Làm Phi

Chương 116: Chương 116: Nổi gió




Edit: Du Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Không nói đến những chuyện dở khóc dở cười ở giữa, vì còn đang bận an bài từng bước một ở trong triều. Chỉ nhìn một cách đơn thuần vẻ mặt oán khí của Mị Điềm khi vào cung thì liền biết dạo gần đây Thẩm Ninh đã bận rộn cỡ nào.

Mấy năm qua Sở Tuyên thu thập được những tin tức rất hữu dụng, không chỉ có tình hình binh lực ở Việt Liêu, mà còn có những cơ sở ngầm là quan viên các cấp do Hoắc Trinh sắp đặt, tên họ là gì, hộ tịch ở đâu, đều vô cùng tỉ mỉ kỹ càng.

Đại khái thì những chuyện khác đã an bài hợp lý, trong triều cũng mở ra một đợt bỏ cũ thay mới quan viên.

Người đội cái “Nồi đen” này, tất nhiên vẫn là... Thẩm Ninh.

Cấm Quân Đô Uý phủ đi điều tra, “mạnh mẽ dẹp yên” các loại tội danh, làm cho quan viên các nơi từ lớn đến nhỏ đều phải chịu khổ bị xử lý. Bị cách chức bãi quan thì coi như đã nhẹ, thậm chí có khối người còn bị xét nhà, đi lưu đày.

Đầu tháng tám, một Huyện lệnh ở Việt Liêu bị cách chức điều tra, so với số đông quan viên bị bắt trước đó thì hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, nhất thời cũng không ai nói gì về hắn.

Nhưng sau đó... là trực tiếp liên luỵ đến trên đầu Việt Liêu Vương, bởi vì hắn dính dáng tới đường dây mua quan bán chức.

“Lý do bệ hạ tìm cũng không có gì mới mẻ.” Tịch Lan Vi bĩu môi khinh thường, Hoắc Kỳ liếc nàng một cái, không mặn không nhạt nói: “Chỉ cần hữu dụng là được, mới mẻ làm gì chứ?”

Hữu dụng, tất nhiên là hữu dụng rồi.

Việc nhỏ này giống như một chỗ trống, đem mấy năm âm thầm điều tra Việt Liêu Vương của Cấm Quân Đô Uý phủ phơi bày ra ánh sáng. Thẩm Ninh tự mình chọn người, điều gấp đi Việt Liêu để phụng chỉ tra án.

Đầu tiên là môn hạ đang làm quan lớn của Việt Liêu Vương ngã ngựa, vì liên quan tới chuyện quan thương cấu kết, kế tiếp là... Buôn muối lậu, cường ép dân, bí mật triệu tập binh lính, bức bách nữ nhi nhà lành làm kĩ nữ...

Chuyện từ nhỏ tới lớn ào ạt phơi bày ra, những quyển tấu chương chồng chất lên nhau. Tuy nói người dưới trướng Hoắc Trinh ỷ thế hiếp người, nhưng nếu muốn trực tiếp tra trên đầu hắn thì người khác cũng không nói được gì.

Mọi người đều chờ quyết định của Hoàng đế, nhất thời thì nhân tâm đều hoảng sợ. Nhưng trước sau Hoàng đế cũng chưa nói gì, ngay cả những cung nhân ngự tiền cũng nói mỗi một quyển tấu chương hắn đều xem rất nghiêm túc, mà khi xem xong thì sắc mặt vô cùng âm trầm... Cũng không truyền ý chỉ gì xuống.

Giống như tức giận rất nhiều, mà hắn có chút không đành lòng đối với vị đệ đệ cùng một mẫu thân này.

Trong triều không thể tránh khỏi việc trọng thần tranh luận dâng tấu thỉnh cầu hắn phán xét, ngay cả Đại tướng quân cũng ra mặt. Một đạo tấu chương viết rất dõng dạc hùng hồn, lúc bẩm lên ở triều thì đầy nhịp điệu, cực kỳ kích động.”Phụ thân đã lớn tuổi...” Sau khi Tịch Lan Vi nghe xong thì mày đẹp gắt gao nhíu lại: “Bệ hạ không nên làm cho ông ấy động khí như vậy.”

