Edit: Du Phi
Beta: Mai Thái phi
Chiến sự ở Kỳ Xuyên vốn không phải quá xấu, sau khi Hoài Dục Vương đến thì đại quân càng là thế như chẻ tre, đánh đến người Hách Khế liên tiếp bại trận rút lui.
Tịch Lan Vi nghĩ đến việc tướng lãnh mang binh đi lại được nhận công huân, nhất thời nàng có chút hối hận. Có lẽ để cho phụ thân đi cũng không tồi, nhất định phụ thân sẽ vui mừng.
Nàng nửa đùa nữa thật mà nói tâm tư này cho Hoắc Kỳ nghe, Hoắc Kỳ lại cười: “Vẫn nên để cho tướng quân an tâm chờ làm ngoại tổ phụ đi.”
Trong lòng Tịch Lan Vi hơi trầm xuống, bất an trong mấy ngày tới càng rõ ràng hơn chút.
Nàng đắn đo trong lòng, chậm rãi cười nói: “Giọng nói thần thiếp cũng đã tốt, phương thuốc của thần y kia mở, nếu không có gì sai thì cũng nên ngừng rồi.”
Hoắc Kỳ liếc nhìn nàng một cái: “Thỉnh thoảng nàng vẫn còn có chút khản giọng, vẫn nên dùng thêm một chút thời gian nữa đi.”
“Vâng...” Nàng xuất hiện vẻ do dự, ấn đường chau lại, sắc mặt cũng tối đi vài phần.
Hoắc Kỳ nhìn về phía nàng lần nữa, hắn phát giác có chút không đúng nên hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
“Chút thời gian gần đây thần thiếp cảm thấy mình vô dụng.” Nàng nhàn nhạt nói: “Lúc đầu thần thiếp tưởng rằng có nguyệt sự nên mới đặc biệt mệt mỏi một chút, nhưng sau khi nguyệt sự qua rồi thì vẫn như vậy.” Nàng cắn môi một cái, có chút sợ hãi bất an nói tiếp: “Bắt đầu từ sau sự kiện Liễu thị bị biếm... Thần thiếp hoài nghi có người động tay động chân ở trong thuốc, nhưng đã cho ngự y đi tra xét mà cũng không ra cái gì.”
Hoắc Kỳ nghe xong cũng khó tránh khỏi cả kinh, gác bút lông sói trong tay xuống, nhíu mày nói: “Có lẽ không phải ở trong thuốc thì sao? Có thể là ở cái khác hay không?”
“Không có gì khác nữa, mỗi ngày thần thiếp đều dùng qua.” Đầu vai nàng khẽ nhún một cái: “Mấy ngày gần đây thì thần thiếp càng ngày càng uể oải hơn. Nếu thật sự là do ăn cái gì không nên ăn gây ra thì nhất định đã dùng mấy ngày liền. Mà thần thiếp lại không thể nghĩ ra được đồ vật gì khác — Ngay cả huân hương trong phòng thần thiếp cũng tra qua rồi.”
Hoắc Kỳ nghe xong thần sắc càng trầm xuống, tuy là không có chứng cứ gì chỉ là hoài nghi mà thôi. Nhưng hắn biết rõ Tịch Lan Vi không phải là người tuỳ ý nghi thần nghi quỷ như vậy, mà nàng lại cảm thấy sợ hãi, qua nhiều ngày rồi mới nói cho hắn nghe, vậy nếu có mười thì hết tám chín phần là không sai rồi.
“Để trẫm thẩm tra Liễu thị...” Hắn nói nhưng rất nhanh nàng đã lắc đầu: “Vô dụng thôi. Nếu thật là nàng ta thì nàng ta đã hận thần thiếp đến cực điểm. Dù bệ hạ có thẩm tra ra sao thì nàng ta cũng không nói; nếu không phải nàng ta thì bệ hạ sẽ làm người nọ phát giác, vậy thì càng khó tra ra hơn nữa.”
Cho nên chính nàng cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì, ngay cả một chút cũng không.
Hai người cùng nhau cân nhắc, nhất thời không có biện pháp tốt nào hơn, Hoắc Kỳ đành phải đáp ứng nàng ngừng dùng thuốc kia. Nàng cười cười, vòng qua cánh tay hắn nói: “Nếu như thần thiếp lại không nói được nữa thì bệ hạ không được ghét bỏ đâu.””Nếu nàng không nói được một lần nữa thì trẫm cũng sẽ không chê.” Hắn nghiêng đầu cười rồi hôn trán nàng một cái: “Hiện tại có thể nghe được nàng nói chuyện trẫm cảm thấy rất tốt, chỉ là an tĩnh như lúc trước cũng không tồi.”
Cái nào cũng đều tốt.
