Làm Phi

Chương 66: Chương 66: Kinh ngạc nhận ra




Edit: Mai Thái phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Trước mắt Tịch Lan Vi có ba biện pháp. Một là thỏa hiệp cùng Tư Vân, nàng viết bản cung khai trình đến Tuyên Thất Điện; hai là cường ngạnh nói việc này ra ngoài, để Cung Chính Tư tra tấn nghiêm thẩm; ba... Nàng có thể trực tiếp tìm Hạ Nguyệt gây sự, dẫn người lục soát cung hoặc là tra tấn, làm ra động tĩnh thật lớn, cho lục cung đều biết là Hạ Nguyệt hại nàng.

Ba biện pháp có chỗ tốt cũng có chỗ hỏng, Tịch Lan Vi nhất thời lưỡng lự. Sau khi trọng sinh tựa hồ nàng luôn sợ đầu sợ đuôi, sợ đời này lại đi sai một bước, sau đó từng bước đều sai.

Tạm thời giam giữ Tư Vân trước, Tịch Lan Vi yên tĩnh nằm trên giường, rất nhanh mèo con đã nhảy tới, “Meo” một tiếng, lại chui rúc vào trong lồng ngực.

Tịch Lan Vi ôm nó, cảm thụ được thân mình lông xù của nó cọ tới cọ lui trên cổ, nhẹ nhàng ngáy khò khò, dáng vẻ làm nũng cực kỳ đáng yêu.

Hai mắt khẽ khép lại trong giây lát, có một chút buồn ngủ, vừa lúc cũng không có việc gì làm, ngủ một giấc cũng không sao.

Nhưng nàng thật sự không thể ngủ được, vẫn không ngăn được mà suy nghĩ việc này nên tiếp tục thế nào cho tốt. Trong lòng bực bội, cảm thấy trong phòng có chút nóng. Mèo nhỏ nằm trong ngực đột nhiên chuyển động, lại yên tĩnh, tiếp theo bỗng dưng nhảy đi ra ngoài, làm cho Tịch Lan Vi kinh ngạc.

Nàng mở mắt ra nhìn, nhìn thấy nó như một bóng trắng nhảy ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi ngạch cửa, không thấy bóng dáng.

... Có người tới?

Tịch Lan Vi nghĩ liền biết là ai. Mỗi ngày vào lúc này Hoắc Kỳ sẽ đến Y Dung Uyển một chuyến, nàng hoặc đang ngủ trưa, hoặc chơi cùng hươu con ở hậu viện. Sau khi hắn đến thì thảnh thơi ngồi ở bên giường chờ nàng tỉnh lại hoặc là cùng nhau cho hươu ăn.

Tịch Lan Vi khẽ cười rồi ngồi dậy, sửa sang lại váy áo, buộc lại đai lưng áo ngoài, ngồi trước gương cẩn thận chỉnh sửa trâm cài trên búi tóc, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.

...

Hoắc Kỳ tới chính sảnh đã nhìn thấy mèo con chạy đến, một bên duỗi tay ôm lấy, một bên tự nhiên nhận chén thuốc do thái giám dâng lên. Mèo con ghé vào đầu vai hắn thở một hơi, còn thường dùng cái mũi lành lạnh của nó chạm vào hắn, vừa lúc cái đuôi che trước mặt hắn.

“...” Hoắc Kỳ chịu đựng vuốt ve mèo con, một lát sau mới túm nó xuống, đặt trong tay. Tay kia cầm chén thuốc cuối cùng cũng có thể đưa đến bên miệng.

Nhấp một ngụm, bên tai có thanh âm vang lên. Hoắc Kỳ cứng lại, ngẩng đầu nhìn, Tịch Lan Vi đã ra tới, khi vượt qua ngạch cửa guốc gỗ đặt lên mặt đất phát ra tiếng động “Cộp“.

Khuỵu gối hành lễ, Tịch Lan Vi mỉm cười kết hợp với vạt áo màu hạnh nhân, làm cho nàng thêm thập phần dịu dàng.

Tay Hoắc Kỳ cứng đờ, nín thở an tĩnh trong chốc lát, thấy nàng tựa như không chú ý, mới như không có việc gì cầm chén thuốc để trên tay thái giám.

Vốn định xem việc này như trang giấy bỏ qua không đề cập tới, nhưng thái giám kia vốn không thông minh nên không nghĩ nhiều, thấy Tịch Lan Vi đến, nghĩ thật vừa đúng lúc, trực tiếp đưa chén thuốc qua: “Nương tử, nên uống thuốc.”“...” Hoắc Kỳ cứng đờ, Viên Tự ở sau lưng hắn cũng đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên Tịch Lan Vi nhìn chén thuốc kia thì ngẩn ra, chăm chú nhìn trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Hoắc Kỳ, vẻ mặt mờ mịt.

