thai... Tất nhiên muốn ghi chú rõ ràng trong khởi cư chú[1].”
[1] khởi cư chú: sổ ghi chép chi tiết việc thị tẩm
Hoắc Kỳ nghe được cười ra tiếng, không biết là nàng suy nghĩ quá rõ ràng hay là nghĩ đến quá hồ đồ nữa. Nếu một tháng hắn tới Y Dung Uyển một hai lần thì không sao, mà hiện giờ nếu hắn có sủng hạnh phi tần thì đều là nàng... Vậy mà nàng còn trông cậy vào nữ quan Đồng sử có thể tra ra thời gian cụ thể sao?!
...
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy rời khỏi giường, nàng vẫn không chút cẩu thả mà thay quần áo trang điểm. Nàng búi kiểu tóc đơn giản, trang sức trên tóc cũng không phức tạp. Mặc dù là như thế nhưng muốn búi một đầu tóc đen cho tốt thì cũng cần thời gian.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, Thanh Hoà mới cầm cây lược gỗ chải trên đầu nàng hai lần, đã thấy Thu Bạch vội vội vàng vàng chạy tới, qua loa cúi chào rồi vội la lên: “Nương tử, đã xảy ra chuyện rồi.”Tịch Lan Vi cả kinh, Thanh Hoà cũng dừng cây lược trong tay lại: “Làm sao vậy?”
Thu Bạch bình tĩnh lại nói: “Tối hôm qua nô tỳ với Tiểu Sương cùng Viên đại nhân đưa tấu chương tới Tuyên Thất Điện. Trên đường trở về gặp người của Cung Chính Tư, bọn họ không nói không rằng liền bắt Tiểu Sương đi hỏi chuyện...” Nàng ấy nói mà mày nhíu chặt, đầu vai hơi run lên: “Nô tỳ chỉ có một người nên không ngăn lại được, lại e ngại bệ hạ ở đó nên không dám phiền nương tử...”
Bắt Tiểu Sương đi hỏi chuyện?
Tịch Lan Vi khẽ thở một hơi, liếc mắt với Thanh Hoà một cái, lấy trang sức lần lượt cầm tới giao cho Thu Bạch, ý bảo nàng ấy giúp đỡ Thanh Hoà cùng nhau chải búi tóc, khẩu khí Lan Vi chậm rãi: “Không cần gấp, Tiểu Sương như thế nào chúng ta đều hiểu. Truyền nàng ấy đi hỏi chuyện thì mặc kệ là ý của ai, đều là có tâm muốn tìm sai lầm ở Y Dung Uyển. Cho nên ta sẽ đi đến chỗ Cảnh Phi thỉnh an trước, nếu người nào muốn tìm chỗ sai ở đây thì thật quá buồn cười.”
Tính ra thì hậu cung cũng an bình được một thời gian rồi. Để nàng độc sủng như vậy thì chính nàng cũng cảm thấy không thích hợp.
“Tạm thời không cần nói cho bệ hạ biết. Còn không phải là người của Cung Chính Tư sao, chúng ta sẽ chính mình đi xử lý.” Nàng nói xong duỗi tay ra tới phía Thanh Bạch: “Đi lấy bộ hộ giáp tới đi, mấy hôm ta không đeo rồi.”
...
Thư Nhan Cung không có gì khác thường, mỗi người đều nhàn nhạt cười, đối với Cảnh Phi thì tràn đầy cung kính. Khi mọi người nói chuyện với nhau, Tịch Lan Vi chậm rãi quan sát mọi thứ xung quanh.
Sau khi nhìn xong thì không khỏi ngẩn ra, trong lòng trộn lẫn thất vọng với cười nhạo, khiến cho một bên khoé môi có ý cười phức tạp.
Nhớ lại lúc Ngô thị nói nàng ta chưa từng ghen ghét với một phi tần nào, nhưng chỉ ghen ghét với một mình nàng, hiện nay lại là một...
Xem ra xác thực nàng quá nổi bật mà quá nổi bật sẽ dẫn đến mọi người đều ghen ghét.
Từ Thư Nhan Cung cáo lui ra, Tịch Lan Vi ngồi trên kiệu phân phó đi Cung Chính Tư.
Bảo Thu Bạch truyền lời lại với thái giám nâng kiệu, nàng ấy lại nhìn về phía Tịch Lan Vi, thần sắc hơi bất an: “Nương tử cứ đi như vậy sao... Cũng không biết là ai, như thế nô tỳ sợ không đắc tội nổi với người khác...”
“Không có gì là không đắc tội nổi...” Tịch Lan Vi cười lạnh, rũ lông mi xuống mà trong mắt đầy ý khinh miệt: “Là Hân Chiêu dung.”
“Chiêu dung nương nương?!” Thu Bạch sợ hãi không tin nổi: “Sao có thể...”
“Ta tiến cung được hai năm thì hôm nay là lần đầu tiên thấy Hân Chiêu dung dùng nhiều son phấn như vậy.” Nàng hồi tưởng lại lúc nãy Hân Chiêu dung dùng son phấn không che được dung mạo nhợt nhạt, nàng khẽ cười ra tiếng: “Đây là do tối hôm qua nàng ta chờ tin tức tới. Ngày thường nàng ta không tranh cái gì, đột nhiên muốn tranh nên mới đặc biệt bất an.”
“Cũng có thể là ngủ không tốt thôi...” Thu Bạch vẫn không thể tin được, suy nghĩ muốn thay Hân Chiêu dung biện bạch một câu.
“Nhưng buổi sáng hôm nay nàng ta đi qua Cung Chính Tư.” Tịch Lan Vi nhẹ nhàng bác bỏ: “Hơn nữa là từ Cung Chính Tư trực tiếp sang Thư Nhan Cung. Trên cổ tay áo còn có dấu vết cháy bỏng của than lửa, nhưng mà rất nhỏ, lại lẫn ở trên hoa văn của áo nên rất khó nhìn ra, nhưng đó đúng là do bị đốm lửa nhỏ văng ra đốt trúng.” Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm lạnh: “Đang vào mùa hè thì ai sẽ đốt than lửa ở trong cung?”
Ngoài Cung Chính Tư đốt than để dùng hình thì cũng không có ai dùng nữa.
---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua là ai đoán đúng sẽ có phi tần tới quấy phá.
Kỳ thật những phi tần tính kế thì ta đã biết rõ như xem một màn hài kịch.
Động ai không động lại động vào Giản Tiểu Sương, Tịch Lan Vi triệu hồi cơn giận của kiếp trước.
---------------------------------------
Lời của beta-er:
Kiếp trước của kiếp trước ấy, Vi tỷ là thám tử phải không? Khai thật đi~~~