Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ

Chương 31: Chương 31






Phùng hành chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề vô cùng, khiến tim bất giác đập thật nhanh. Thái độ của Hoàng Dược Sư thật lạ, có phải là hắn đã nhận ra cái gì từ nàng rồi không.

Xa nhau thời gian dài như vậy, chắc cũng khiến cho đầu óc hắn trở nên minh mẫn, không còn đắm chìm trong tin tức thê tử vừa song61b lại như lúc đầu. Như vậy, hắn có nhận ra sự kì lạ ở nàng chưa.

Nếu hắn nhận ra rồi, hắn sẽ làm gì? Liệu hắn có suy nghĩ đến khoảng thời gian ở bên nhau của hai người mà buông tha cho nàng, hay tức giận vì nàng chiếm lấy cơ thể của thê tử hắn? Liệu..hắn có muốn…giết nàng?

Những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng khiến Phùng Hành càng không tự giác mà nắm chặt lấy vạt áo của Hoàng Dược Sư hơn, cả người nàng buộc chặt. Nàng lúc này trông như một tội phạm đang chờ phán tử hình.

Đợi hồi lâu, Hoàng Dược Sư cũng nhận ra sự run rẩy của người bên dưới, đôi môi chợt hiện ra một nụ cười tàn khốc, ánh mắt hắn nay càng thêm lạnh lùng hơn. Từ từ cúi xuống, cất lên giọng nói không một chút hơi ấm:

-“Không nói, là sợ Dung Nhi, nhận ra cái gì chăng?”

Câu nói như thể một câu tử hình, tuy đã dự đoán trước là ngày này sẽ đến, thế nhưng nàng không ngờ, khi nó thật sự đến,. Trong lòng lại khó chịu đến như vậy, trong tim như bị ai đó dùng chùy sắt cắm vào, máu nhảy đầm đìa, đau nhức không thôi.

Nhận mệnh nhắm mắt lại, trong lòng chỉ lập lại câu nói: Hắn biết rồi, hắn biết rồi, cuối cùng hắn cũng biết hết tất cả rồi.

Thấy nàng không nói gì, Hoàng Dược Sư liền mạnh mẽ xốc nàng lên, để nàng đối diện với chính mình, bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cằm nàng, đôi mắt sắc lạnh không một chút độ ấm, sự ôn nhu ngày xưa nay đã biến đâu mất, chỉ thấy trong đó như có vô vàn con sóng ngầm, đang chờ thời cơ mà tuôn trào.

Phùng Hành nhìn vào đôi mắt của hắn, chỉ cảm thấy nó xa lạ hơn bao giờ hết, thẫn thờ, nàng không biết phải nói gì. Thế nhưng, Hoàng Dược Sư lại không để cho nàng nói, hắn đã tiếp lời:

-“Thế nào? Lúc trước phải học nhiều thứ…cực khổ lắm phải không? Ngâm thơ, đánh đàn, chơi cờ,… Ta đã nghĩ, tuy là mất trí nhớ, nhưng chỉ cần nàng sống lại, thì không sao cả, thế nhưng, thời gian qua những hình ảnh của nàng lại luôn hiện lên trong đầu ta, thái độ của nàng…chột dạ?”

Mỗi một câu nói của hắn, khiến cho Phùng Hành càng thêm không thể nói gì.

-“ Nàng chột dạ cái gì? Sợ cái gì? Những hành động kì lạ của nàng, như là muốn bắt chước ai đó? Thời gian qua, trong đầu của ta luôn quanh quẩn những câu hỏi như vậy? Nàng muốn bắt chước ai?”

Phùng Hành càng nghe hắn nói, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. Đối mặt với đôi mắt tràn ngập lửa giận của hắn, nàng nghẹn ngào, đôi môi run run bật ra vài chữ yếu ớt:

-“Xin lỗi…thật xin lỗi…ta không phải cố ý…thật xin lỗi…ta không nên nói dối ngươi..thật xin lỗi!”

Hoàng Dược Sư mặt không cảm xúc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Xin lỗi? Nàng đã nói dối ta cái gì? Nói đi!”

Nước mắt càng chảy càng nhiều, nàng cố gắng chặn lại cơn nghẹn trong cổ họng, thốt lên những từ mà nàng đã chuẩn bị từ lâu:

-“Thật xin lỗi…ta không nên..giả làm thê tử của ngươi….thật xin lỗi..ta chiếm lấy cơ thể nàng…thật xin lỗi!”

Nàng chiếm lấy cơ thể của thê tử hắn, hưởng thụ sự sủng ái của hắn, sau đó còn mơ ước hắn, nàng biết hắn rất yêu thê tử của mình, biết hắn không muốn phản bội thê tử của mình, nhưng nàng lại không hề nói cho hắn sự thật.