Hoắc Kỳ nghe nàng trách cứ, cũng cảm thấy chột dạ, hồi tưởng lại cảnh lâm triều lúc nãy... Quả thật là Tịch Viên quá nhập tâm, đến nỗi lúc cuối ông thở không thông, liên tục ho khan, thì hắn mới biết không phải diễn trò. Chắp tay vái chào, Hoắc Kỳ nhận lỗi: “Vi phu suy nghĩ không chu toàn, mong nương tử thứ lỗi, thứ lỗi...”

Có thể ngồi trên vị trí kia, dựa vào chiến công thì cũng đã có võ tướng dưới trướng của mình, rốt cuộc cũng có thế lực — Mặc dù không có ý định “Kết bè kết cánh”, nhưng người muốn nịnh bợ phụ họa lúc nào cũng có. Sau khi Tịch Viên dâng tấu thì tự nhiên các dạng tấu sớ được dâng lên ùn ùn. Tuy không thiếu những lão cổ hủ đến cực điểm mà muốn bệ hạ nghĩ đến tình thân thủ túc, nhưng rốt cuộc số người yêu cầu phải nghiêm trị thì cũng đã chiếm hơn phân nửa.

Khác với trước kia khi Cấm Quân Đô Uý phủ nêu rõ tội trạng trong từng quyển tấu chương, mà dù sao... Thì ý tứ cũng khá giống nhau, Hoắc Kỳ cũng không rãnh rỗi đi nghiên cứu cách dùng từ khác nhau của các vị triều thần, qua loa xem mấy quyển, cho người thu dọn lại rồi không xem nữa.

Trong triều chứng kiến sau khi Hoàng đế xem xong các tấu sớ được chất chồng như núi của chúng quan viên yêu cầu xử lý nghiêm khắc Việt Liêu Vương thì hắn vẫn bỏ mặc, thậm chí có chút bất mãn với những lời tấu của Tịch Viên.

Có thể thấy rằng hắn thật sự nhớ đến tình cảm huynh đệ.

Hoắc Kỳ đang đợi “Cơ hội tới” — Tất nhiên trước đó cũng an bài tốt rồi, nhưng có xảy ra một chút ngoài ý muốn, mà Tịch Lan Vi là người nhìn ra chút khác biệt đó, cuối cùng “Cơ hội tới” sớm hơn dự định, lại còn không phải là diễn trò.

Ngoài Tuyên Thất điện, Tịch Lan Vi chặn đường thái giám trước mắt, sắc mặt nàng âm lãnh.

“Ngươi là cung nhân ngự tiền, bệ hạ cũng chưa từng phân phó cái gì, đang êm đẹp vậy vì sao ngươi phải tới Thuần Thú Tư?” Khẩu khí nàng lạnh băng, thái giám kia quỳ xuống đất dập đầu: “Bẩm Chiêu nghi nương nương, thần không có đi Thuần Thú Tư...”

“Vậy trên mu bàn tay của ngươi có dấu cắn của phi cầm[1] thì sao, hay là tự ngươi cắn ngươi?” Nàng cười khẽ, hàn ý càng thêm rõ ràng. Nàng nhìn chỗ miệng vết thương bị cổ tay áo che lại một nửa của hắn, nhàn nhạt nói: “Chim này có mỏ không nhỏ, chắc là cùng một loài với anh vũ (con vẹt) hoặc bát ca[2]. Nếu ngươi muốn nói là do chim sẻ gây ra thì nhân lúc còn sớm hãy nuốt lời đó lại đi.”

[1] Phi cầm (飞禽): Là các loài chim ăn hạt giống, côn trùng, hoặc rắn hay thức ăn khác. Thường thì có lợi cho con người và cần được bảo vệ.

