Án mạng xảy ra đã hơn nửa
tháng.
“Đại nhân!” Còn chưa tới giữa trưa, bộ khoái đi vào nha môn liền đến nội đường
bẩm báo.
Cố Thiên Hữu đang cùng Huyện thừa với Tác sư gia nghiên cứu tiến triển án mạng,
suy tư còn có phương hướng khác hay không, nhìn thấy bộ khoái tiến đến, liền
ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”
“Bẩm đại nhân, có một người gọi Mã Tề bắt một nam nhân đến nha môn, nói người
này ở bên ngoài phủ lão gia hắn nhìn tới nhìn lui, lại lén lén lút lút theo dõi
chủ tớ bọn họ, bộ dạng xem ra thập phần khả nghi, cho nên mới chộp đối phương
tới xin đại nhân kiểm tra cẩn thận.” Bộ khoái ôm quyền trả lời.
“Hắn thật sự nói như vậy?” Trong lòng Cố Thiên Hữu vừa động, rất khó không liên
tưởng chuyện này với vụ án mạng Khâu gia. “Lão gia nhà hắn xưng hô như thế nào?
Ở chỗ nào?”
Bộ khoái lập tức trả lời: “Hắn nói lão gia nhà hắn họ Ngải, là từ thành Bắc
Kinh đến Tô Châu nói chuyện làm ăn với người ta, phủ đệ chẳng qua là tạm thời
thuê ở.”
“Đại nhân, đám cường đạo kia hình như hay ra tay với những người từ vùng ngoài
tới làm ăn.” Tác sư gia mở miệng nhắc nhở. “Phải hỏi rõ mới được.”
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu lập tức đứng dậy. “Lập tức thăng đường!”
Đợi Cố Thiên Hữu mặc quan phục đi vào đại đường, ngồi xuống phía sau bàn xử án,
thoáng nhìn nam tử cao cao đứng ở dưới, theo ngũ quan và thể trạng đến xem hơn
phân nửa là người tự mãn, ước chừng chính là vị nam tử tên Mã Tề theo như lời
bộ khoái, chỉ thấy hắn trói hai tay một nam tử cao gầy sau lưng, đè trên mặt
đất không cách nào nhúc nhích, thân thủ hẳn cũng khá cao.
Cố Thiên Hữu chụp kinh đường mộc quát: “Dưới đường là người phương nào?”
“Tiểu nhân... Gọi Viên Bán...” Hán tử cao gầy ấp a ấp úng nói. “Đại lão gia oan
uổng... tiểu nhân cái gì cũng chưa làm, người nam nhân này liền đánh tiểu
nhân... Còn đánh tiểu nhân bị thương...”
“Như vậy bản quan hỏi ngươi, vì sao rình coi ngoài phủ đệ người khác, còn theo
dõi chủ tớ bọn họ, đến tột cùng có ý đồ gì?” Cố Thiên Hữu xem phản ứng chi tiết
của Viên Bát, tìm sơ hở của hắn.
Viên Bát giả bộ dáng sợ hãi khiếp đảm. “Tiểu nhân chỉ là... đúng lúc đi ngang
qua mà thôi... Huống chi đường cái bất luận kẻ nào cũng có thể đi... Sao có thể
nói tiểu nhân đang theo dõi? oan uổng quá, đại lão gia...”
“Ừ, ngươi nói cũng không phải không có đạo lý.” Hắn vỗ vỗ cằm nói.
“Đại lão gia minh xét...” Viên Bát mãnh liệt dập đầu vang dội.
“Bản quan cũng rất muốn chứng minh ngươi bị oan uổng, nhưng ngươi hẳn là nghe
nói qua gần đây Ngô huyện chúng ta đã xảy ra vụ án cường đạo xông vào trong phủ
đệ giết người cướp của, bản quan một mực rất muốn bắt đám hung thủ kia, báo thù
cho hai mươi lăm mạng người vô tội, để cho bọn họ có thể an tâm vào đất...” Nói
đến đây, Cố Thiên Hữu dừng một chút. “Viên Bát, ngươi và vụ án đó thật không có
quan hệ?”
“Tiểu nhân ngay cả giết gà cũng không dám, sao lại dám giết người? Đại lão gia
oan uổng quá...” Viên Bát luôn mồm kêu oan.
Cố Thiên Hữu bình tĩnh nhìn Viên Bát quỳ gối ở dưới đường, đang nghĩ cách làm
như thế nào mới có thể moi ra lời thật của hắn, cho dù thật sự không quan hệ
với đám cường đạo kia, cũng chắc phạm phải vụ án khác, không có khả năng cứ như
vậy thả người. “Bản quan nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp, Viên Bát,
ngươi đã nói không quan hệ với án mạng Khưu gia, như vậy bọn họ không phải
ngươi hại chết, hẳn cũng không sợ quỷ.”
“Quỷ... Quỷ...” Viên Bát thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.
“Đã không phải ngươi hại chết, cho dù bọn họ hóa thành quỷ cũng sẽ không tìm
tới người vô tội...” Nhìn sắc mặt Viên Bát lúc trắng lúc xanh, Cố Thiên Hữu
liền nảy ra một ý, nghĩ ra biện pháp tốt thử hắn. “Như vậy ngươi không nên chú
ý tới việc cùng bọn họ một đêm mới đúng.”
