Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Tịch Lan Vi nằm ở trên giường, hoàn toàn không buồn ngủ — hôm qua ngủ không tồi, phong hàn lại là giả, nào có dễ dàng đi vào giấc ngủ như vậy. Nàng nằm nghiêng, mèo con tùy ý dẫm tới dẫm lui trên người, thường xuyên hướng về phía nàng “Meo” một tiếng, như oán giận nàng không để ý tới nó.
“Được rồi được rồi.” Tịch Lan Vi giơ nó lên, cười cười: “Đừng kêu, tối nay bệ hạ mới có thể đến, nếu ngươi nhàm chán, tìm hươu con chơi đi.”
“Meo ——” Mèo con duỗi chân, bị nàng thả xuống, nó ngồi trên giường suy nghĩ một chút, cũng không đi tìm hươu con, tự mình sững sờ nằm thành một đống nhỏ.
...
Tịch Lan Vi vô cùng tin tưởng, tràng diễn kia của nàng lúc chiều nay, xác thật sẽ có người nghe qua.
Lộ ra tiếng gió có thể “Bắt gian trên giường”, bên kia cũng sẽ không còn án binh bất động đi? Đây là cơ hội khó tìm lần thứ hai.
Tịch Lan Vi nhìn bộ y phục đặt tán loạn bên người, chống trán chờ đợi, lòng tràn đầy kỳ vọng tiết mục “Bắt gian trên giường” này cũng đủ để dẫn người làm chủ phía sau màn ra ngoài, có thể trừ bỏ hoàn toàn hay không cũng không quan trọng, tốt xấu gì cũng để cho nàng biết được chính xác người nọ là ai.
Nếu bằng không, lại phải phí thêm một lần, thậm chí là mấy lần hoảng hốt, lao tâm hao tổn tinh thần.
...
Đợi rồi lại chờ, chờ đến lúc mèo con gối đầu bên cạnh rơi vào giấc ngủ, đến khi nó ngáp một cái, cũng xem như có động tĩnh.
Một trận hỗn loạn hiếm thấy, có tiếng ngăn trở có tiếng trách cứ, nhưng vẫn không ngăn được hỗn loạn kia cách tẩm điện càng ngày càng gần.
Rèm châu vang lên, Tịch Lan Vi nghe được thanh âm của Thanh Hòa còn đang vội vã khuyên: “Nương nương, ngài không thể tiến vào...”
Xuyên qua khe hở của màn, nàng nhìn ra phía ngoài, trong lòng cứng lại, là Phương Tu viện.
Phương Tu viện dừng bước chân, phảng phất trận chiến khá lớn ở phía sau không có quan hệ với nàng ta, yểu điệu vén vạt áo, cung kính chào hỏi: “Chiêu nghi nương nương.”
Trong màn truyền đến thanh âm lười nhác, mang theo một chút ý nũng nịu chưa tỉnh, lại không hề có dấu hiệu nhiễm phong hàn: “Đã trễ thế này, Tu viện tỷ tỷ có việc gì sao?”
“Nghe nói Chiêu nghi nương nương bỗng bị nhiễm phong hàn.” Phương Tu viện cúi đầu, thanh âm đạm mạc[1]: “Buổi chiều khi thần thiếp tới còn không có việc gì... Việc xảy ra đột ngột, thần thiếp lo lắng, nên đặc biệt đến xem.”
[1] Đạm mạc: Lạt lẻo và lặng lẽ, chỉ thái độ thờ ơ.
“Bổn cung không có việc gì.” Tịch Lan Vi xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nằm nghiêng người, vừa vặn mượn ánh sáng từ những ngọn đèn xuyên qua màn cấp cho Phương Tu viện một thân ảnh thướt tha.”Nghe nói Chiêu nghi nương nương chưa truyền thái y.” Phương Tu viện lựa chọn lời nói, khẩu khí lại rất cứng nhắc: “Thần thiếp cũng hiểu chút y thuật, không biết nương nương có muốn để cho thần thiếp xem thử không?”
“Không cần... Không nên truyền bệnh cho Tu viện tỷ tỷ.” Người trên giường mở miệng từ chối. Đồng thời, Phương Tu viện rõ ràng nhìn thấy có một góc y phục lộ ra dưới màn, trong giây lát lại bị rút về trên giường.
