Làm Phi

Chương 100: Chương 100: Mị Điềm




Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Nghe nói Tịch Lan Vi được giải trừ cấm túc, Giản Tiểu Sương tất nhiên cũng thở ra một hơi, đuôi mày đáy mắt nhiễm ý cười, vừa cười vừa nói: “Cũng tốt cũng tốt... Như vậy lại trừ được một cái tai hoạ ngầm, thương thế này của nô tỳ cũng không tính vô ích.”

Tịch Lan Vi “Xì” cười, oán trách một câu: “Ngốc như vậy.” Từ trong tay áo, nàng lấy ra một hộp gấm đưa cho nàng ta: “Bệ hạ thưởng, ngày sau làm của hồi môn cũng không tồi.”

Đó là khối bạch ngọc bài, tỉ lệ vô cùng tốt, khắc đồ án cũng tinh xảo. Một con khổng tước đứng trên tảng đá, lông đuôi phết đất, mỗi một hoa văn trên lông chim đều trạm trổ rõ ràng, được ánh mặt trời chiếu vào liền tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

Tiểu Sương mở ra, vừa thấy quả nhiên vô cùng yêu thích, cầm trong tay thưởng thức, nói câu “Tạ nương tử“.

...

Hoàng đế mượn chuyện Giản Tiểu Sương chịu oan nghiêm tra Cung Chính Tư, Thẩm Ninh cũng mượn chuyện này chỉnh đốn Cấm Quân Đô Úy phủ. Trong lòng Tịch Lan Vi biết nghiêm tra như thế, muốn lôi Hân Chiêu dung ra chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Nàng liền đi khuyên Hoắc Kỳ hoãn lại, với cái lý do tốt đẹp rằng: “Tốt xấu cũng từng được Chiêu dung nương nương quan tâm, thần thiếp vui vẻ lui một bước, để nàng ta làm Chiêu dung thêm vài ngày.”

Hoắc Kỳ nhướn mày, rõ ràng không bị thuyết phục bởi lý do thoái thác này của nàng, đạm bạc mà hỏi: “Nguyên nhân thực sự là?”

“...” Tịch Lan Vi trầm mặc, thản nhiên nói: “Ước chừng A Điềm sắp sinh, tạm thời thần thiếp không muốn phiền lòng vì việc khác...”

Đúng là Mị Điềm sắp sinh, cũng không phải là “ước chừng“. Một đời trước, hài tử kia sinh vào ngày mười một tháng tám, trước Trung thu cũng còn có mấy ngày.

Hoắc Kỳ tính toán, cũng thật là nhanh. Mị Điềm xác thực là ngoại mệnh phụ, nhưng có quan hệ họ hàng với hoàng thất, Thẩm Ninh lại là trọng thần triều đình. Trưởng tử ra đời, tất nhiên mọi người đều chúc mừng, phi tần cũng sẽ chuẩn bị lễ vật đưa đi. Nhưng nếu lúc này trong cung xảy ra chuyện lớn, mọi người đều kinh hồn bạt vía, nhất định sẽ không thể...

Vẫn là không nên gây thêm sự cản trở này cho bọn họ thì hơn.

...

Mười một tháng tám, trời còn chưa sáng, Mị Điềm “đúng giờ” mà bắt đầu đau bụng. Tin tức truyền đến trong cung, Hoắc Kỳ sai ngự y đi, nhìn Tịch Lan Vi ngồi yên lặng bên bàn một cái, cười nói: “Rất bình tĩnh...”

Còn tưởng rằng nàng ấy sẽ lo lắng cho Mị Điềm.

“Mẫu tử sẽ bình an.” Tịch Lan Vi nỉ non, Hoắc Kỳ nghe ra là lầm bầm cầu nguyện, thật ra là nàng vạn phần tin tưởng “Mẫu tử sẽ bình an“.

...

Cuối cùng cũng thật sự là bình an.

Vì thế Hoàng đế cố ý triệu Thẩm Ninh tiến cung, vừa hỏi hài tử như thế nào, lại hỏi tên gọi là gì.