Mới vừa rồi nàng thấy hoàng đế uống thuốc, còn tưởng rằng hắn nhiễm phong hàn mấy ngày nay vẫn còn chưa khoẻ, đang nghĩ ngợi chút nữa nên hỏi như thế nào, muốn biểu hiện sự quan tâm với hắn.

... Sao hoàng đế lại uống thuốc của nàng?!

Thấy trên mặt Tịch Lan Vi lại tăng thêm một phần nghi ngờ, Hoắc Kỳ hít một hơi thật sâu, tiến lên trước ôm nàng đi vào trong phòng: “Vào trong rồi nói.”

...

“Có phải có người động tay chân lên thuốc của nàng hay không?” Hoắc Kỳ hỏi thẳng vào vấn đề, Tịch Lan Vi giật mình chột dạ, sắc mặt trắng bệch.

Hoắc Kỳ nhíu mày: “Quả nhiên là có? Hơn nữa nàng cũng biết?”

Tịch Lan Vi căng thẳng, tim bỗng nhiên đập loạn, vẫn mạnh mẽ trấn định không biểu hiện hoảng loạn, muốn chờ một chút xem hắn sẽ nói cái gì.

“Trẫm biết... Tâm tư nàng tinh tế như vậy, sao có thể chưa từng suy nghĩ tới tình huống này.” Hắn cười nhẹ một tiếng, liếc nhìn nàng, lại nói: “Nhưng đợi thời gian dài như vậy, cũng chưa thấy nàng nói gì.”

Tịch Lan Vi thật sự hít thở không thông. Nhất thời không đoán được hắn biết bao nhiêu chi tiết, quan trọng nhất chính là... Hắn có biết tràng diễn kia của nàng hay không?

“Trẫm không biết nàng trốn tránh cái gì, hoặc là chỉ muốn nhân nhượng...” Hoắc Kỳ trầm ngâm, mấy phần ý cười bị thường phục màu đen làm tăng thêm một chút nghiêm túc: “Nàng cẩn thận, lo lắng nhiều việc như vậy, trẫm hỏi nàng lại sợ, cho nên trẫm cảm thấy không bằng làm theo tâm ý của nàng là được.” Hắn hơi nhún đầu vai, nhẹ nhàng mà tự tin: “Dù sao với trẫm mà nói đây cũng không phải là đại sự.”

Tịch Lan Vi hơi kinh ngạc, từ trong lời nói của hắn, đáy lòng sinh ra một chút suy đoán. Lại không dám tiếp tục suy đoán tiếp, chỉ cảm thấy suy đoán này so với tâm tư của Tư Vân quả thực còn vớ vẩn hơn một chút.

“Tuy rằng trẫm khiến lục cung đều biết... Xem như cùng lục cung lừa nàng, nhưng trẫm là... có lòng tốt.” Hắn cố gắng duy trì khẩu khí nhẹ nhàng, ngữ điệu lại có hơi khó chịu, thể hiển trong lòng có mấy phần bất an: “Cái kia... Nàng muốn nhân nhượng trẫm không ngại gì, nhưng trẫm không thể không đề phòng nàng lại bị như vậy lần nữa, người nọ sẽ còn hành động lần thứ hai.”

Lời mở đầu không có lời đáp, Hoắc Kỳ nghĩ nên giải thích một câu, chợt nghe bên trong rất hỗn loạn. Tịch Lan Vi đặt mình trong sự việc không khó để sắp đặt lại suy nghĩ, cổ họng nghẹn lại, tim đập chậm một nhịp...

A di đà phật, suy đoán còn vớ vẩn hơn so với tâm tư của Tư Vân kia... Là thật.

“Lục cung đều biết mỗi ngày trẫm thay nàng thử thuốc, trẫm muốn nhìn xem ai còn có lá gan thử hạ độc lại một lần nữa.” Hắn hiện ra ý cười, dường như mang theo hai phần giận dỗi và khiêu khích — đại khái cũng xác thật có chút ý tứ khiêu khích, kỳ thật rõ ràng có thái giám thử thuốc, cho dù sợ thái giám thay nhau thử thuốc không thể phát hiện ra loại độc có tác dụng chậm, sau này hắn cũng có thể chỉ cho một người thử thuốc.Tịch Lan Vi chợt hít vào một hơi, liên tục lắc đầu, không có tâm tư viết chữ, cũng bất chấp thanh âm khàn khàn, thậm chí có âm nào đó phát ra không chuẩn: “Bệ hạ ngài... Không thể...” Cổ họng không tốt, nàng nhăn mày, hơi dừng lại rồi nói: “Giận dỗi như vậy.”