Cái gọi là chờ hắn tự nhận ra gì đó, cũng chỉ là một cách trốn tránh của nàng thôi. Thật ra, trong thâm tâm nàng luôn mong, hắn mãi mãi cũng không biết sự thật, nhưng bây giờ, cái gì hắn cũng biết rồi.

Hoàng Dược Sư nhìn người trước mặt khóc thê thảm, nhưng lại chỉ dám phát ra những tiếng nấc nhỏ, gương mặt đau lòng muốn chết, nói:

-“ A. Chiếm lấy cơ thể của thê tử ta, như vậy, nàng là cái gì? Cô hồn dã quỹ sao?”

Phùng hành nghe câu hỏi của hắn, không nói gì, chỉ khó khăn gật đầu một cái. Hoàng Dược Sư bây giờ lại tỏ ra rất bình tĩnh, dễ dàng tiếp nhận, nói:

-“ Thời gian qua, không nói sự thật, tìm mọi cách che dấu, là sợ ta giết nàng sao?”

Lúc đầu thật sự là sợ bị giết nên nàng mới không nói sự thật, thế nhưng càng về sau, lí do đó đã dần dần biến đổi rồi. Càng về sau, lòng của nàng đổi khác. Thế nhưng, lí như vậy, nàng lại không thể nói ra, nàng đã không có tư cách nói với hắn lí do đó, ngay từ đầu đã không có tư cách.

Nhìn thấy Phùng Hành khó khăn gật đầu một cái, gương mặt hoàng Dược Sư càng thêm âm trầm, lửa giận trong lòng càng lúc càng tăng cao, đến khi không thể đè nén được nữa, hắn liền không nhịn được mà cười, cười càng lúc càng lớn.

Phùng Hành bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, lại thấy Hoàng Dược Sư ngừng cười, ánh mắt sáng quắt nhìn nàng, trong đó là sự tăm tối khôn cùng. Hắn giơ tay lên, trái tim Phùng Hành chợt loạn một nhịp.

Hắn đã quyết định rồi sao, muốn xuống tay với nàng à, lại một giọt nước mắt nữa rơi xuống, Phùng Hành nhắm mắt lại, vậy củng được, thời khắc này, nàng cũng đã chờ lâu lắm rồi. Càng nhìn thấy quá khứ của hai người càng nhiều, nàng càng biết rõ, hắn sẽ không thể yêu nữ nhân nào khác ngoài “nàng”.

Đợi hồi lâu, cũng không thấy đau đớn như dự liệu, chỉ thấy hai bên vai thêm một bàn tay, Phùng Hành mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt ngập tràn lửa giận như trước của hoàng Dược Sư, nhưng còn kèm theo đó sự thống khổ không thành lời, chỉ thấy hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng tiếng:

-“ Nghĩ rằng ta sẽ ra tay phải không? Nàng cho là ta sẽ giết nàng – kẻ giả mạo thê tử của ta phải không?”

Thấy nàng không nói gì, chỉ ngạc nhiên nhìn hắn, Hoàng Dược Sư liền không nhịn được rống lên:

-“Phùng Hành! Nàng cho rằng, Hoàng Dược Sư ta là một nam nhân, mà ngay cả thê tử của mình cũng nhận sai sao?”

Câu hỏi của hắn, khiến Phùng Hành vừa bất ngờ, vừa không hiểu ra sao cả, chỉ biết lăng lăng nhìn hắn. Ý của hắn là gì?

Hoàng Dược Sư lại nói tiếp: “ Nàng cho là ta sẽ nhận nhầm thê tử mà mình yêu thương thành người khác hay sao? Nàng nghĩ, chỉ cần người khác mang bộ mặt này, sau đó giả dạng một chút là ta sẽ bị lừa thê thảm như thế hay sao? Trong mắt nàng, ta, phu quân của nàng là kẻ bất tài như vậy sao?”

-“ Vì sao lại không nói gì hết, lại đang cảm thấy mình chiếm lấy thân thể của chính mình à? Cầm, kì, thư, họa…cố gắng học để lừa ta? Những cái mà nàng biết, đều là ta dạy cho nàng, ngay từ khi nàng vừa chào đời, chúng ta đã được đính ước rồi, đến khi cả hai cửa nát nhà tan, cũng là ta chăm sóc nàng, ta chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, sau này chúng ta còn thành thân. Vậy mà nàng nghĩ, ta có thể nhầm nàng thành ai khác sao?” (Khúc này là chém của tác giả, đừng ai đem so sánh nó với nguyên tác của Kim Dung đấy. Cơ mà gg cũng không thấy nói gì về quá trình gặp nhau của hai người nên chém thành thanh mai trúc mã, hôn ước từ nhỏ chắc cũng không sao.)

Phùng Hành đang cố gắng tiêu hóa những câu nói của Hoàng Dược Sư, những gì hắn nói, khiến nàng không thể bình tĩnh được. Nàng ấp úng nói:

-“Thế nhưng…thế nhưng ta là…ta không thể nào là nàng được. Vì ta vốn không mất trí nhớ.!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.