Edit: Mị Đức tần
Beta: Huệ Hoàng hậu
Lời đồn giống như một mảnh đá nhỏ, dùng đúng lực tay mà thảy ngang mặt hồ, bọt nước mang theo bí mật nổi lên từng chút từng chút. Người thảy hòn đá này còn thể hiện là một tay lão luyện, mảnh đá nhỏ có thể nhảy qua mặt hồ đến bờ bên kia, trước khi nó vững vàng rơi xuống đất, mọi người đều có thể thấy được sự xuất sắc đấy.
Lời đồn này... là trong cung có một vị danh xưng là “Sủng phi”, được sủng ái đến mức mười ngày thì hết bảy tám ngày được Hoàng đế triệu kiến, các loại hi trân thế bảo đều hướng đến chỗ nàng ta. Không phải ai khác, người này chính là người hát “Giai nhân khúc” vào đêm trừ tịch – Hạ Nguyệt.
Nhất thời phi tần trong cung bắt đầu thổn thức, khó tránh khỏi bi quan mà cảm thán, nguyên lai mọi người đều có mệnh a, dám mang “Giai nhân khúc” vào cung, quả nhiên là mệnh cách Lý Phu nhân - sủng quan lục cung, khác biệt nhiều nhất chỉ có tuổi tác.
“Mệnh cách Lý Phu nhân.” Tịch Lan Vi nghe Thu Bạch sốt ruột mà miêu tả, nhẹ nhàng cười, lười biếng động khẩu hình: “Phải như vậy không? Với chút bản lĩnh này của nàng ta, phỏng chừng mệnh còn không được dài như Lý Phu nhân.”
“....” Mị Điềm ở một bên đang uống nước ép ngon lành, nước ép dưa hấu không có lẫn chút cái nào, vừa nghe Thanh Hòa thuật lại thì nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Tịch Lan Vi, nói không lưu tình: “Hơn một năm rồi không nói, trên thực tế miệng càng thêm độc?”
“Ta đang nói theo ý các nàng mà thôi.” Tịch Lan Vi nhún vai tỏ vẻ không sao cả. “Không phải đang đối chiếu với mệnh cách của Lý Phu nhân sao, vậy phải so cho vẹn toàn, nào có chuyện chỉ lấy điều tốt?”
Dứt lời tự nhiên cảm thấy lời này hơi chua, có vẻ chính mình đang khinh thường Hạ Nguyệt, như thế nào lại có điểm... không phục?
Lắc lắc đầu, lần thứ hai Tịch Lan Vi tự nói với chính mình không nên đi hơn thua cùng Hạ Nguyệt kia, như vậy là tự hạ thấp thân phận của mình. Người khác không biết địa vị của nàng ta, nhưng nàng biết chẳng qua nàng ta chỉ là một kỹ nữ mà thôi.
Chậm rãi lấy lại tinh thần, Tịch Lan Vi vén làn váy ngồi xuống trước mặt Mị Điềm, liếc nàng ấy nói: “Không phải một khắc đều không rời Thẩm Ninh, mong chờ cùng nhau du sơn ngoạn thủy sao? Làm gì mà mỗi ngày đều tới chỗ ta ngồi?”
“Đây không phải là do Hạ Nguyệt được sủng ái, ta sợ chính người không thoải mái sao?” Mị Điềm vô tâm vô phế chọc thẳng vào việc Tịch Lan Vi thất sủng, bị nàng nói vậy, Mị Điềm liền ỉu xìu buồn bã: “Đừng nói nữa... ngày thứ nhất tới hành cung đã gặp thích khách, Thẩm Ninh làm sao còn nhàn hạ nữa?”
Việc này thì phải tìm vị biểu đệ kia của hắn mà tính sổ. Tịch Lan Vi chửi thầm, ngón tay điểm nước trà hỏi nàng: “Tra ra cái gì không?”
Mị Điềm tấm tắc miệng lắc đầu: “Không có.”
Sỏ Tuyên này đúng là giang hồ kỳ nhân.
...