[2] Bát ca (八哥): sáo đen (tên khoa học: Acridotheres cristatellus)

Thái giám kia nghe xong thì bị nghẹn, cắn chặt răng rồi nói: “Nương nương đã hiểu lầm... Thật sự không phải do anh vũ hay bát ca mổ. Sáng nay thần thấy quạ đen ở trong viện nên liền xua nó đi, ai ngờ nó không sợ người lại còn cắn thần...”Đúng là bịa chuyện.

Tịch Lan Vi nâng mi liếc hắn một cái: “Tới giờ Dần các ngươi sẽ thay công việc với nhau, mà trước khi thay việc bị cắn một cái, nhưng đến bây giờ máu vẫn còn chưa tụ lại nữa sao?”

Nói đến cùng thì việc này chỉ là việc nhỏ, nếu so với lúc trước thì mặc dù tâm tư nàng luôn tỉ mỉ nhưng cũng chưa chắc lấy việc này ra hỏi. Mà gần đây đại sự đã bắt đầu, tất nhiên sẽ đặc biệt chú tâm, không dám sơ sẩy với những chuyện khác thường. Mắt thấy thái giám này một mực cãi lại, thần sắc lập lờ, Tịch Lan Vi thấy hắn hơi khác thường nên không muốn trì hoãn, lập tức tìm người gọi Viên Tự tới mang hắn vào Tuyên Thất điện hỏi chuyện.

Mang hắn vào nhưng cũng không có cách nào giải thích được nghi vấn ấy, cho người tới Thuần Thú Tư điều tra thì cũng không tra ra được nguyên cớ gì, ngay cả nửa điểm đáng ngờ cũng không có...

Giống như Tịch Lan Vi đã lo lắng nhiều.

...

Đành phải gác chuyện đó xuống, không muốn gác thì cũng không có biện pháp gì. Tịch Lan Vi tinh tế cân nhắc, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời.

Mặt trời bắt đầu lặn, bữa ăn hôm nay đặc biệt an tĩnh, nàng suy nghĩ, Hoắc Kỳ cũng suy nghĩ, cũng đều cảm thấy không phải là nàng đã suy nghĩ nhiều.

Đột nhiên xác một con anh vũ bị ném vào phòng làm Tịch Lan Vi hoảng sợ, thiếu chút nữa nàng đã ném luôn chiếc đũa, lập tức các cung nhân cũng hoảng loạn một trận.

“...” Hoắc Kỳ để ý tới màu sắc còn tươi mới của con chim chết, bình tĩnh nói: “Người khác đều lui ra hết, xa ra chút.”

Một lát sau, Sở Tuyên nhảy vào từ cửa sổ chưa được đóng lại.

Mày nhíu lại, Tịch Lan Vi quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến hắn nhiều lắm, Hoắc Kỳ liếc hắn một cái: “Có ý tứ gì?

Ánh mắt Sở Tuyên ngó qua con anh vũ đã chết kia, lời nói không chậm không nhanh: “Ta không nên nói Cấm Quân Đô Uý phủ là phế vật.”

...A?

“Hiện tại ta không có lời nào để nói về Cung Chính Tư.” Hắn nói tiếp.

Dò hỏi hắn tới cùng thì mới biết thái giám kia có đưa ra một mật tin, chỉ là tờ giấy ấy lại cực kỳ nhỏ, giấu ở dưới cánh con anh vũ.

Tịch Lan Vi ước lượng một phen, tâm bình khí hoà nói: “Bình tĩnh mà suy xét thì cũng không trách được Cung Chính Tư, chỗ đó không dễ tìm lắm đâu.”

“Không đúng...” Sở Tuyên nhàn nhạt nhìn nàng: “Vết thương trên tay của thái giám kia do bị cắn tạo thành, vậy tại sao Cung Chính Tư không nghĩ đến tìm trên người con anh vũ?”

Nàng không còn lời nào phản bác nữa...