Viên Bát run giọng hỏi: “Đại lão gia có ý tứ là...”
“Hai mươi lăm nhân mạng Khưu gia, đến hôm nay vẫn còn được quàng thi thể trong
đại sảnh phủ đệ mình, người thân của bọn họ dự định đợi đến lúc bắt được đám
cường đạo kia mới bằng lòng hạ táng, chỉ cần ngươi nguyện ý ở đó nghỉ ngơi một
đêm, hơn nữa bình an vô sự, những oan hồn uổng mạng kia không tìm ngươi báo
thù, như vậy có thể chứng minh ngươi thật sự trong sạch vô tội.” Hắn cười híp
mắt hỏi. “Viên Bát, ngươi không có vấn đề gì chứ?”
“Đại... Đại lão gia... đời này tiểu nhân sợ nhất thấy... người chết... Xin đại
lão gia dùng... biện pháp khác...” Toàn thân Viên Bát phát run, nghĩ đến mình
phải cùng người mình giết chết ở chung trong một gian phòng, hơn nữa còn là hai
mươi mấy thi thể, dù là lá gan lớn hơn nữa, có mượn gan trời, chỉ tưởng tượng
hình ảnh kia hai chân đã nhũn ra.
Cố Thiên Hữu cười rất chân thành. “Chỉ cần ngươi không có bất cứ quan hệ nào
với đám cường đạo kia, sợ cái gì? Chỉ có điều trải qua nhiều ngày như vậy,
hương vị không dễ ngửi lắm thôi... Người tới!”
“Có thuộc hạ!” Hai gã bộ khoái tiến lên phía trước nói.
“Đem Viên Bát đến Khưu gia, nhốt hắn trong đại sảnh, vào giờ này ngày mai đón
hắn ra.” Cố Thiên Hữu hi vọng hù doạ hắn như vậy có ích.
Nói xong, bộ khoái lập tức như muốn đem Viên Bát áp đi ra ngoài.
Viên Bát lập tức nghẹn ngào kêu to. “Không cần... Ta không muốn đi... Ta cũng
chỉ nghe lệnh làm việc... Bọn họ không phải một mình ta giết...”
“Ngươi nói cái gì? Bản quan nghe không rõ.” Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thiên Hữu
lạnh lại, lạnh lùng hỏi.
Hắn lại quỳ gối xuống đất, rất sợ chết khóc la ầm lên: “Tiểu nhân biết tội...
Tiểu nhân sai rồi... Đại lão gia tha mạng... Tiểu nhân nguyện ý khai ra tin tức
những người khác...”
Cố Thiên Hữu cười lạnh một tiếng. “Thật vậy chăng?”
“Tiểu nhân không dám lừa gạt đại lão gia...” Viên Bát sợ tới mức hồn cũng không
còn. “Chỉ cần đừng để tiểu nhân ở lại Khưu gia... bảo tiểu nhân làm cái gì cũng
được...”
“Những người khác núp ở chỗ nào?” Cố Thiên Hữu hít một hơi thật sâu hỏi.
Viên Bát không ngừng phát run trả lời: “Vốn là chúng ta ở núi Linh Nham... Bởi
vì gần đây bộ khoái thường đến chỗ đó... Cho nên bỏ chạy đến núi Chi Hình...
Nói muốn cướp một lần nữa liền rời đi Tô Châu...”
“Bây giờ lập tức dẫn đường!” Nói xong Cố Thiên Hữu liền đứng lên từ sau bàn xử
án, lập tức hạ lệnh, tập hợp tất cả bộ khoái, chuẩn bị đến núi Hình Chi bắt
người.
Trước khi xuất phát, Cố Thiên Hữu còn nói tiếng cảm tạ với Mã Tề, nếu không
phải hắn, không biết kéo dài tới khi nào mới có thể bắt được đám cường đạo, vụ
án cũng không phá được.
Cứ như vậy, Viên Bát dẫn đường, Cố Thiên Hữu cùng Huyện thừa mang theo tất cả
bộ khoái đi vào núi Hình Chi, lại sợ đối phương có đề phòng, cho nên tạm thời
án binh bất động, trước quan sát một hồi rồi tính tiếp.
Mãi cho đến sắc trời bắt đầu tối, những cường đạo ở trong nhà của thợ săn bỏ
hoang nhiều năm rốt cục đi ra hít thở không khí, hơn nữa đề phòng cũng không
còn nặng như vậy, Cố Thiên Hữu mới khiến cho vài bộ khoái cường tráng chậm rãi
tới gần, trước chế phục bên ngoài, sau đó mới đồng loạt xông vào trong phòng
bắt những cường đạo khác, áp tải tất cả bọn họ về nha môn.
Khi dân chúng Ngô huyện nghe nói đám cường đạo kia đã bị bắt được, hơn nữa Tri
huyện đại nhân lập tức muốn mở đường thẩm vấn, lập tức một truyền mười, mười
truyền một trăm, mọi người vứt xuống mọi việc trong tay, tất cả đều vọt tới bên
ngoài nha môn, thoáng cái liền đầy ắp người, ai cũng đều muốn biết kết quả.
Chỉ thấy kể cả Viên Bát ở bên trong mười tên cường đạo đều bị còng tay xiềng
chân, chia làm vài hàng quỳ gối dưới đường, Cố Thiên Hữu nén giận trừng mắt
nhìn lần lượt từng người đã từng là gương mặt hung ác, hôm nay mỗi người đầy
bụi đất, hận không thể lập tức đưa bọn họ chém đầu răn chúng.