“Thẩm Bân.” Thẩm Ninh trả lời, cách đó không xa, Tịch Lan Vi động khẩu hình đồng thời nhắc mãi, quả thực là lặp lại, không có lầm. Rũ mi cười, từ khi trọng sinh tới nay loại cảm giác “gặp lại chuyện xưa” này là thú vị nhất.”Ta không tặng lễ vật trước.” Tịch Lan Vi cười khúc khích nói với Thẩm Ninh: “Đợi đến khi A Điềm điều dưỡng tốt, tiến cung, ta trực tiếp đưa cho nàng ấy.”

Tất nhiên Thẩm Ninh không so đo, không nói gì mà cười đáp, rồi nói tạ ơn trước. Hoắc Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn Tịch Lan Vi một cái, đứng dậy đi qua vỗ vai Thẩm Ninh: “Trước kia nghe lệnh phu nhân và Lan Vi ngầm đính hôn.”

“...” Thẩm Ninh không nói chuyện.

Hoắc Kỳ lại nói: “Các nàng nói, nếu A Điềm sinh con trai, Lan Vi sinh con gái thì sẽ gả nữ nhi này đến Thẩm phủ.” Hắn nói, nhăn mày, sắc mặt âm trầm, “Cũng chưa thương lượng với trẫm đã gả đế cơ[1] ra ngoài.”

[1]đế cơ: con gái vua

Nói như tỏ vẻ rất để ý, dường như đã có một đế cơ như vậy tồn tại, giọng điệu như muốn tìm Thẩm Ninh tính sổ. Thẩm Ninh hơi bí bách, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Cho nên ngươi phải dạy dỗ nhi tử này cho tốt.” Hoàng đế trịnh trọng nói: “Nếu không, dù Lan Vi có sinh vài nữ nhi thì một người cũng không được tiến vào Thẩm phủ.”

“...” Thẩm Ninh nghẹn, lập tức đáp: “Vâng!”

...

Không xem cũng biết hiện nay Thẩm phủ nhất định khách đến đầy nhà. Riêng trong cung, các cung phi đều đã chuẩn bị hậu lễ sai người đưa đi. Tịch Lan Vi đánh giá tốt xấu chờ hài tử qua trăng tròn, để hai người kia thu đủ hạ lễ, rồi mới lôi chuyện trong cung ra.

Sau đó chờ đến trăm ngày, sự tình hẳn là đã bình ổn.

Một bên tính toán như vậy một bên thầm nghĩ sao mình bỗng nhiên có chủ ý gian thương, trong tay vỗ về mèo con, cúi xuống xem nó, bất mãn nói: “Mèo, đừng ngủ.”

“Meo... “ mèo con không để ý tới lời nói của nàng, trở mình, lại ngủ say.

“Mèo, đi đặt cho hươu con cái tên.” Tịch Lan Vi gãi nó nói: “Từ khi sửa kêu ngươi là ' Mèo ', nó liền không vui.”

Tựa như là có chút ghen ghét, lạnh lùng với bọn họ.

Mèo con tất nhiên vẫn tiếp tục việc ngủ của nó, mặc kệ việc đặt tên cho bạn tốt.

Mấy ngày gần đây Hoắc Kỳ càng thêm bận rộn, tuy vẫn ngày ngày đều tới Y Dung Uyển, nhưng luôn là khi đã khuya. Trước khi hắn tới, Tịch Lan Vi ôm mèo con ngủ, chờ tới khi hắn tới lại nổi giận đùng đùng mà ném mèo con xuống mặt đất.

Hôm nay lại là như thế. Sau khi tắm gội thay đổi áo ngủ, trên giường, Tịch Lan Vi ôm mèo con trong tay, mèo con gối cằm lên cánh tay nàng, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

“Vèo” một cái, lông tơ mềm mại nhanh chóng phất qua gương mặt. Trong lúc mơ màng, Tịch Lan Vi biết đây là mèo con lại bị Hoắc Kỳ bế lên ném xuống đất.

Đợi trong chốc lát lại không thấy có người lên giường.

Nhăn nhăn đầu mày, thanh tỉnh lại thần trí, mệt mỏi mở mắt. Nhìn lại trong phòng, ngoại trừ một tiểu cung nữ trực đêm ra lại không có người khác.

Tịch Lan Vi ngồi dậy, vẫy tay kêu nàng ta lại đây, hỏi nàng ta: “Mèo đâu?”