Cứ như vậy mà ngừng thuốc lại. Qua được hai ngày, giọng nói cũng không có khản lại, nhưng tinh thần cũng không tốt lên chút nào. Vẫn càng ngày càng lợi hại hơn, Giản Tiểu Sương nói thẳng: “Thật giống như trưởng tẩu trong nhà nô tỳ lúc mang thai vậy” — Nếu như không phải nguyệt sự vừa qua khỏi thì nàng cũng rất muốn tin đây là biểu hiện khi hoài thai.
Bởi vì gần đây triều chính bận rộn nên hiếm khi Hoắc Kỳ có thể bớt chút thời gian tới Duyệt Hân điện của nàng, nên thường là nàng tới Tuyên Thất điện bái kiến. Hiện tại đã ngừng thuốc nên nàng đặc biệt sợ ngày mùa thu vì bị cảm lạnh sẽ dẫn ra bệnh gì đó nữa, trời chiều rồi cũng không dám đi đâu.
Cứ khoảng mười ngày thì có hai ba ngày nàng ở một mình. Nửa đêm yên tĩnh đặc biệt phiền loạn, rõ ràng ban ngày rất mệt nhưng hiện giờ nàng lăn lộn qua lại mà cũng không ngủ được.
Thở dài một tiếng thật mạnh, Tịch Lan Vi bực bội xoay người không để ý tới thân thể mình, một tay nàng ôm chầm mèo con, nhìn nó ngủ đến mê mê muội muội mà chính mình một chút buồn ngủ cũng không có nữa.
Lại một tiếng thở dài, nàng ngồi dậy nhưng không xuống giường, sững sờ nhìn ánh sáng của hai ngọn nến qua tấm màn.
Thực sự là gian nan.
Ngoài cửa sổ nổi gió lên, nàng yên lặng nghe trong chốc lát, gió lại lớn hơn một chút nữa. Cơn gió kia giống như ở khoảng cách rất gần, nó cọ sát với tường ở ngoài điện tạo ra âm thanh “Sưu sưu” không dứt bên tai.
Một mùi hương lạ thổi vào từ khe cửa sổ, Tịch Lan Vi sửng sốt, nàng theo bản năng mà che mũi miệng lại. Mùi hương này lại làm cho lòng người cảm thấy hoảng loạn... Chứng tỏ không phải mùi hương hoa cỏ bình thường.
“Nghe thấy được sao?” Sau câu hỏi, cách đó vài bước truyền đến thanh âm bước chân rơi trên mặt đất. Nàng ngước mắt nhìn lại, chân Sở Tuyên đã đứng ổn định. Sở Tuyên không đi tiếp về phía trước, hắn cách tấm màn nhìn thân ảnh của nàng: “Hít phải thứ này trên mấy tháng thì có thể làm ngươi chết mà thần không biết quỷ không hay.”
Nàng cả kinh mở to đôi mắt hạnh, còn chưa mở miệng thì đã nghe hắn khẽ cười bổ sung thêm một câu: “À, ngươi đã được tấn phong thành Chiêu nghi nương nương rồi.”
Rất nhanh mùi hương đã bay đi hết, Tịch Lan Vi không tự chủ được mà nín thở không dám thở sâu. Hắn thoáng nghe được hơi thở của nàng không đúng, Sở Tuyên khẽ cười: “Các nàng hạ dược ngươi nhẹ hơn ta nhiều. Ta chỉ là bỏ thêm chút hương để làm ngươi nghe được rõ ràng hơn chút thôi.”
“...” Tịch Lan Vi trầm mặc một lúc, nàng bình tĩnh thở chậm lại: “Dược có thể hạ ở chỗ nào? Thuốc, huân hương, còn có thức ăn điểm tâm thì ta đều cho người tra qua hết rồi.”
Sở Tuyên đứng ôm cánh tay, nhìn nàng ra vẻ trấn định mà miêu tả, chốc lát hắn lại cười: “Không phải ai cũng ngu xuẩn như những người đã từng bị ngươi đánh bại.”Tịch Lan Vi nhíu mày lại, cũng không trực tiếp mở miệng biểu hiện không vui với lời trêu chọc của hắn.
“Mỗi ngày ngươi ra cửa ít nhất hai lần, đúng không? Mà các phi tần khác cũng đều như thế.” Hắn cười sau đó suy nghĩ nói: “Gọi là... Sớm chiều...”
“Thỉnh an sáng và chiều.” Nàng tiếp lời, sau đó mày đẹp nhăn lại: “Ngươi muốn nói là Cảnh Phi ư? Thêm ở trong trà sao?”
Vậy có khi nàng không uống trà kia thì sao?
Quả nhiên Sở Tuyên cũng hỏi lại: “Vậy có khi ngươi không uống trà kia thì sao?”