“Chiêu nghi nương nương...” Phương thị cứng lại, nhất thời không biết nên nói cái gì nữa, trong phút chốc mày đẹp nhíu lại, thanh âm lạnh hơn vài phần: “Nương nương sinh bệnh lại không truyền thái y, cũng không chịu cho thần thiếp thấy, chính là có nguyên nhân gì sao?”
Trong lòng cười khẽ, tất nhiên Tịch Lan Vi sẽ không thừa nhận “Nguyên nhân” kia, cũng không có phủ nhận, chỉ mang theo hai phần khẩn trương, lạnh lùng hỏi lại nàng ta: “Không biết Tu viện tỷ tỷ nói ra lời này có ý gì?”
Phương Tu viện nghe xong, xem như Tịch Lan Vi có ý chột dạ thừa nhận.
“Nương nương đã muốn che dấu, thần thiếp thấp hơn một phân vị, tất nhiên không thể cưỡng cầu.” Đáy mắt nàng thấm ra tia cười lạnh, Tịch Lan Vi ở trên giường nhìn thấy rất rõ ràng. Thấy nàng ta không tiếng động mà nâng nâng tay, cung nhân mang đến tan đi hơn phân nửa, không hỏi cũng biết là muốn vây quanh Duyệt Hân điện của nàng.
Một nửa dư lại kia, đương nhiên là nghiêm nghị đứng yên ở các nơi trong điện, có ý tứ gì tất nhiên Tịch Lan Vi hiểu rõ.
...
Phương Tu viện đi ra khỏi cửa điện, ánh mắt dừng trên người cung nữ bị thái giám áp chế. Biết người tới không có ý tốt, thấy nàng ta đến gần, cung nữ kia khó tránh khỏi trốn về phía sau, muốn tránh cũng không được, gật đầu nói: “Tu viện nương nương...”
Sau đó liền bị nàng ta tát một cái trên mặt.
Tuy là không mang hộ giáp, trên mặt vẫn là một trận đau nóng rát, Giản Tiểu Sương phát ngốc trong chớp mắt, sau lại khó nén tức giận: “Tu viện nương nương, đây là Duyệt Hân điện...”
Lời còn chưa nói xong, một bạt tay lại đánh tới.
Đều đánh vào cùng một bên, khóe miệng Giản Tiểu Sương thấm máu. Phương Tu viện lạnh nhạt nhìn nàng, cười khinh miệt: “Tiện tì, giúp đỡ Tịch thị làm loại chuyện vô sỉ này. Còn không mau nói thật, chốc lát bệ hạ tới, có lẽ bổn cung có thể cầu bệ hạ tha cho ngươi một mạng.”
“Tu viện nương nương nói gì vậy...” Giản Tiểu Sương cũng kiên cường, không sợ gì mà nhìn lại nàng ta: “Nương nương dùng tư hình ở trong cung của Chiêu nghi nương nương, không sợ bệ hạ trách tội sao?”
“Dùng tư hình?” Phương Tu viện liếc mắt nhìn lại hướng tẩm điện một cái, quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Vậy bổn cung để cho ngươi nhìn xem cái gì là 'tư hình'.”Cất giọng kêu một tiếng “Người đâu”, ánh mắt Phương Tu viện đảo qua trên mặt Giản Tiểu Sương, vân đạm phong khinh nói: “Đánh đi.”
Lúc này tất nhiên không phải là tát tay đơn giản như vậy.
Thái giám dùng một chân đá vào đầu gối của Giản Tiểu Sương, nàng còn chưa kịp chống thân mình đứng lên, đầu vai đã bị đau đớn xẹt qua đến mức không có sức đứng dậy.
Mơ hồ có thể cảm giác được, đó là roi rất nhỏ, lại dùng mười phần lực đạo, từng roi thấy máu. Chỉ trong giây lát, sau vai đã là một mảnh thấm ướt, trong gió đông lạnh lẽo, máu chảy ra rất nhanh đã lạnh băng.
Từ đó nhìn ra được Phương Tu viện tin tưởng mười phần, giống như tức khắc là có thể đẩy Tịch Lan Vi từ vị trí Chiêu nghi xuống.
...
Cung nhân ngự tiền tới bẩm báo nói ngự giá đã đến làm Phương Tu viện không thể không ngừng tay, liếc mắt nhìn Giản Tiểu Sương một cái, nàng ta cười khẽ một tiếng, cất bước đi ra hướng cửa điện hai bước: “Không chịu nói với bổn cung vậy lát nữa hãy nói với bệ hạ đi.”