“... Các ngươi còn lời gì nói?” Khi Cố Thiên Hữu sau bàn xử án vỗ kinh đường
mộc, cường đạo quỳ gối ở dưới đều á khẩu không trả lời được, nói không ra lời.
Vài chục thanh đao bày trước mặt những cường đạo kia, tất cả đều là binh khí
không lâu trước đây bọn họ cầm trên tay, phía trên còn có vết máu, thêm lời
khai của Viên Bát, nhân chứng vật chứng đều đủ, bọn họ không phải chối cãi được
nữa.
“Bản quan xử các ngươi bị chém lập tức hành quyết, buổi trưa ngày mai hành
hình!”
Khi Tri huyện đại nhân đưa ra phán quyết, dân chúng bên ngoài cũng lập tức lớn
tiếng hoan hô, tất cả mọi người có thể an tâm ngủ ngon giấc.
Buổi trưa hôm sau, tất cả dân chúng Ngô huyện đều tụ tập ở cửa chợ, để được tận
mắt chứng kiến kết cục của mấy tên cường đạo vì tiền tài, không tiếc giết người
đáng phải bị như vậy.
Cho đến khi đao của đao phủ rơi xuống, trong nháy mắt đó mọi người quả nhiên
‘đại khoái nhân tâm’ [hả
lòng hả dạ].
“Cạn ly!”
Cố Thiên Hữu đem tất cả những trình tự tiếp theo xử lý xong, trở lại nội đường
nha môn, liền cho người hầu đi chuẩn bị hai bầu rượu, muốn cùng Huyện thừa, Tác
sư gia hảo hảo uống hai ly.
“Chúc mừng đại nhân phá án, ty chức mời người một ly.” Huyện thừa nâng ly nói.
“Bản quan cũng muốn cám ơn ngươi.” Cố Thiên Hữu chính thức thả lỏng tảng đá lớn
trong lòng. “Còn có Tác sư gia, có một nửa công lao là của các ngươi, hẳn là
bản quan phải mời các ngươi mới đúng.”
Cố Thiên Hữu uống một hơi cạn sạch, còn muốn uống thêm mấy ly.
Tác sư gia biết rõ tửu lượng hắn không cao, mở miệng khuyên nhủ: “Đại nhân
không cần phải quá miễn cưỡng.”
“Không sao, hôm nay có thể uống nhiều ly...” Nói xong hắn lại tự mình rót ly
rượu. “Ly này cúng viếng những người vô tội uổng mạng của Khưu gia... Khụ
khụ...” Uống xong một ly lại rót một ly. “Ly này muốn cảm tạ ông trời... Làm
cho bản quan có thể phá án...”
“Đại nhân đừng có uống nữa.” Huyện thừa gặp Tri huyện đã không thắng lực rượu,
thử ngăn cản.
“Bản quan còn có thể... uống nữa...” Cố Thiên Hữu bắt đầu choáng váng. “Các
ngươi ngồi xuống đi... Không cần phải lúc ẩn lúc hiện...”
Nghe vậy, Huyện thừa và Tác sư gia nhìn nhau, biết rõ hắn đã say.
Cố Thiên Hữu lại giơ ly rượu lên. “Bản quan không có say... Chúng ta... Cạn
thêm ly nữa...”
“Đừng có uống nữa.” Tác sư gia túm lấy ly rượu trên tay hắn, dùng ánh mắt ra
hiệu người hầu. “Còn không mau vịn đại nhân trở lại phủ quan nghỉ ngơi.”
“Đại nhân đi tốt.” Người hầu lập tức dìu Cố Thiên Hữu lên, từng bước một đi ra
nha môn.
“Ta tự mình đi...” Bước chân hắn không vững nói.
“Nơi này có cánh cửa.” Người hầu cẩn thận nhắc nhở.
“Ta thấy được...” Cố Thiên Hữu nói, nhưng thiếu chút nữa trượt chân.
Người hầu mất sức của chín trâu hai hổ mới dìu được Cố Thiên Hữu trở lại trong
phủ quan. “Cũng sắp đến, đại nhân đừng ngủ lúc này...”
Ngay lúc này, Tú Vân đem áo khoác vừa vá xong ra ngoài đưa vào trong phòng Cố
Thiên Hữu, mới đi ra liền gặp được chủ tớ từ hành lang bên kia đi tới.
“Đại nhân uống rượu say?” Nàng mới đến gần đã ngửi được mùi rượu.
“Bởi vì đại nhân rất cao hứng, uống nhiều ly.” Bởi vì có Tú Vân hỗ trợ dìu bên
kia, mới khiến cho người hầu có thể thở một ngụm.
Tú Vân có thể lý giải tâm tình Cố Thiên Hữu, có thể bắt được đám cường đạo kia,
không chỉ dân chúng Ngô huyện cao hứng, cả dân chúng Tô Châu cũng không cần lo
lắng hãi hùng nữa.
“Tú Vân...” Lờ mờ trong lúc đó tựa hồ nghe đến thanh âm nữ nhân yêu thích, Cố
Thiên Hữu mở mắt đẹp mê mang ra, cười nhẹ kêu. “Hôm nay ta... thật sự thật vui
vẻ...”