“Vậy là...” Tịch Lan Vi hoàn toàn nghĩ không ra: “Nhưng cũng không có đồ vật gì khác.”
“Trước khi ngươi ra cửa thì rải một phen ở trong viện là được.” Hắn nói và di chuyển hai bước chân, đặt một bình sứ ở trong tay lên bàn: “Ngươi có thể nhìn xem, đồ vật cũng không có gì khác lắm. Bột phấn nhỏ như vậy, lặng lẽ rải một chút thì thần không biết quỷ không hay rồi. Trước khi ngươi ra cửa thì bọn họ rải ở cửa đại điện, khi ngươi ra cửa thì lập tức dính không ít, cứ mỗi ngày hai lần như vậy.”
Bên môi nở ra nụ cười có chút tự giễu, trong lòng Tịch Lan Vi ngầm trào phúng: Đúng, mỗi ngày hai lần, nàng ta cực kỳ đúng giờ mà bí mật hạ dược này.
“Là ai?” Nàng nhìn hắn chăm chú mà hỏi: “Là ai làm?”
“Sao ta biết được.” Sở Tuyên dùng tay di chuyển bình sứ trên bàn: “Đã tránh ở chỗ tối còn muốn ta thấy rõ cái gì đó, yêu cầu này của ngươi quá hà khắc rồi.” Giọng nói của hắn dừng lại, liếc nhìn nàng giống như có ý đồ thăm dò tâm tư của nàng, rồi rất nhanh lại nói: “Việc này ta kiến nghị ngươi chớ có nghĩ muốn âm thầm điều tra cho thoả đáng, ngươi nên sớm làm rõ, để cho người hạ độc biết ngươi đã cảnh giác, không dám hạ thêm nữa mới phải. Nếu bằng không thì ngươi chưa tra được gì thì đã chết rồi. Ngay cả những cung nữ bên người ngươi, nếu tính là đang luân phiên nhau làm nhiệm vụ thì cũng không tránh khỏi bị liên luỵ vào.”
Chợt nghe hắn nói chuyện có chút giật gân, nhưng thanh âm của hắn lại trầm hoãn, cực kỳ nghiêm túc không giống như nói giỡn. Tịch Lan Vi khẽ gật đầu một cái, trả lời một câu: “Ta biết rồi.” Sau đó nàng lại hỏi hắn: “Người sau lưng là ai?”
Sở Tuyên đánh giá nàng, cười nhạt: “Hỏi rất hay.”
Nàng gật đầu, yên lặng chờ hắn trả lời.
“Ta cũng không biết.” Hắn nói.
“...” Tịch Lan Vi nhướng nhướng mày, bị giọng nói hài hước của hắn làm cho tức giận, dùng tay vén tấm màn lên, nàng liếc hắn thanh âm lạnh lùng nói: “Sở công tử, hiện tại bổn cung không có tâm tình để nói giỡn.”
“Chiêu nghi nương nương, thảo dân cũng chưa nói giỡn cái gì.” Hắn không thay đổi thần sắc mà trả lời nàng, lại không hề cung kính hỏi nàng: “Ngươi cũng không biết mình đắc tội với ai thì sao ta biết được?”
“...” Bị hỏi chặn lại làm nàng không nói được gì. Tịch Lan Vi trầm mặc hồi lâu, nàng than thở một tiếng: “Bổn cung đã biết, xin đa tạ.”
Lời cảm ơn nói ra thật đơn giản.
“Hãy tra người lần trước vì ngươi mà bị phế vị đi.” Hắn lại cân nhắc kiến nghị thêm một câu: “Ta chỉ thuận miệng đoán thôi, cáo lui.”( Du Phi khả ái: Không biết mọi người sao chứ tớ thấy tội Sở Tuyên quá cơ .-. Tuyên Tuyên của tớ, âm thầm bảo vệ Vi tỷ vậy có khi hại chết anh hức hức. Hi vọng anh vì Vi tỷ mà bỏ Hoắc Trinh xấu xa để theo anh Kỳ hihi . )
Chỉ nói câu ngắn ngủn như vậy thì chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. Trong phòng yên lặng trở lại, nàng dựa theo ánh nến, nhìn bình sứ hắn để lại trên bàn kia, thân bình phảng chiếu ánh sáng nhàn nhạt màu trắng, cho thấy hắn thực sự đã đến.
Nàng đi qua mở nắp bình ra, nhờ ánh nến xa xa mà nhìn thấy bên trong, đúng là bột phấn cực mịn, có màu tím hơi nhạt, nhưng nếu giơ lên trong không trung thì cũng không nhìn ra cái gì.
Hắn nói người nọ hạ dược nàng nhưng mùi hương không có nặng như cái này...