“Vừa mới chạy ra ạ.” Cung nữ hành lễ, nhẹ nhàng đáp.Vốn định nếu nó đột nhiên muốn đi chơi thì tùy ý nó, Tịch Lan Vi một lần nữa muốn trở về nằm lại. Giữa lúc an tĩnh lại nghe trong viện mơ hồ có động tĩnh, giống như tiếng cung nhân nói nhỏ. Giọng nói mang theo vài phần nôn nóng, lại cố tình mà đè thấp thanh âm, giống như không muốn kinh động nàng.

Phân phó cung nữ mang áo khoác tới để phủ thêm, Tịch Lan Vi bước ra cửa phòng đi tới tiền viện. Trong viện xác thực có mấy cung nhân đang thấp giọng nghị luận, Thu Bạch và Thanh Hòa cũng ở đó.

Sắc mặt trầm xuống, nàng bế mèo con đang ngồi xổm cạnh cửa nghiêng đầu lắng nghe lên, đến gần vài bước, hỏi: “Nói cái gì vậy?”

Mấy người cả kinh, lập tức xoay người, nhún gối phúc thân: “Tiệp dư nương tử.”

“Nói ta nghe một chút.” Thần sắc Tịch Lan Vi ngưng lại, rõ ràng không vội, nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt ngừng ở trên người Thanh Hòa: “Ngươi nói đi.”

“Nương tử...” Thanh Hòa do dự, hàm răng cắn chặt môi dưới, trước sau lại chưa nói ra lời.

Tịch Lan Vi rùng mình, thúc giục một tiếng: “Mau nói.” Thanh âm hai tiếng rõ ràng, nghiêm khắc.

“Mới vừa rồi...” Thanh Hòa vẫn do dự, trộm nhìn về phía Thu Bạch. Dường như Thu Bạch lại cũng chột dạ, quay đầu tránh đi, không định nói thay nàng ấy.

Thanh Hòa bị ép buộc đến không có biện pháp, cắn răng một cái, nói đúng sự thật: “Mới vừa rồi... Bệ hạ sai ngự y đi Thẩm phủ. Nói là... Nói là Thẩm phu nhân không tốt lắm...”

Cái gì?!

Tịch Lan Vi kinh ngạc, cảm thấy như sấm rền chớp giật.

Lại suy tư, nàng vẫn vô cùng tin tưởng, một đời trước không có chuyện này xảy ra. Lúc đó tuy rằng nàng ở Việt Liêu xa xôi, nhưng cũng nghe nói Mị Điềm mẫu tử bình an, lúc sau lại an an ổn ổn mà ở cữ, không xảy ra bất cứ biến cố gì.

“Nàng ấy làm sao vậy!?” Tịch Lan Vi vội hỏi, khiến Thanh Hòa cả kinh sắc mặt trắng bệch: “Nàng ấy làm sao vậy!?”

“Nô tỳ cũng không biết...” Thanh Hòa vốn cũng nóng vội, lại bị nàng ép hỏi như vậy, suýt nữa phát khóc, liên tục lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết... Chỉ nghe nói sau sinh Thẩm phu nhân vẫn luôn yếu ớt, sau lại... Sau đó lại giống như ăn phải thứ gì...”

Trong lòng vốn là cả kinh trống rỗng, lại thấy nàng ấy ấp úng nói không ra nguyên cớ, gấp đến độ đưa tay đẩy nàng ấy, chạy thẳng ra ngoài cửa.

Đi Tuyên Thất điện. Hoắc Kỳ sai ngự y đi, hắn nhất định biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Tịch Lan Vi chỉ có một tâm tư đặc biệt rõ ràng như vậy, hoàn toàn bất chấp dáng vẻ ngày thường duy trì rất chu toàn, một đường chạy vội, dọc đường gặp cung nhân kinh ngạc hành lễ, nàng đều vội vàng né tránh. Nghe thấy Thu Bạch, Thanh Hòa ở đằng sau gọi “Trời lạnh, nương tử mặc thêm quần áo” cũng bất chập — Lại tựa như cũng không phải bất chấp, mà căn bản là lời này nghe không vào, như thể chân không ngừng lại được.

Mị Điềm nàng ấy...