“Uh, ta biết rõ ngươi rất vui vẻ.” Tú Vân cười trả lời.
Cố Thiên Hữu cảm thấy đầu thật choáng váng. “Vì cái gì... mọi thứ đều đang
xoay, ah cả... ngươi cũng vậy?”
“Bởi vì ngươi uống rượu say.” Nàng cười mắng.
“Vậy sao?” Cố Thiên Hữu được Tú Vân và người hầu dìu vào trong phòng, cuối cùng
thành công đặt hắn nằm xuống giường. “Tú Vân... ngày mai ta sẽ đi tìm bà
mối...”
Khuôn mặt Tú Vân nóng lên. “Ta biết rõ, đúng rồi! Cha nói vết thương ở chân của
hắn đã tốt rồi, cho nên bây giờ muốn về nhà ở... Chuyện này hay là đợi ngày mai
rồi nói sau.” Thấy Cố Thiên Hữu say như vậy, mặc kệ nói với hắn cái gì, ngày
mai tỉnh lại hơn phân nửa cũng không nhớ rõ.
“Tú Vân...” Hắn không chịu ngoan ngoãn nằm xuống, đơn giản chỉ ôm lấy eo Tú Vân
không buông.
“Ngươi... Mau buông...” Nàng giận muốn đẩy ra.
Người hầu gãi gãi đầu nói: “Phương cô nương, vậy đại nhân liền giao cho ngươi.”
“Ừ.” Hai gò má Tú Vân ửng đỏ cúi đầu, đợi cửa phòng đóng lại, nàng vừa thẹn vừa
giận đánh Cố Thiên Hữu. “Đều là ngươi, không uống rượu được còn thích cậy mạnh
như vậy...”
Cố Thiên Hữu đem khuôn mặt tuấn tú chôn trên ngực nàng, “Ngày mai chúng ta sẽ
thành thân... Ta không muốn đợi nữa... Cũng đã chờ mười năm...”
“Cái gì mười năm?” Tú Vân cho hắn là nói lời say, mất thật lớn sức lực mới cởi
quan phục trên người Cố Thiên Hữu được. “Tốt lắm, nhanh nằm xuống hảo hảo ngủ
một giấc, bằng không ta liền không để ý tới ngươi.”
“Vâng... Nương tử...” Cố Thiên Hữu đáp một tiếng, đã ngáy to.
Tú Vân bật cười, đặt hắn nằm ngửa trên giường, hiện tại Cố Thiên Hữu có thể nói
là đại anh hùng Ngô huyện, mình có thể gả cho nam nhân như vậy, là chuyện may
mắn cỡ nào.
Đối với nữ tử mà nói, cuộc sống rốt cuộc không còn cầu mong gì hơn.
Mà giống như lời Tú Vân, Cố Thiên Hữu đã là nhân vật anh hùng trong suy nghĩ
của dân chúng Ngô huyện, chỉ cần hắn ra khỏi nha môn, tất cả mọi người sẽ tự
động tiến lên ân cần thăm hỏi thỉnh an.
Hôm sau gần giờ Dậu, hắn phái người đem công văn đi đưa cho hai vị huyện lệnh
Trường Châu và Nguyên Hoà, làm cho bọn họ biết rõ đám cường đạo kia toàn bộ đã
đền tội, cũng chính thức tổng kết vụ án, lúc này Cố Thiên Hữu mới thay quan
phục, thần thái nhàn nhã đi trên đường cái, đã lâu không có hứng thú đi tản bộ
như vậy.
“Đại nhân khoẻ!” Tiếng hàn huyên không gián đoạn.
Dân chúng đi ngang qua bên cạnh Cố Thiên Hữu, không có người không biết hắn.
Cố Thiên Hữu thân thiết gật đầu. “Mọi người khổ cực.”
“Đây không phải đại lão gia chúng ta sao?” Triệu bà mai không biết tác hợp bao
nhiêu cuộc hôn nhân cười ha hả đi đến trước. “Làm phiền đại lão gia, mọi người
mới có thể sống an toàn.”
“Đây là việc bản quan nên làm.” Cố Thiên Hữu nhận ra người phụ nữ sáu mươi này
chính là bà mai nổi tiếng ở Ngô huyện, nghe nói kinh nghiệm chu đáo, không có
vụ nào không thành, để nàng đến cầu hôn với Phương lão, hẳn là không có vấn đề.
Triệu bà mai vung khăn, cười đến thấy răng không thấy mắt. “Đại lão gia thật sự
là quá khách khí, phải biết rằng có bao nhiêu cha mẹ mong chờ đem nữ nhi của
mình gả cho đại lão gia, sẽ chờ đại lão gia lựa chọn người yêu thích...” Bà mai
này mở miệng ngậm miệng đều không rời khỏi nghề chính.
“Bản quan có việc này muốn tìm ngươi.” Hắn nói.
Nghe vậy, con mắt Triệu bà mai sáng lên. “Chẳng lẽ đại lão gia muốn lấy vợ? Đại
lão gia thích cô nương dạng nào, cứ nói ra điều kiện.”
Triệu bà mai vừa ồn ào, còn có không ít dân chúng đi qua nghe thấy được, lập
tức đều vây quanh, châu đầu ghé tai, tin tưởng không bao lâu nữa, tin tức này
sẽ truyền khắp.