Trong nhất thời, Hạ Nguyệt đúng là “nổi bật vô cùng”, ngự tiền thị nữ cũng nói là chưa từng thấy Hoàng đế sủng ai như vậy. Trung tuần tháng sáu, nàng ta được tấn làm Quỳnh chương, lúc này cũng mới qua được có nửa tháng, lại lướt qua Chính thất phẩm thăng lên Từ lục phẩm Lương nhân. Trong hậu cung này đó là lần đầu tiên có chuyện như vậy, làm cho người đến nịnh bợ Hạ Nguyệt không ít, trong đó không thiếu người phân vị cao hơn nàng ta nhưng đã lâu không được sủng.Hạ Nguyệt lại càng ngày càng không muốn gặp người.
Người đến bái kiến, mười người thì hết tám, chín người bị cho đứng ở ngoài, mấy lần thỉnh an cũng không thấy bóng dáng nàng ta. Kể từ đó, người khác thường nghị luận nàng ta cậy sủng mà kiêu, mới được sủng mấy ngày thôi đã không để Cảnh Phi chấp chưởng Phượng ấn vào trong mắt.
Cảnh Phi không tránh khỏi bất mãn, uyển chuyển nói với Ngô Chiêu viện, trên mặt Ngô Chiêu viện là ngượng ngùng, liền tạ tội, nhưng bộ dáng thì như người không liên quan.
Tựa hồ... Hạ thị được sủng ái, ngay cả Ngô gia đưa nàng ta tiến cung cũng không áp được.
...
“Bò càng lên cao rơi càng thảm.” Lúc này, lời nói của Mị Điềm nói với Tịch Lan Vi nghe thật chua.
Hai người song hành mà đi về phía Quảng Minh điện, Tịch Lan Vi đi cầu kiến Hoàng thượng, Mị Điềm chờ Thẩm Ninh cùng hồi phủ.
“Mỹ nhân nương tử, Thẩm phu nhân.” Tiểu thái giám ở cửa đại điện Quảng Minh điện hành lễ, đánh giá hai người trước mặt, lại nói: “Thẩm phu nhân chờ Thẩm Đại nhân sao?”
Mị Điềm cười gật gật đầu: “Ừ.”
“Cũng sắp ra tới rồi.” Thái giám kia cười đáp, ngừng lại một chút, nhìn Tịch Lan Vi, nói: “Bên trong có Hạ Lương nhân...”
Tịch Lan Vi giật mình, nét không vui thoáng qua trên ấn đường, trái lại Mị Điềm kinh ngạc ra tiếng: “Làm bạn giá?!”
“Vâng...” Thái giám kia đáp, thừa nhận nhưng lại có điểm do dự.
Hoàng đế hiếm khi bàn luận với triều thần mà cho phép phi tần bạn giá.
“Nàng ta...” Mị Điềm nhăn mày, vừa khẩn trương vừa mắng to một cái yêu nữ. Tịch Lan Vi hơi trầm xuống, ý bảo Thanh Hòa nói chuyện cùng thái giám kia: “Ta có việc cầu kiến, có thể đến trắc điện chờ?”
Khẩu khí thương lượng, khách khí đến cực hạn. Thái giám kia không nỡ cự tuyệt, suy nghĩ suy nghĩ, vẫn là cắn răng mà nói: “Nương tử... sợ là không ổn.”
Hoàng đế phân phó là không cho phi tần tiến điện.
“Việc này thật lạ...” Mị Điềm cười lạnh, khẩu khí chanh chua. Thái giám kia hạ thấp âm thanh, không dám nói nữa, vái chào rồi thối lui đến một bên.
Không được đi vào, hai người đứng ngoài điện chờ. Chỉ qua một khắc, Thẩm Ninh đi ra thấy Mị Điềm liền cười, ánh mắt thấy Tịch Lan Vi liền thu liễm đi hai phần, trở nên khách sáo, chắp tay nói: “Mỹ nhân nương tử.”
“Phu quân.” Mị Điềm gật đầu khom người, ý cười nhợt nhạt đi ra phía trước, nhìn Tịch Lan Vi một cái, lôi kéo Thẩm Ninh cùng nhau đi qua một bên.
Vẻ mặt của Thẩm Ninh khó hiểu, Mị Điềm lại nhìn trong điện, dồn dập hỏi tin tức: “Bệ hạ cùng Hạ thị ở bên trong làm cái gì?”