Phương thị chờ ở cửa điện để cung nghênh, khi Hoàng đế bước vào trong viện, thanh âm vấn an cùng lúc tất nhiên là vang hơn so với lúc trước rất nhiều, pha lẫn khí thế.
Nhìn thấy Phương Tu viện, Hoàng đế không dừng bước chân, đi vào bên trong, không mặn không nhạt nói: “Nghe nói gần đây thân mình Tu viện dưỡng tốt hơn một chút, Chiêu nghi còn bệnh.”
Rõ ràng là trách nàng ta tiến đến như vậy là quấy rầy Tịch Lan Vi.
“Bệ hạ thứ tội...” Phương Tu viện khom người theo phía sau hắn, thấy hắn đi qua bên cạnh Giản Tiểu Sương vẫn chưa dừng bước, làm như không chú ý tới, đành phải gọi người giải Tiểu Sương cùng nhau vào điện.
Cung nhân đẩy màn ra, Hoàng đế nhìn thấy một đám cung nhân trong điện, mắt lạnh nhìn về phía Phương thị: “Tu viện có ý tứ gì?”
“Kính thưa bệ hạ.” Phương Tu viện quỳ sát đất bái một cái, thanh âm dịu dàng: “Mấy ngày liên tiếp, hậu cung đồn đãi trong cung của Chiêu nghi nương nương... có người; hôm nay thần thiếp lại nghe nói Chiêu nghi nương nương để người nọ ở trong điện, vừa lúc Chiêu nghi nương nương lại chợt nói bản thân nhiễm phong hàn, thần thiếp tới đã lâu, nàng ấy cũng không chịu xuống giường.”
“Nàng ấy nhiễm phong hàn tất nhiên là muốn nghỉ ngơi thật tốt, không muốn gặp ngươi.” Hoàng đế bác bỏ không giữ một chút tình cảm nào, sắc mặt Phương Tu viện trắng bệch, tiếp tục nói: “Vừa rồi thần thiếp... Lại thấy trên giường có... Có...” Hai má nàng ta phiếm hồng, cắn môi một cái nói: “Có vạt áo của nam nhân lộ ra ngoài.”
Hoàng đế liếc nàng ta một cái, chưa thêm nhận xét gì, tầm mắt vòng qua nàng ta, nhìn về phía Giản Tiểu Sương bị thái giám áp giải, lời nói vẫn là hỏi Phương Tu viện: “Đây là chuyện như thế nào?”Phương Tu viện bái một cái, trong ngữ điệu rõ ràng có nửa phần khoái trá: “Bệ hạ, cung nữ này biết nội tình, thần thiếp đang hỏi...”
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, không hề để ý đến nàng ta, bước thẳng về phía giường.
Lặng yên không một tiếng động, hắn trầm mặc trong chốc lát, duỗi tay vén màn ra.
Tịch Lan Vi bị ánh sáng đột nhiên chiếu vào làm chấn động, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, sau khi thấy rõ hắn, mới nâng thân thể lên, mệt mỏi cười: “Bệ hạ.”
Lan Vi phải mạnh mẽ kiềm chế mới không nhìn thần sắc của Phương Tu viện khi thấy trên giường chỉ có một người là nàng.
Hoàng đế ngồi xuống, nhìn sắc mặt nàng, quan tâm nói: “Cảm giác tốt hơn chút nào không?”
Nơi tay áo rộng che chắn, ngón tay lại viết trong lòng bàn tay nàng: “Lại có chủ trương gì vậy?”
“Thần thiếp không sao.” Nàng khẽ cười gật đầu, viết trên tay hắn một câu: “Thỏa mãn ý của các nàng, bắt gian.”
“...” Hoắc Kỳ trừng mắt liếc nàng một cái, khi nhìn về phía Phương Tu viện lần nữa, ánh mắt sắc bén đến mức làm cho nàng ta căng thẳng: “Bệ hạ...” Nàng ta rất sửng sốt, cắn răng một cái, vẫn tin tưởng nói: “Mới vừa rồi thần thiếp thật sự nhìn thấy vạt áo của nam nhân... “
“Bệ hạ... Chiêu nghi nương nương không có...” Giản Tiểu Sương không nhịn được mà giải thích một câu, bị Phương Tu viện liếc mắt một cái chặn lại.