“Đối tượng đã sớm có...” Cố Thiên Hữu nghĩ thầm thừa dịp đêm nay thuyết phục
Phương lão đáp ứng để Tú Vân làm chính thất của hắn, mới có thể mời bà mối
chính thức đến thăm cầu hôn. “Bất quá còn có chút vấn đề nhỏ cần giải quyết
trước, đến lúc đó lại phiền toái Triệu bà mai.”
“Việc này đương nhiên không có vấn đề rồi, cũng không biết đại lão gia vừa ý
khuê nữ nhà ai?” Có vụ làm ăn đến thăm, Triệu bà mai tự nhiên không muốn buông
tha.
Cố Thiên Hữu vẻ mặt vui vẻ nói: “Chính là nữ nhi của Phương lão khám nghiệm tử
thi trong nha môn bản quan - Tú Vân.”
“Ách...” Triệu bà mai lập tức trợn tròn mắt. “Đại lão gia muốn kết hôn chính
là... nữ nhi... người khám nghiệm tử thi?” Vống đang tưởng là danh môn thiên
kim, hoặc là quan gia tiểu thư nào, cho nên nhất thời phản ứng không kịp. “Nhất
định là ta nghe lầm rồi, đại lão gia lập lại lần nữa.”
“Ngươi không có nghe lầm, chính là nữ nhi của Phương lão khám nghiệm tử thi.”
Cố Thiên Hữu cười nhìn biểu lộ giật mình của Triệu bà mai. “Bản quan chính là
muốn lấy nàng!”
“Như vậy hẳn là... thiếp.” Triệu bà mai lúng túng cười.
“Đương nhiên là chính thất!” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
“Ách... Ừ... Đại lão gia... Vụ này không lo môn không đăng hộ không đối...”
Triệu bà mai hơi khó xử.
Cố Thiên Hữu vẫn như trước cười híp mắt. “Thì ra cũng có hôn sự Triệu bà mai
làm không thành, tác hợp không được.”
“Thành! Ta nhất định làm thành!” Nàng cũng không muốn đập phá chiêu bài của
mình. “Chỉ cần đại lão gia nói một tiếng, ta - Triệu bà mai nhất định đem việc
hôn nhân nói thành.”
“Vậy thì chờ bản quan giải quyết vấn đề nhỏ kia, kế tiếp làm phiền ngươi.” Nói
xong, Cố Thiên Hữu liền chắp hai tay sau lưng, tiếp tục tản bộ.
Nhìn qua thân ảnh cao to của Tri huyện đại nhân, Triệu bà mai lắc cái đầu hoa
râm, thật đúng là chưa thấy có một vị quan nào nguyện ý lấy nữ nhi của người
khám nghiệm tử thi làm thê tử, sống đến tuổi này đây là lần đầu tiên.
Vào lúc ban đêm ——
Cố Thiên Hữu đi vào sân cha con Phương gia ở tạm, bởi vì dạo này bận công vụ,
không có thời gian tới thăm Phương lão, nghe Tú Vân nói vết thương ở chân của
hắn đã khỏi hẳn, cũng có thể đi lại tự nhiên, lúc này mới yên tâm.
“Ngươi tới rồi!” Tú Vân nghe được hai tiếng đập cửa, tiến đến mở cửa, thoáng
nhìn người đứng ngoài cửa phòng là Cố Thiên Hữu, có chút ngượng ngùng nói.
“Ta tới thăm cha ngươi.” Cố Thiên Hữu cười híp mắt nói.
Phương lão trong phòng vội vàng trả lời: “Đại nhân mau vào!”
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu liền bước vào cửa phòng. “Nghe nói vết thương ở chân
Phương lão đã tốt rồi, rốt cuộc ta có thể an tâm... Ngươi ngồi là tốt rồi,
không cần đứng lên.”
Phương lão vẫn đứng dậy, chắp tay. “Nhờ phúc của đại nhân, tốt lại như bình
thường rồi, hơn nữa đám cường đạo kia đều bị xử tử, vụ án cũng kết, cho nên
tính toán bây giờ trở về nhà với Tú Vân.”
“Đã như vậy, ta cũng không tiện ép giữ.” Nói xong Cố Thiên Hữu mỉm cười nhìn
trộm Tú Vân một cái. “Phương lão chắc biết ta tới là muốn nói cái gì, là hôn sự
của ta và Tú Vân, vẫn hy vọng có thể được sự cho phép của ngươi, đến lúc đó mời
bà mối chính thức đến cầu hôn.”
Nghe thấy muốn đàm luận
hôn sự của mình, Tú Vân cũng không tiện ở bên cạnh nghe, vì vậy khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ lên, ngại ngùng nói: “Cha, ta đi pha ấm trà.”
Nói xong Tú Vân liền đi ra khỏi phòng, đến nhà bếp.
Vì vậy Cố Thiên Hữu ra hiệu Phương lão cũng ngồi xuống. “Ta cũng biết rõ Phương
lão có ý tốt, là vì nghĩ cho con đường làm quan của ta, bất quá đối với ta mà
nói, chưa bao giờ nghĩ tới muốn hưởng phúc tề nhân, chỉ muốn lấy cô nương mình
thích, cái gọi là môn đương hộ đối bất quá là ánh mắt người ngoài, ta tuyệt
không để ý.”