Cân nhắc trong giây lát, nàng khẽ cười, tự biết thứ này nên dùng như thế nào.
...
Như thế qua hai ngày, tuy là rõ ràng càng mệt thêm nhưng nàng vẫn sớm rời khỏi giường mà đi Thư Nhan cung thỉnh an Cảnh Phi như cũ. Giản Tiểu Sương với Thanh Hoà cùng nhau búi tóc cho nàng, nàng yên lặng chờ, khi cài cây trâm cuối cùng lên búi tóc thì nghe được Thu Bạch ở ngoài điện có chút bén nhọn mà “Nha” một tiếng.
Thanh âm không nhỏ, với thân là nữ quan có phẩm trật không thấp ở trong cung vậy mà Thu Bạch lại đại kinh tiểu quái[1] như vậy thì vô cùng thất lễ. Tịch Lan Vi liền đi ra ngoài, ánh mắt nhìn qua trên người nàng ấy, lạnh băng hỏi: “Làm sao vậy?”
[1] Đại kinh tiểu quái: Sợ lớn hãi nhỏ.
“Nương nương ngài xem...” Thu Bạch chỉ vào mặt đất ở ngoài ngạch cửa nói: “Thứ này...”
Tịch Lan Vi và vài vị cung nhân ở đây cùng nhau cúi đầu nhìn qua, là khối phấn nhỏ, có màu tím nhạt, cúi đầu xuống để ngửi khối phấn nhỏ ấy thì giống như nó còn mang chút mùi thơm lạ.
“Không biết là ai rải ở chỗ này.” Mày đẹp của Thu Bạch nhíu chặt: “Nô tỳ nghe mùi hương có chút kỳ lạ, nghĩ tới gần đây nương nương thấy mình vô dụng, không biết có phải hay không...”
Thu Bạch nói đến đây lập tức dừng lại, nhưng nghe ra vẫn là lo lắng nhiều hơn, vẫn tự nhiên mà dẫn suy nghĩ của mọi người tới chuyện Lan Vi đặc biệt mệt mỏi trong những ngày gần đây. Nhất thời có người lộ vẻ nghi ngờ, cũng có người lộ vẻ kinh hãi, mà mọi người đều cúi đầu cân nhắc không dám vọng ngôn.
“Đi Tuyên Thất điện thỉnh chỉ, xin bệ hạ truyền ngự y tới.” Nàng nhíu mày lại, nhàn nhạt phân phó một câu, nói tiếp: “Trước hết mời vài thái y qua đây xem cũng được.”
Chuyện như thế tất nhiên là rất bình thường, là do Thu Bạch quá lo lắng nên nàng cẩn thận một chút cũng không sai. Nếu thái y hay ngự y đi tay không một chuyến thì cũng tốt hơn ngày sau xảy ra đại sự gì đó.
Thái giám đứng ở một bên chờ nghe, lập tức vái chào đáp lời “Vâng”, rồi khom người cáo lui.
“Nương nương, ngài...” Thu Bạch nhỏ giọng dò hỏi tiếp theo nàng muốn làm thế nào, nàng gật đầu cười, thần sắc như thường nói: “Đi Thư Nhan cung thôi. Cũng còn chưa biết ra sao, không nên trì hoãn thỉnh an sáng.”
Bên môi để lại một ý cười, Tịch Lan Vi đi ra khỏi cửa điện, nàng ngồi trên liễn kiệu nhìn lại phương hướng rải thuốc bột kia, sau đó bình tâm tĩnh khí mà đi Thư Nhan cung.
---
Tác giả có lời muốn nói: o(*////▽////*)q Tối hôm qua đã gửi bao lì xì, nhưng nấm khô mời quản lý viên ở trạm ngắn thì không nhận được... Ở Tấn Giang lấy ra cũng là chuyện bình thường...
Cùng với nói đưa 20 điểm nhưng thực tế tới 19 giờ mới đến _(:3」∠)_ Tấn Giang nó thu phí thủ tục 5%... A Tiêu cũng không có cách nào...
o(*////▽////*)q Nhưng được vui sướng khi xem văn, li ti tí tách!
---
→_→ Còn có mỗi ngày cường điệu não nấm của ta cũng đủ phát triển rồi...
Ta đây không phải hi sinh chính mình tạo phúc cho đại chúng sao ~~~ Với làm cho các đại gia có thể khẩn trương trong công tác học tập ta cũng có thể cười một chút!【ngẩng đầu ưỡn ngực】【đúng lý hợp tình】【lừa mình dối người】# Mà cuối cùng chuyện này là ra sao #
( Du Phi: Tại vì chương trước edit rồi nên chương này phải edit luôn, A Tiêu quá bét tè lè nhè, chả hiểu gì ư ư (~o~)” )