Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ

Chương 43: Chương 43




Võ Tu Văn thử lên tiếng hỏi lại một lần nữa, thế nhưng người bên trong cũng không trả lời, mặc dù Phùng Hành biết bên trong là Dương Quá với Tiểu Long Nữ, thế nhưng thấy đám người giang hồ đầy kinh nghiệm này sắc mặt đề phòng, cũng không dám làm gì khác người.

Read more...

Trao đổi ánh mắt với nhau một hồi, cuối cùng, Gia Luật Tề tiến lên, dùng chưởng phong mở nắp quan tài ra, lần này mọi người sợ rằng người bên trong thật sự là Dương Quá, nên cũng không dám mạnh tay quá.

Nắp quan tài nhanh chóng bị nội lực của Gia Luật Tề đánh bay qua một bên, lộ ra bên trong quả nhiên là Dương Quá và Tiểu Long Nữ, chỉ là lúc này, trông hai người không mấy tốt.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ đang ngồi trong tư thế luyện công, một bàn tay của hắn thì đặt lên vai Tiểu Long Nữ, vừa nhìn là biết hắn muốn tự tay chữa trị cho nàng ta.

Thế nhưng gương mặt của Dương Quá và Tiểu Long Nữ lại trắng bệch, tại khóe miệng của Tiểu long Nữ cũng đã chảy ra một ít máu, cho thấy tình hình hiện tại không mấy tốt.

-“Quá Nhi.” – Hoàng Dung lo lắng hô.

“Dương huynh đệ, Long cô nương, hai người bị sao vậy?” – Gia Luật Tề tới gần, nhìn nhìn một hồi, lại hỏi.

Phùng Hành nhìn thấy tình hình, cũng biết là không tốt, theo bản năng nắm lấy góc áo của Hoàng Dược Sư:

“Dược Sư!”

Hoàng Dược Sư không nói hai lời, bước đến, hai bàn tay đặt lên đỉnh đầu của Dương Quá và Tiểu Long Nữ, bắt đầu vận khởi nội lực.

Nội lực của một trong thiên hạ ngũ tuyệt, cũng phải là thứ người thường có thể so sánh, hơn nữa Hoàng Dược Sư lại đam mê nghiên cứu võ học, cho dù không phải mê đắm đến mất lí trí như Âu Dương Phong, nhưng thành tựu đạt được cũng đã sớm vượt qua mọi người, vì vậy võ công của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, không thể nào sánh được với hắn.

Mọi người cảm nhận được nội lực lưu động mang đến uy áp, khiếp sợ không thôi, ngoại trừ Hoàng Dung ra, ngay cả Phùng Hành cũng không thể không cảm thán, đây chính là thiên hạ ngũ tuyệt sao.

Hoàng Dược Sư vừa thu tay lại, thì Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã mở mắt ra, riêng Tiểu Long Nữ thì không chịu nổi, đã ngã vào trong lòng Dương Quá, khiến hắn khẩn trương hô to “Long Nhi”.

Xem xét một hồi, thấy nàng ta thật sự không có chuyện gì, lập tức quay đầu lại, trên gương mặt đầy sự cảm kích, nói với Hoàng Dược Sư:

“Cảm tạ Hoàng tiền bối đã ratay cứu giúp, nếu không, không biết hôm nay ta và Long Nhi sẽ như thế nào.”

Hoàng Dược Sư lạnh nhạt nói: “Không có gì, nhấc tay chi lao thôi (tiện tay làm việc nhỏ thôi).”

Lúc này, Hoàng Dung mới lo lắng bước lên phía trước, lo lắng hỏi:

“Hai người thật sự không sao chứ!”

Dương Quá lắc đầu, lại nhìn thấy Quách Tương đang nằm trong tay Hoàng Dung, áy náy nói:

“Xin lỗi Quách bá mẫu, con đã không đưa tiểu muội muội về ngay cho người.”

Hoàng Dung tỏ vẻ không sao cả, miễn sao tất cả đều bình an là được.