“Chỉ cần có những lời này của đại nhân là đủ rồi, cho dù Tú Vân nha đầu kia chỉ
có thể làm thiếp, cũng tin tưởng đại nhân sẽ hảo hảo thương yêu nàng.” Phương
lão nghe xong rất cảm động, bất quá vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu. “Ta
càng không có những yêu cầu xa vời khác.”
“Phương lão thật sự cam lòng cho nữ nhi mình làm thiếp?” Hắn chuyển qua tình
cảm hỏi.
Phương lão thở dài thật sâu. “Chỉ có thể trách nha đầu kia có cha là người khám
nghiệm tử thi như ta, xuất thân hèn mọn như vậy.”
“Ta cũng không cho rằng người khám nghiệm tử thi là hèn mọn cúi xuống, đương
nhiên cũng có người khám nghiệm tử thi không tốt, nhưng Phương lão trong mắt
của ta lại rất giỏi.” Cố Thiên Hữu nói lời thật lòng.
Lần ca ngợi này làm cho Phương lão đỏ mắt. “Đại nhân thật sự là quá để mắt
ta...”
“Huống chi ta thật sự rất yêu mến Tú Vân, từ mười năm trước liền quyết định
tương lai lớn lên chỉ muốn lấy nàng làm thê tử, mong rằng tâm nguyện này Phương
lão có thể thành toàn.” Chuyện cho tới bây giờ, Cố Thiên Hữu cũng chỉ có thể
nói ra chuyện cũ, làm cho Phương lão hiểu được kiên trì của mình.
“Mười năm? Lời này đại nhân từ đâu mà nói?” Phương lão không hiểu ra sao hỏi.
Cố Thiên Hữu xoay mình từ trên ghế đứng dậy, sau đó cúi hai đầu gối xuống, quỳ
gối trước mặt của hắn. “Tuy qua nhiều năm như vậy, ta còn phải dập đầu mấy cái
với Phương bá bá.”
“Đại nhân!” Phương lão thấy đường đường một Huyện lệnh lại dập đầu đối với
mình, thật đúng là chấn động, cũng tiêu thụ không nổi. “Ngươi làm cái gì vậy?
Nhanh đứng lên...”
“Phương bá bá, ta là A Bảo, ngươi còn nhớ rõ không? Mười năm trước tại Kiến Đức
Hàng Châu, Phương bá bá vì để cho vụ án của cha ta có thể lật lại bản án phúc
thẩm, còn đắc tội Huyện thái gia thu hối lộ của Tiêu phu nhân, cuối cùng không
thể không chuyển tới Tô Châu nhậm chức...” Cố Thiên Hữu vẫn quỳ trên mặt đất,
sau đó đem chuyện năm đó ra.
Không chỉ Phương lão ngây ngẩn cả người, đúng lúc Tú Vân bưng trà ngon đã pha
trở về trùng hợp nghe một đoạn như thế, cả người giật mình đứng ngoài cửa
phòng, trí nhớ đã lâu trước kia đồng thời trở lại trong óc hai cha con.
“Ngươi là... nhi tử A Bảo của... Quản sự bị lên án sát hại Tiêu lão gia quản
sự... Nhưng diện mạo của ngươi một chút cũng không giống khi còn bé?” Phương
lão không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Khi ta sinh ra mập mạp mũm mĩm, cho nên nương mới giúp ta lấy nhũ danh (như
tên ở nhà) gọi A Bảo.” Vành mắt Cố Thiên Hữu nóng lên cười nói. “Bất quá những
năm gần đây ở bên ngoài rèn luyện, tự nhiên diện mạo cao và gầy hơn.”
“Thì ra là như vậy, bởi vì tất cả mọi người bảo ngươi A Bảo, còn tưởng rằng đó
là tên của ngươi, hơn nữa bộ dáng cũng thay đổi rất nhiều, cho nên mới không
liên tưởng đến ngươi...” Phương lão hít hít khí, nghĩ đến hài tử đáng thương
mất chỗ dựa năm đó hôm nay trở thành quan, có thành tựu, cũng khá vui mừng. “Ta
thật sự là không thể tưởng được đại nhân rõ ràng chính là... Thời gian trôi qua
thực vui vẻ, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, hơn nữa còn là vị quan tốt làm việc
vì dân chúng, tin tưởng cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng, cũng có thể mỉm
cười dưới cửu tuyền.”
Cố Thiên Hữu hướng hắn dập đầu. “Thật sự phải cám ơn Phương bá bá năm đó đưa
tay ra, nguyện ý vì tiên phụ rửa sạch oan tình, nếu không có ngươi, chỉ sợ tiên
phụ thật sự ôm hận cửu tuyền.”
“Đó chỉ là việc người khám nghiệm tử thi nên làm, không có gì cảm tạ với không
cảm tạ.” Phương lão khom người nâng hắn dậy. “Đại nhân nhanh đứng lên!”
Đợi Cố Thiên Hữu và Phương lão lại ngồi xuống, giờ này khắc này, không hề chỉ
có quan hệ cấp trên và thuộc hạ, còn có tình nghĩa ngày xưa cùng chung sống.
“Năm đó trước khi ta mang theo Tú Vân rời khỏi Kiến Đức, còn đang suy nghĩ nếu
ngươi thật sự không chỗ có thể đi, không bằng hãy cùng chúng ta đi Tô Châu,
cũng bất quá thêm một người ăn cơm thôi, không thể tưởng được đúng lúc có một
thân thích đến đón ngươi đem đi, chỉ là nhiều năm như vậy trong lòng vẫn là có
chút quải niệm, không biết ngươi trôi qua được không.” Phương lão nhớ tới tâm
tình khi đó, cảm khái nói.