“Ừ... Không phải giận dỗi.” Hoắc Kỳ khẽ cười, đại để cảm thấy nói chuyện như vậy có chút không thú vị, ánh mắt nhìn qua trên bàn, còn xách ấm trà lên châm trà: “Trẫm nghĩ, nàng làm việc xem như cẩn thận, lại vẫn có người động tay chân vào thuốc của nàng. Như vậy người này không những giấu diếm được nàng, còn giấu diếm được Thu Bạch và Thanh Hòa — đã có một người có thể, như vậy có thể hoàn toàn tin tưởng được thái giám thử thuốc sao?”

Hắn cười nhạt, ngừng lại một chút, nhấp một ngụm trà: “Cho nên đó không phải vạn toàn [1], nhưng trẫm lời nói lại là vạn toàn — trẫm biết hậu cung không có phi tần nào dám vì trừ bỏ nàng mà có thể hành thích vua.”

[1] vạn toàn: trọn vẹn muôn phần.

Hoắc Kỳ càng nói ngữ khí càng thanh thoát, rõ ràng đã mang theo khẩu khí vui đùa. Tịch Lan Vi lại hoàn toàn không có tâm tư nói đùa.

Hắn cho rằng nàng muốn nhân nhượng để không phiền phức... Nghĩ rằng nàng sơ hở cho nên làm người khác thừa cơ hội...

Nhưng cũng không phải... Cũng không phải!

Tư Vân là do nàng phát hiện, cố ý biểu hiện “Sơ hở” để nàng ta ra tay, đối với việc này đè xuống không đề cập tới.... Càng là bởi vì nàng muốn an bài một biện pháp vạn toàn, một hành động có thể kéo sự tình ra đến mức tận cùng, làm cho Hạ Nguyệt vạn kiếp bất phục.

Hắn đã sớm nghi ngờ đến thuốc kia, lại không chút nghi ngờ nàng cũng tính kế trong đó.

... Vì cái gì? Là vì nàng từng nói nàng sẽ tận lực không giấu diếm gì sao?

Không biết lòng nàng đang loạn, Hoắc Kỳ còn nói nửa đùa nửa thật, gần như đang giải thích suy nghĩ của chính mình, còn không quên biện minh thay Thu Bạch và Thanh Hòa một câu: “Thu Bạch và Thanh Hòa cũng không cố ý giấu nàng ... Cung nhân bên cạnh nàng, trẫm có thể trực tiếp làm cho bọn họ câm miệng, hai người này trẫm lại không nắm chắc — cho nên mỗi ngày trẫm đều để Viên Tự tìm việc làm cho các nàng, cũng làm khó Viên Tự, mỗi ngày phải soạn một lý do không để các nàng nhìn ra sơ hở.”

Hắn nói, lại nhấp trà, một bộ dáng tản mạn.

Tịch Lan Vi giật mình, giữa kinh ngạc trong phút chốc cảm thấy suy nghĩ của mình trống rỗng, chỉ thấy khi hắn nhăn mày đặt chung trà xuống, theo bản năng mà cảm thấy nên thay trà. Vì thế tê dại mà đứng lên, khàn khàn nói ra một câu: “Thần thiếp đi đổi trà...”

Một lần nữa lấy chung trà, thay trà, đổ nước, Tịch Lan Vi làm rất thành thạo, kỳ thật căn bản là mất hồn mất vía. Một chung trà nóng đặt trong tầm tay hắn, Hoắc Kỳ cười một tiếng bưng lên, mở chung trà nhìn thoáng qua thì sửng sốt.

“...” Hoắc Kỳ nhìn trong chung trà lại nhìn nàng, đặt chung trà xuống, duỗi tay trực tiếp sờ trán nàng.

Ấm áp trên trán làm nàng bừng tỉnh, tùy ý để hắn chạm trong chốc lát, mới tránh đi, rất khó hiểu: “... Bệ hạ?””Làm sao vậy?” Hoắc Kỳ nhìn nàng cười, thấy nàng vẫn mờ mịt, đẩy chung trà đến trước mặt nàng: “Này.”

Tịch Lan Vi rũ mắt nhìn nhất thời cực kỳ quẫn bách, mới vừa rồi thất thần, vẫn theo bản năng mà chú ý độ ấm thích hợp, lại không phát hiện... Thế nhưng cho đến nửa chung lá trà.