Quách Phù và Gia Luật Yến nhanh chóng giúp Tiểu Long Nữ đứng lên, Dương Quá nhanh chóng tìm một căn phòng phù hợp, đưa mọi người vào, rồi từ từ nói chuyện.

Trên đường đi, khi nhìn thấy Phùng Hành, Dương Quá đã hơi bất ngờ một chút, dù sao, trước đây người ta cũng từng đi chung với hắn một đoạn, thế nhưng nàng ta nói là đi tìm phu quân, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Hoàng Dung nhanh chóng nhận ra thắc mắc của hắn, liền mỉm cười giải thích cho Dương Quá mọi chuyện, thế nhưng không nói Phùng Hành chết mà phục sinh, chỉ nói là nàng hôn mê, sau này được Hoàng Dược Sư tìm cách tỉnh lại, mọi người ở đây, những ai lần đầu tiên nghe thấy đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Đi đến nơi, mọi người bắt đầu hỏi chuyện lúc nãy.

Dương Quá bước đến bên Tiểu Long Nữ, ôm nàng vào lòng, từ từ nói:

“Ta và Long Nhi, đã thành thân” – Nói xong, Dương Quá khẽ nhìn Hoàng Dung một cái, hắn biết, Quách bá mẫu luôn không ủng hộ mối quan hệ của hai người.

Quả nhiên Hoàng Dung hơi nhíu mày một cái, không nói quan hệ hai người là sư đồ, không hợp lễ giáo, Long cô nương cũng không còn là thân hoàn bích, vì vậy, nàng thật sự không thích.

Thế nhưng, chưa đợi Hoàng Dung nói gì, Phùng Hành đã vui vẻ nói:

-“Thật sao, chúc mừng hai người.” - Sau đó lại xấu hổ nói: “Chuyện đột ngột, ta và Dược Sư chưa kịp chuẩn bị lễ mừng, bổ sung sau có được không?”

Nghe Phùng Hành nói vậy, cả Dương Quá và Tiểu Long Nữ đều vui vẻ không ít, không khách khí gật đầu, Dương Quá còn nói:

“Quà mừng của Đào Hoa đảo chủ phu nhân, nhất định là không giống người thường.”

Tuy nói Phùng Hành có bối phận cao hơn Dương Quá nhiều, thế nhưng bề ngoài và tính tình nàng ấy khiến cho người ta tự giác đối xử với nàng ấy như bình thường.

Hoàng Dung vẫn còn khúc mắc trong lòng, nên khi nghe Phùng Hành nói như vậy, không nhịn được mà lên tiếng:

-“Thế nhưng hai người là sư đồ mà, hai người thành thân, miệng lưỡi người đời sẽ không buông tha!”

Hoàng Dung vừa dứt lời, trong phòng lại trở nên nặng nề, Dương Quá ôm lấy Tiểu Long Nữ, kiên định nói:

-“Cho dù người đời có muốn nói gì, con cũng muốn lấy Long Nhi làm vợ, cùng lắm thì cả hai sẽ không bao giờ bước ra khỏi Cổ Mộ.”

Phùng Hành thấy không khí lại trở nên căng thẳng, nói:

-“Đúng vậy, mặc kệ người ta nói gì, người đời vốn nhiều chuyện mà, mặc kệ bọn họ, chẳng lẽ buổi tối ôm ai ngủ, cũng phải xin ý kiến của bọn họ sao.”

Cách nói của Phùng Hành có hơi trắng ra, khiến các cô nương trẻ ở đây không khỏi đỏ mặt.

Hoàng Dược Sư thấy vậy, ho khan một tiếng, kéo nàng lại bên cạnh mình. Phùng Hành làm như không thấy, quay sang nhìn Hoàng Dung, nói;

-“Đảo Đào hoa vốn đâu thèm quan tâm đến ánh mắt của người đời, thích làm gì thì làm thôi, trước đây chuyện của Dung Nhi với Quách Tĩnh, chẳng phải cũng bị phản đối đó sao, vì vậy Dương Quá, Long cô nương,ta ủng hộ hai người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.