“....” Thẩm Ninh nhìn Tịch Lan Vi, thần sắc thong dong càng làm nổi bật cho lòng hiếu kỳ quá lớn của nội tử nhà mình, ho nhẹ một tiếng. Thẩm Ninh xụ mặt nói: “Phu nhân, ta là Chỉ huy sứ của Cấm quân Đô Úy phủ, không phải là Đồng sử nữ quan. Ta ở bên trong yết kiến, ngươi cảm thấy Bệ hạ cùng Hạ thị có thể làm gì?”Không lẽ có thể ở trước mặt hắn làm trò ban ngày tuyên dâm sao?!
Trò đùa này nói thật uyển chuyển, hai người còn lại vừa tưởng tượng là có thể biết ý tứ gì. Tịch Lan Vi không khỏi đỏ hai gò má, Mị Điềm thiếu chút nữa không nhịn được nhấc chân đạp qua, tay véo hắn một cái, giận dữ nói: “Ngươi... đừng có nói giỡn không đúng mực như thế! Hiện tại Lan Vi là cung tần đấy!” Sau đó thần thái nghiêm túc, nàng lại hỏi: “Bệ hạ thật sự... thực sủng Hạ thị sao?”
“... Cũng được.” Thẩm Ninh nhàn nhạt đáp lời, tầm mắt nhìn hai người, thoáng trầm ngâm nhưng vẫn mang lời muốn nói nuốt vào bụng. Đang vào lúc vị kia muốn mưu tính chính sự, nếu công và tư không phân minh rõ ràng, có khi sẽ là hại người.
Tịch Lan Vi mím môi, từ đầu đến cuối cũng không để lộ cái gì, hành lễ với nhau, nhìn hai người rời đi, chính mình thì trở lại cửa điện nghỉ chân rồi cân nhắc trong chốc lát.
Vẫn là thái giám vừa nãy ở đây, mặt lộ vẻ khó xử mà châm chước nói: “Mỹ nhân nương tử có chuyện gì, không bằng nói cho nô tài, nô tài nhất định sẽ bẩm báo lại với Bệ hạ.”
“Không có việc gì...” Môi đỏ của Tịch Lan Vi mấp máy, lắc lắc đầu.
Vốn dĩ nàng muốn nói tới...
A, nàng muốn nói cho Hoàng đế biết, ngự y lại thay đổi phương thuốc nữa, nhiều ngày nay cổ họng của nàng có cảm giác đặc biệt tốt hơn một chút.
Có lẽ không lâu nữa, sẽ có một ngày là có thể nói chuyện được.
...
Đáy lòng có cảm giác mất mát. Cảm giác này từ khi trọng sinh chưa từng có, nhưng trước khi trọng sinh... cũng đã lâu rồi không có.
Nghĩ không ra là khi nào ở đời trước, chỉ là trong lòng cảm thấy như vậy, hẳn là đối với Hoắc Trinh.
Lòng tràn đầy mong đợi cuối cùng bị một bát nước lạnh hắt lên, vô cùng mất mát.
Một trận rung động. Tịch Lan Vi bị cảm xúc kỳ quái này làm kinh hãi không thôi, không phải kinh hãi với cảm giác mất mát, mà là kinh ngạc chính mình tại sao có loại mong đợi kia.
Người kia là Hoàng đế, so với phu quân kiếp trước của nàng thì quyền cao chức trọng hơn người. Kiếp trước đều không ỷ lại được, vị này...
Nàng không cần phát điên như vậy.
...
Một ngày, Hạ Nguyệt luôn ở Quảng Minh điện mấy canh giờ liền. Thường làm bạn với vua, lục cung phi tần đều cho rằng, nàng ta nổi bật như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng qua bảy ngày... Hạ Nguyệt lại được thăng phân vị làm Chính lục phẩm Tài tử, Ngô Chiêu viện được thăng làm Chính nhất phẩm Phi.
Lúc này mới đúng là khuấy động trời đất.
Hoàng đế kế vị đã ba năm, hậu cung tính ra chỉ có một vị là Cảnh Phi quản lý phi tần.
Lần tấn vị này, trong cung đều nói là “Hạ thị được sủng ái có liên quan đến Ngô thị...”