Trước mắt lá trà bị nước làm cho nở ra, cơ bản tràn ngập toàn bộ chung trà, ước chừng vừa mở miệng uống thì lá trà đã đi vào.

“Nàng không cần để ý chuyện này như vậy...” Hoắc Kỳ còn cho rằng bởi vì việc hắn thử thuốc mà nàng bị dọa, ôn tồn khuyên bảo: “So với nàng thì Trẫm càng biết sự tồn tại của trẫm quan trọng như thế nào, dám thay nàng thử là có thể cam đoan người khác không dám làm gì.”

Tịch Lan Vi vẫn chăm chú nhìn chung trà. Lá trà quá nhiều, tất nhiên hương trà cũng sẽ rất nồng đậm, lượn lờ quanh quẩn, xông thẳng vào trong lòng nàng, hương khí xoay quanh giống như muốn khơi ra hai đời ân oán.

Xác thật là nàng có quá nhiều sợ hãi...

Thù hận cùng sợ hãi đối với Hoắc Trinh kéo dài từ đời trước đến đời này, từ vương phủ đưa tới trong cung. Không thể nói đúng hay sai, thật sự làm nàng sống quá mệt mỏi.

Trừ bỏ đáng sợ kéo dài, còn có sự cố kỵ của nàng đối với hậu cung, cố kỵ đối với thân phận hoàng đế này.

Thời thời khắc khắc đều đang sợ...

Giống như đều có lý do, nhưng càng ở bên nhau, làm cho nàng càng không thở nổi.

...

Hương trà quá mức nồng đậm, làm nàng cảm thấy không quá thoải mái, nghiêng đầu muốn tránh đi.

Ánh mắt di chuyển, tầm mắt lần nữa chạm với Hoắc Kỳ. Hắn vẫn nhìn nàng với ý cười thật sâu, giống như tò mò tâm sự của nàng, lại rất thích hợp mà kiềm chế phần tò mò này, không hỏi đến.

Ý cười này làm lòng Tịch Lan Vi nhói lên.

Thẹn ý giằng co hơn nửa tháng dâng lên trong nháy mắt, ở trong ngực cuồn cuộn đến nóng lên, nhất thời nói cho nàng biết... Đời này đã cho nàng gặp một người tốt.

Đặt biệt hắn đối với nàng càng ngày càng tốt.

Nhưng vẫn thanh tỉnh để giãy giụa, Tịch Lan Vi tự trấn an tâm tư, thầm nói đây là hậu cung, ai cũng tính kế... Đều là bất đắc dĩ, cũng không cần phải hổ thẹn với người khác, nếu bởi vì áy náy mà nói việc tính kế cho hoàng đế biết lại càng ngu xuẩn. Hơn nữa nàng muốn Hạ Nguyệt không chuyển thân được, không thể để hắn lưu lại đường sống cho nàng ta.

Nhưng hắn nghiêm túc mà đối tốt với nàng như vậy... Mặc dù hắn nói, hắn chỉ là “học lần đầu“.

So sánh với nhau, nàng “học lần đầu” quá không có hành ý.

...

“Meo ——” tiếng mèo con kêu mềm như bông truyền vào lỗ tai, Hoắc Kỳ duỗi tay vỗ về nó, vỗ từ đầu đến đuôi. Vì thế mèo con hài lòng mà từ trước mặt hắn đi đến trước mặt Tịch Lan Vi, lại kêu một tiếng: “Meo ——”

Nhất định hai người phải cùng làm như nhau.

Tịch Lan Vi bế nó lên, đặt trên đầu gối vỗ vỗ, trong lòng không ngừng giãy giụa. Giây lát, nàng chậm rãi ngẩng đầu, theo lời nói tới bên miệng, tim đập càng thêm hỗn loạn.

Khóe miệng giật giật, giống như là không có dũng khí nói ra.

Mâu thuẫn đến hoảng hốt, hoảng hốt đến phát run, Tịch Lan Vi cắn cắn môi, cuối cùng là nắm lấy tay Hoắc Kỳ, đôi mắt đẹp khép lại, bức bách bản thân nhanh chóng viết xuống: “Bệ hạ, thần thiếp có việc muốn bẩm báo.”

Lông mi khẽ run rẩy như đôi cánh, Tịch Lan Vi nhẹ nhàng hít vào một ngụm khí lạnh làm cho mình bình tĩnh lại. Móng tay cái bấm vào đầu ngón trỏ đã phát lạnh, nàng cảm thấy bản thân khó có dũng khí tiếp tục viết trong lòng bàn tay của hắn, khẽ mím môi, đôi môi đỏ nhạt chuyển động không phát ra tiếng: “Thần thiếp đi lấy giấy bút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.