Cũng may tra xét ra được mật tin được giấu dưới cánh con anh vũ, nhưng dù sao cũng phải có người đi lấy mật tin, mà chưa hao lực gì nhiều thì đã tra ra được người nọ là ai. Sau đó liền đưa hai thái giám ấy tới cho Cấm Quân Đô Uý phủ thẩm tra....

Lúc trước có người khản cả giọng một mực muốn Hoàng đế nhớ tới tình thân thủ túc, mà Hoắc Trinh lại dám sắp xếp mật thám bên người Hoàng đế cho nên ai cũng không cứu được hắn.

Vì thế văn võ bá quan trong triều đều an tĩnh chờ, không biết Hoàng đế sẽ xử lý Việt Liêu Vương ra sao. Mà Hoàng đế vẫn rất bình tĩnh, chưa tước phong hiệu, càng không phái binh, chỉ viết một lá thư dài khiển trách, nội dung trong lá thư nhanh chóng được lan truyền, nghe nói rất cảm động lòng người.

Người cảm thấy Hoàng đế nhân từ chiếm hơn phân nửa, nhưng Tịch Lan Vi lại rõ ràng hắn vẫn đang ngầm ép buộc Hoắc Trinh.

Mật thám lúc trước cài vào bên cạnh Hoắc Trinh, những ai bị phát hiện thì không cần nói, những người còn lại thì ẩn mình rất khá, lúc này lại phát huy tác dụng rất lớn. Bọn họ tung tin khắp nơi làm bá tánh Việt Liêu cảm thấy hình như sắp có khai chiến, và làm cho nhân tâm Việt Liêu thấy không ổn.

Sau đó là niềm vui khi tới vụ thu hoạch mùa thu cũng bị đánh vỡ.

Rõ ràng đây là vụ mùa bội thu, nhưng giá lương thực tăng lên ngoài ý muốn, so với năm trước thì cao hơn gấp đôi... Cuối cùng là cao xấp xỉ gấp ba lần.

Lần trước đã bắt được thủ hạ của Việt Liêu Vương đầu cơ trục lợi buôn muối lậu. Lần này giá lương thực lại tăng lên, căn bản không cần phí miệng lưỡi gì, chỉ cần châm ngòi thổi gió thì toàn bộ tội danh đều tới trên đầu của Việt Liêu Vương.

Tịch Lan Vi nghĩ mặc kệ tâm tư hắn âm độc ra sao, lúc này chỉ cần một phần người dân oán hắn thì hắn cũng sẽ sứt đầu mẻ trán thôi...

Đây thật sự nên là thời điểm triều đình vận chuyển lương thực, mà phụ trách việc này là Mị gia.

Tin tức truyền đi còn nhanh hơn so với việc tăng giá lương thực, đây giống như một giọt cam lộ tưới xuống chỗ khô hạn, làm cho những bá tánh Việt Liêu đang lâm vào đường cùng lại có chút tươi cười trên mặt.

Nhưng rốt cuộc còn phải từ từ chờ lương thực được đưa đến, chậm nhất cũng phải nửa tháng...

Có người cho rằng triều đình đã có hướng đi như vậy thì có thể thấy dấu hiệu bất mãn của Hoàng đế. Vậy thì mặc cho quan viên cấu kết có thế lực ra sao thì người dân vẫn tin giá cả của lương thực sẽ giảm xuống.

Nhưng ai ngờ lại không hề giảm. Không những không giảm mà giá còn tăng thêm.

Quả nhiên là Việt Liêu Vương một lòng muốn gom tiền, không quan tâm gì đến đất phong của mình.

...

Áp lực từ khắp nơi bức cho Hoắc Trinh không còn đường lui, mặc dù bá tánh không biết nội tình nhưng hắn lại biết rõ mỗi một bước đều là Hoàng đế tính kế.Cuối cùng thì trước khi lương thực được đưa tới Việt Liêu, thì Việt Liêu Vương đã khởi binh tạo phản.