Trước nay không nghĩ tới nàng ấy sẽ xảy ra chuyện, trải qua một đời trước làm nàng vạn phần tin tưởng Mị Điềm sẽ bình an. Không chỉ sinh đứa nhỏ này bình an, hài tử tiếp theo cũng bình an.

...

Rốt cuộc đã tới Tuyên Thất Điện, bậc thềm rất cao, bước chân nàng hỗn loạn, vài lần dẫm trúng làn váy suýt nữa ngã xuống. Phía trên bậc thềm, cung nhân chờ ở cửa đại điện nhìn đến kinh hãi, sợ nàng bị ngã, khuyên lại không khuyên được, cản cũng không cản được, đành phải nhập điện đi bẩm với Hoàng đế.

Một lát sau Hoắc Kỳ bước nhanh ra ngoài, hạ tầm mắt nhìn thấy thì trong lòng căng thẳng, không nói một tiếng mà bước nhanh đi xuống, ở vị trí giữa bậc thềm đỡ lấy nàng. Lời nói ra khó tránh khỏi có trách cứ, thanh âm lạnh lùng: “Sao lại gấp thành cái dạng này!”

“Bệ hạ... A Điềm...” Tịch Lan Vi ngẩng đầu, cho dù bị hắn nửa ôm vào trong ngực cũng vẫn hoảng loạn khó bình tâm lại. Đôi tay đặt trên cánh tay hắn không tự chủ được mà dùng lực, lại nghẹn ngào nói: “A Điềm nàng ấy...”

Hoắc Kỳ trầm xuống, thêm hai phần lực nắm lấy tay nàng, yên lặng trong chớp mắt, mới nói: “Đừng nóng vội, vào điện rồi nói.”

Hắn nhận ra nàng run rẩy, vừa dắt tay nàng đi lên trên, vừa trước hết trấn an một câu: “Cũng không quá đáng ngại, nàng đừng quá lo lắng.”

Hắn cảm thấy tay nàng bớt run, hơi thở có vẻ cũng hòa hoãn lại chút.

...

“Sau sinh thân mình A Điềm vô cùng yếu ớt, thái y vẫn luôn điều dưỡng.” Hoắc Kỳ chậm rãi nói, mày nhíu chặt giống hệt như Tịch Lan Vi: “Hân Chiêu dung tặng cái gối lụa, cái gối kia...” Hắn trầm mặc: “Bên trong thêm vài thứ, dẫn tới A Điềm xuất huyết.”

Tịch Lan Vi nghe được, hít thở không thông, móng tay cắm vào lòng bàn tay, trong lòng ngăn không được mà nguyền rủa Hân Chiêu dung.

Hoắc Kỳ nắm chặt tay nàng, lại nói: “May mà không nghiêm trọng lắm... Nghe nói A Điềm bị mẫn cảm, rất nhanh liền nổi lên những nốt đỏ, cho nên phát hiện kịp thời.”

Phúc lớn mạng lớn.

Tịch Lan Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cực kỳ cảm thán bốn chữ này một phen. Ngược lại cẩn thận cân nhắc, nàng mơ hồ nhận ra có chút không đúng, nghĩ kĩ lại, do dự mà hỏi: “Trên mặt gối có... xạ hương?”

“Đúng vậy.” Hoắc Kỳ gật đầu, nhìn nàng vẫn là một bộ dáng kinh hãi không thôi, lại an ủi nói: “Cũng không nghiêm trọng như vậy, sai ngự y đi chỉ là cẩn thận nhìn qua thôi. Mới vừa rồi đã có người đến báo lại, nói là không quá đáng ngại. Ngày mai, tự trẫm sẽ sai người đi tra Hân Chiêu dung...”

Hắn nói xong, Tịch Lan Vi mơ hồ nghe câu được câu không. Thấp thỏm bất an trong lòng dần dần nhạt đi, tiện đà nàng rất muốn bật cười, lại không thể không cố nén.

Mị Điềm này...

Mới vừa sinh xong hài tử còn không chăm sóc thân mình cho tốt, mất công bọn họ còn suy xét cho nàng ấy, đẩy mọi việc lùi lại. Ngược lại chính nàng ấy thì không thể nhịn được nữa mà muốn tới giúp bọn họ.

Cũng không chịu thông báo trước một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.