Chính là kiểu một người đắc đạo, gà chó lên trời.
...
Mặc dù chưa cử hành lễ phong phi nhưng thánh chỉ đã ban ra, trên dưới hậu cung đều gọi Ngô thị một tiếng “Ngô Phi nương nương“. Cứ cho là không để Hạ Nguyệt trong lòng, nhưng Từ nhất phẩm Ngô Phi này, cũng vẫn nên chuẩn bị lễ vật.
Tịch Lan Vi cũng chuẩn bị hạ lễ, chọn đôi ngọc Như Ý chất liệu vô cùng tốt lại hiếm thấy mang đi. Nhìn lễ vật bình thường, nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn, liền biết đây là hảo vật.
Ngô thị là người từng trải, liếc mắt một cái là nhận ra liền. Tịch Lan Vi thấy trong mắt nàng ta chứa đầy vui vẻ, gật đầu hành lễ rồi đến chỗ của mình ngồi xuống.
“Lâu rồi không thấy Mỹ nhân nương tử.” Thanh âm Hạ Nguyệt truyền đến mang theo chút ý cười duyên, vẫn êm tai dễ nghe như trước, lại nhiều thêm mấy phần cao ngạo.
Tịch Lan Vi khẽ nghiêng đầu nhìn qua, so với tháng trước, khí sắc của nàng ta đúng là tốt hơn rất nhiều, đuôi lông mày, đáy mắt đều là ý cười, thật là người gặp việc vui thì tâm tình sảng khoái.
Khẽ gật đầu, Tịch Lan Vi không muốn nói nhiều với nàng ta, Hạ Nguyệt lại nói: “Thường ngày thần thiếp ở Quảng Minh điện, ngẫu nhiên có nghe nói Mỹ nhân tới cầu kiến, trong lòng nghĩ nên ra cửa hành lễ với nương tử, nhưng mà rốt cuộc Bệ hạ không cho tùy ý rời đi.” Nàng ta cười xinh đẹp, đứng lên phúc thân với Tịch Lan Vi, hàm ý xin lỗi: “Mong nương tử đừng trách móc.”
Lời này chính xác mà nói là đâm vào lòng của Tịch Lan Vi, nhưng những phi tần khác mặc dù không liên quan nghe vào cũng không thoải mái. Hân Chiêu dung nhíu nhíu mày, môi cười nhạt, không lạnh mà rét, không mặn không nhạt nói: “Hạ Tài tử tuổi trẻ khí thịnh, không tránh khỏi việc không chu toàn lễ nghĩa.”
Một lời hai nghĩa, rõ ràng là nói Hạ thị trước mắt là vô lễ, bất kính.
...
Hoắc Kỳ quét mắt nhìn tiểu thái giám trong điện, thần sắc nhàn nhạt: “Như thế nào?”
“Diên Mỹ nhân đi chúc mừng.” Đối phương hành lễ, thản nhiên bẩm báo. Ngừng một chút, cảm thấy lời kế tiếp khó có thể nói, thoáng do dự, lại bị nhìn chằm chằm liền cả kinh run run: “Ngô phi nương nương chưa nói cái gì....”
“Sao? “ Hoắc Kỳ hơi hòa hoãn, tiện đà lại hỏi:“Hạ Tài tử thì sao?”
“Hạ Tài tử...” Bị buộc hỏi đến mức không tìm được từ để trả lời, thái giám kia lại dập đầu, nói: “Cũng chưa nói cái gì, Chỉ là... nhắc đến chuyện lần trước Diên Mỹ nhân tới Quảng Minh điện cầu kiến.”
Chính xác mà nói, là tới Quảng Minh điện cầu kiến lại bị chặn ở bên ngoài.
Sắc mặt lạnh lẽo. Đột nhiên trong lòng Hoắc Kỳ rối loạn một trận, quả nhiên, cảnh cáo trước đây của hắn, Hạ thị này đều quên hết tất cả.
“Viên Tự.” Thanh âm của Hoàng đế trầm thấp, tiếp theo kiềm chế bực bội và xúc động, liếc mắt nhìn Viên Tự đang khom người đứng một bên nghe lệnh, tay gõ gõ trên thư án: “Người khác đều lui ra.”