“Cờ hiệu tạo phản lại là 'Thanh quân sườn[3]' sao?” Hoắc Kỳ có chút ngoài ý muốn, dở khóc dở cười, rồi nhìn về phía vị “Quân sườn” này.

[3] Thanh 清: thanh trừ.

Quân 君: vua.

Sườn 侧: bên cạnh.

Thanh quân sườn: Thanh trừ kẻ bên cạnh quân vương.

“Quân sườn” này cũng không phản ứng gì, sau đó lười biếng ngáp một cái, bộ dáng không thèm để ý mà nói: “Nói ra cũng đúng... Từ khi thần thiếp bị bắt rồi hồi cung thì mới xảy ra những chuyện này. Sau đó phụ thân của thần thiếp lại yêu cầu bệ hạ phải nghiêm trị hắn nữa.”

“Không tính...” Hoắc Kỳ chép chép miệng, cảm giác nhàm chán: “Vốn dĩ muốn sau khi tất cả mọi chuyện đã xong xuôi, nhất định phải cho hắn thêm tội danh bắt cóc cung phi. Ai ngờ lúc này hắn đã đu trước một bước nói ra đề tài về nàng.”

Tranh nhau nói về nàng, trong lòng Tịch Lan Vi thầm hô to cũng là do trò đùa của duyên số gây nên.

Không nói tới vị này thì vẫn còn một Sở Tuyên nữa...

“Ngày ấy lúc thần thiếp đi pha trà thì bệ hạ với Sở Tuyên đã nói cái gì vậy? Có nhắc tới thần thiếp nữa sao?” Nàng hỏi có chút đột ngột, Hoắc Kỳ suy nghĩ lại thì mới biết nàng nói tới chuyện gì, gật đầu một cái nói: “Hắn xin ý chỉ muốn được nhậm chức ở Cấm Quân Đô Uý phủ, lý do là muốn tra rõ chuyện nàng bị bắt đi.”

“...” Tịch Lan Vi im lặng chớp mắt một cái, sau đó hơi khó chịu mà buột miệng thốt ra: “Đó là do hắn làm!”

“Ừ... Nên chỉ là cái 'lý do' mà thôi.” Hoắc Kỳ nhẹ nhàng cười nhạt, bộ dáng hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản chuyện này: “Trẫm có thể sử dụng người này làm việc cho mình cũng không tệ, cho nên trẫm đã đồng ý rồi. Còn nếu hắn có tâm tư khác thì trẫm vẫn nói câu kia...”

Chính là không sợ hắn lại bắt nàng đi.

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Kỳ: Hắn muốn tra rõ chuyện nàng bị hạ dược câm.

Lan Vi: Vẫn là hắn làm!

Hoắc Kỳ: Hắn muốn tra rõ chuyện thích khách ở Tuyên Thất điện.

Lan Vi: Đều do hắn làm!

Bối cảnh âm nhạc: Là hắn ~ là hắn ~ chính là hắn ~ bằng hữu của chúng ta tiểu Na Tra...

[2] Sáo đen

Hình dạng và kích thương tương tự con sáo nâu, chiều dài thân từ 23-28cm. Toàn thân đen, trán dài và thẳng đứng như hình vương miệng, đặc biệt khi bay thì cánh có màu trắng ở dưới. Phần lông đuôi ở cuối cũng có màu trắng, mỏ và chân có màu vàng.

Môi trường sống chính là ở độ cao 2000m so với rừng lá rộng, rừng tre nứa và rừng thưa thớt. Thức ăn là cỏ, châu chấu, rắn, sâu bướm, ruồi, côn trùng khác hoặc ấu trùng của côn trùng, nhưng cũng ăn ngũ cốc, hoa quả, hạt giống và thực phẩm thực vật khác. Đặc biệt có thể bắt chước tiếng của các loài chim khác hay là ngôn ngữ đơn giản của con người. (nguồn: wapbaike.baidu.com)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.