“Đại bá phụ vốn đã xuất gia không hỏi thế sự nghe nói tin tức cha mẹ lần lượt
qua đời, quyết định đưa ta rời đi, những năm gần đây đi theo hắn một mặt cầm
bát, một mặt đọc sách, thời gian tuy rất khổ, nhưng cuối cùng cũng sống được
đến bây giờ.” Cố Thiên Hữu cũng đơn giản thuật qua quá trình những năm gần đây.
“Sau liền tham gia dự thi, coi như tương đối trôi chảy, cuối cùng làm tới trạng
nguyên, vừa vặn Ngô huyện lại thiếu vị Huyện lệnh, lúc này mới thỉnh cầu hoàng
thượng để cho ta tới tiếp vị trí này, bởi vì tiên phụ từng được giải oan, cho
nên hi vọng mình cũng có thể vì những oan uổng của dân chúng sửa lại án xử sai,
cũng hy vọng có thể gặp lại Phương bá bá và Tú Vân.”
Phương lão nghe xong liên tiếp gật đầu. “Thân là trạng nguyên, lại không muốn
làm đại quan, cha nương ngươi ở dưới mặt đất có biết, cũng sẽ cảm thấy kiêu
ngạo.”
“Năm đó sống chung với Phương bá bá hai tháng, thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng
lại vĩnh viễn để lại kỷ niệm khó quên.” Hắn thành tâm thành ý nói. “Nhất là Tú
Vân, khi đó tuy nàng tuổi còn nhỏ, cũng rất chiếu cố ta, tất cả đến bây giờ ta
đều không có quên.”
Nghe thế, Tú Vân đứng bên ngoài đẩy cửa phòng ra, trên mặt mang kinh ngạc hỏi:
“Ngươi chính là A Bảo ca?”
Theo những lời Cố Thiên Hữu vừa mới nhắc tới, nàng đã nhớ lại có một “A Bảo ca”
bảy, tám tuổi đã từng ở cùng một chỗ với cha con bọn họ, nhưng cũng giống phụ
thân, chưa từng nghĩ qua bọn họ là cùng một người.
“Cho nên ngươi là vì báo ân, mới muốn lấy ta?” Tú Vân lại chất vấn.
“Tú Vân...” Cố Thiên Hữu lập tức đứng dậy, quay đầu đối mặt nàng.
“Bởi vì ta và cha đã giúp ngươi, cho nên ngươi mới muốn lấy ta làm chính thất
báo ơn?” Tú Vân nghe miệng hắn luôn cảm kích, nói lời cảm tạ, thật sự không
cách nào không nghĩ như vậy.
“Đương nhiên không phải, ta muốn cưới ngươi là vì yêu mến...” Cố Thiên Hữu
không hy vọng nàng hiểu lầm. “Từ khi ngươi còn nhỏ ta đã thích ngươi, điểm ấy
ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
Tú Vân căm giận đem đồ trên tay đặt xuống, ngước cái cằm xinh đẹp tuyệt trần
lên hỏi: “Như vậy vì cái gì không sớm nói ra mình là ai? Tại sao phải chờ tới
bây giờ mới nói?”
“Đó là bởi vì...” Cố Thiên Hữu đột nhiên nghẹn lời, xác thực hắn muốn báo ân,
nhưng thật sự không quan hệ với việc có cưới Tú Vân hay không.
“Ngươi nói không ra lời?” Thấy Cố Thiên Hữu rõ ràng cũng có thời điểm á khẩu
không trả lời được, Tú Vân càng thêm nhận định suy đoán của mình là đúng. “Cũng
bởi vì phải báo ân, cho nên trong miệng ngươi mới có thể luôn mồm la hét muốn
mời bà mối đến cầu hôn, đối với cha ta mới có thể kính trọng như vậy, thậm chí
khắp nơi quan tâm ta, thì ra là có chuyện như vậy...”
“Tú Vân, thật sự không phải là như vậy, ngươi trước hãy nghe ta nói...” Cố
Thiên Hữu cố gắng giải thích.
Phương lão cũng mở miệng khuyên nữ nhi. “Tú Vân, ngươi trước hãy bình tĩnh nghe
hắn nói xong.”
“Ngươi còn muốn nói gì nữa?” Tú Vân chỉ cảm thấy lại có cảm giác nhục nhã, hơn
nữa so với lúc đại thiếu gia Giang gia gây cho nàng còn có phần hơn, bởi vì nàng
thật sự yêu Cố Thiên Hữu rồi, cho nên mới tức. “Cũng bởi vì tận lực giấu diếm
đến bây giờ, mới khiến cho ta không thể tin ngươi là thiệt tình.”
Cố Thiên Hữu nắm chặt đầu vai của nàng, khẩu khí cũng có chút kích động. “Tú
Vân, chẳng lẽ mấy ngày này chúng ta ở chung, ta là hạng người gì ngươi còn
không rõ sao?”