“Vạt áo nam nhân.” Tịch Lan Vi che miệng khẽ ngáp một cái, chậm rãi hồi phục tinh thần, duỗi tay sờ soạng trong chăn, một lát sau, thật đúng là cầm một bộ y phục ra: “Tu viện nói cái này sao?”
Phương Tu viện ngẩn ra, đờ đẫn gật gật đầu: “Đúng...”
Tịch Lan Vi nhíu mày, vạch chăn ra, kiện y phục kia hoàn toàn lộ ra bên ngoài, dưới y phục, là giỏ tre chứa nhiều châm tuyến (kim, chỉ). Lạnh nhạt nhìn Phương Tu viện, trong giọng nói của Tịch Lan Vi mang theo chút nhạt nhẽo trào phúng: “Bổn cung nhàn rỗi tới mức không có việc gì, muốn tự tay làm y phục cho bệ hạ, sao lại khiến cho Tu viện suy nghĩ không có căn cứ như thế?”
Nhìn về phía Tiểu Sương, không vui trên mặt nàng tăng thêm mấy phần, đột nhiên giận dữ chất vấn: “Ai cho ngươi động vào người của bổn cung! Bẩm qua Cảnh Phi nương nương chưa?”
Lúc này, Tịch Lan Vi làm việc mờ ám, quan hệ bất chính với người khác là giả dối hư ảo, Phương Tu viện ở trong cung của nàng tra tấn cung nhân lại là sự thật.
“Không...” Phương Tu viện có chút luống cuống, ngẩn ra, lại nói lần nữa: “Bệ hạ, cung nữ này thật sự biết ẩn tình, nếu như bệ hạ nghiêm thẩm...”
“Đã là ' ẩn tình ', sao ngươi lại biết nàng ta biết?” Hoàng đế đạm mạc nhìn Phương thị, lời nói âm trầm: “Cài cơ sở ngầm bên cạnh Chiêu nghi à?”
...
Trời đã khuya, Hoàng đế không muốn hao tâm tốn sức cho việc này, liền đuổi Phương Tu viện đi trước, phân phó Cảnh Phi xử lý việc này. Nhìn Tịch Lan Vi, Hoắc Kỳ cười khẽ hỏi nàng: “Sao nàng biết Phương thị chắc chắn sẽ tra tấn?”
“Nghe nói nàng ta đối đãi với cung nhân vẫn rất hà khắc.” Tịch Lan Vi thật sự buồn ngủ, ngáp liên tục: “Lại vội vã muốn hỏi ra chút gì, đại khái rất khó nhịn được...”
Cho nên trong quá trình nàng đã cố ý lộ ra là Tiểu Sương biết chuyện, để cho nàng ta vả miệng, khiến nàng ta dương dương tự đắc, sau đó từng bước đi hoàn toàn sai lầm.
Nằm ở trên đầu gối Hoắc Kỳ, Tịch Lan Vi nhắm mắt trầm ngâm, trong lòng lại nhấc lên phiền loạn ban ngày.
Theo lý thuyết, người là bị nàng lôi ra... Lẽ ra nàng nên tin tưởng tất cả do nàng ta bố cục. Đúng là do người trong điện của nàng truyền đi, Phương Tu viện mang theo khí thế cũng đủ lớn, tất cả đều thích hợp.
Nhưng vài phần trực giác lại làm cho nàng cảm thấy rõ ràng, cũng không phải Phương Tu viện. Có lẽ Phương Tu viện cũng giống Liễu thị lúc trước, chỉ là một quân cờ bị đẩy lên phía trước.
“Bệ hạ, gần đây thần thiếp cảm thấy không an tâm.” Mày đẹp hơi nhíu lại, nàng duỗi cánh tay ôm chặt hắn, nói ra khó chịu trong lòng: “Ngày ngày sống trong sợ hãi, cảm giác... Luôn có một đôi mắt, ở nơi tối tăm nhìn chằm chằm.”
---
Tác giả có lời muốn nói: “Bổn cung nhàn rỗi tới mức không có việc gì, muốn tự tay làm y phục cho bệ hạ, sao lại khiến cho Tu viện suy nghĩ không có căn cứ như thế?”
Phiên dịch: Ta làm cho bệ hạ bộ y phục mà thôi, Tu viện, não của ngươi mở lớn như vậy là nháo loại nào?!
#chuyên chú tự mờ ám ba trăm năm#