“Hiện tại ta không có cách nào tin tưởng lời ngươi nói rốt cuộc cái nào là
thật, cái nào lại là giả?” Giờ phút này đầu óc Tú Vân vô cùng hỗn loạn, sợ hãi
hắn chỉ là đồng tình nàng, chỉ là muốn báo ân mới chịu lấy mình, như vậy nếu
nàng thật gả cho hắn là vì cái gì? Nàng không muốn tiếp nhận loại bố thí và
thương cảm này.
“Tú Vân...” Cố Thiên Hữu cố gắng giải thích cho nàng nghe, nhưng hiện tại Tú
Vân cái gì cũng không nghe lọt.
“Cha, sáng mai chúng ta trở về nhà.” Tú Vân vứt xuống những lời này, liền xoay
người về phòng của mình, hiện tại không muốn nhìn thấy Cố Thiên Hữu.
“Tú Vân!” Cố Thiên Hữu bắt được cổ tay của nàng.
Tú Vân ngay cả quay đầu lại liếc hắn một cái cũng không chịu. “Hiện tại ta chỉ
muốn một mình yên lặng một chút.” Nói xong liền rút tay về.
“Bây giờ ngươi nói thật với nàng cũng không được gì, đợi sau khi nàng nghĩ
thông suốt dĩ nhiên sẽ không sao.” Phương lão nhìn ra được giờ phút này nữ nhi
chỉ muốn chui rúc vào sừng trâu, bởi vậy gấp cũng không được.
Cố Thiên Hữu nặng nề thở dài. “Dù sao cũng đã chờ mười năm rồi, cũng không kém
một chút thời gian như vậy, nhưng xin Phương bá bá nhất định phải tin tưởng ta,
ta thật sự yêu mến Tú Vân, không phải là vì báo ân...”
Vì vậy, Cố Thiên Hữu hao hết lời lẽ mà thuyết phục Phương lão tin tưởng hắn
nghiêm túc, biết thông qua cửa ải của cha Tú Vân trước, sẽ thêm người giúp mình
nói chuyện. Ai! Phải chờ tới khi nào mới có thể thành hôn được, mới có thể ôm
mỹ nhân về đây?
Trời đã sáng.
Trước khi Cố Thiên Hữu đi nha môn xử lý công vụ, đã canh giữ trước ở ngoài cửa
phòng Tú Vân, muốn thuyết phục nàng lần nữa trước khi nàng rời đi.
“Ngươi ở đây làm cái gì?” Tú Vân đóng gói hành lý xong đi ra, mới mở cửa phòng,
nhìn thấy hắn lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
“Tú Vân...” Cố Thiên Hữu thử dùng tư thái buồn bã đến tranh thủ đồng tình.
“Ngươi thật sự không tin ta? Thật sự nhẫn tâm vứt bỏ ta như vậy?”
“Bỏ đi!” Tú Vân đẩy hắn ra.
“Ta cũng đã là người của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm...” Hắn vẫn cuốn
lấy không tha.
Nghe được câu này, khuôn mặt Tú Vân lập tức hồng. “Ngươi... Không cần phải
xuyên tạc sự thật!” Rốt cuộc là thanh bạch của ai quan trọng? “Tránh qua một
bên! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Tú Vân...” Cố Thiên Hữu đi theo phía sau, đáng thương kêu.
Nàng cứng ngắc nâng tâm địa không đáp lại, đến trước cửa phòng phụ thân. “Cha!”
“Tú Vân sao?” Phương lão hỏi. “Vào đi.”
Tú Vân bước vào trong phòng, thấy phụ thân cũng thu thập xong quần áo tùy thân,
quyết định hiện tại liền rời khỏi phủ quan. “Cha, chúng ta về nhà đi!”
“Chính là...” Phương lão liếc qua Cố Thiên Hữu mặt mũi tràn đầy vẻ nịnh nọt ở
bên cạnh nữ nhi, rất muốn mở miệng biện hộ cho hắn. “Nha đầu, ngươi...”
“Cha cái gì cũng không cần nói, chúng ta trở về đi.” Tú Vân đỡ khuỷu tay phụ
thân bước ra ngoài.
Cố Thiên Hữu thở dài, biết phải tìm cách khác rồi, dù sao bọn họ ở Ngô huyện,
trong địa bàn mình quản, không có khả năng cứ như vậy rời đi.
Đợi cha con Phương gia đi ra khỏi phủ quan, hắn còn không nỡ thu hồi ánh mắt,
mãi cho đến rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh của hai người.
“Đại nhân cũng nên hết hy vọng.” Tác sư gia ngược lại cảm thấy như vậy lại tốt,
Cố Thiên Hữu có thể không cần bởi vì báo ân mà buộc tay buộc chân, có thể đem
toàn bộ tâm tư đặt vào mục đích làm thế nào để thăng quan.
“Ai nói ta hết hy vọng?” Hắn hừ nhẹ một tiếng. “Ngươi không giúp ta nghĩ biện
pháp, còn giội ta nước lạnh.”
Tác sư gia cũng lành lạnh đáp lễ nói: “Đại nhân mời ta đảm đương trợ tá, như
vậy là để hỗ trợ nghĩ kế ở công việc, cũng không phải là dùng trên loại tư tình
nhi nữ này.”
“Đã như vậy, tự ta nghĩ biện pháp.” Cố Thiên Hữu cũng sẽ không bị thất bại nho
nhỏ này đánh ngã. “Ngươi cứ đợi đến lúc uống ly rượu mừng này đi.”