Trời sáng, tiếng chim hót vang lên thay cho tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới đã tới.
Phùng Hành mở đôi mắt nhập nhèm, xung quanh bao phủ bởi một màu tối tăm, mơ mơ màng màng một hồi thì không chống lạiđược cơn buồn ngủ, lại thêm cái lạnh thấu xương bên dưới khiến nàng càng nhích lại gần nguồn nhiệt bên cạnh, chui rúc vào trong lòng hắn, cánh tay quấn quanh ngực của người kia cũng dùng lực thêm một chút, nhắm mắt lại ngủ thêm một lát.
Từ lần trước, khi nàng mở miệng muốn học võ, tuy Hoàng Dược Sư nói thân thể của nàng không thích hợp hoạt động quá sức nên không thích hợp, nhưng hắn cũng đã hứa sẽ dạy cho nàng một ít để cường thân kiện thể.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Hoàng Dược Sư quyết định dạy nàng khinh công. Cái này không quá khó, cũng không có chiêu thức gì, chỉ cần nắm rõ cách vận nội công là được, lại không tốn nhiều sức, hơn nữa sau này, lỡ như nàng có rơi vào tình huống oái oăm như nàng nói, nàng cũng có thể dùng khinh công để chạy trốn, hoặc tận dụng thêm thời gian để bày trận.
Vì cơ thể của nàng không hề có tí nội lực nào, nên Hoàng Dược Sư liền dẫn nàng đi đến cái “mộ” trước kia, để nàng nằm lên “quan tài” vốn làm bằng hàn băng ngàn năm để luyện công.
Chuyện cần làm cũng chẳng có gì nhiều, chỉ cần nàng nằm lên cái “quan tài” đó mà ngủ, đợi đến khi nàng không còn cảm thấy lạnh khi nằm trên đó nữa là được.
Nhưng nói thì dễ, không nói tới cái việc nằm trên một tảng băng lạnh đến chừng nào, chỉ nghĩ đến việc mình đang nằm trên một cái quan tài trong một ngôi mộ thì nàng đã không thể bình tĩnh nổi. Cũng may là sau khi thấy gương mặt nàng trắng bệch, Hoàng Dược Sư liền rủ lòng thương, chịu ở lại chung với nàng, nên mới có một màn hai người ngủ trong quan tài này. Cũng may là cái quan tài này không quá nhỏ, tuy nằm hai người thì hơi chật, nhưng chỉ cần nằm sát vào một tí thì không sao, với cái lạnh thấu xương này, đương nhiên nàng rất là vui lòng làm như thế.
Thật ra Hoàng Dược Sư đã tỉnh từ lâu, nhưng hắn lại không muốn dậy. Từ khi nàng tỉnh lại, hắn đã dưỡng thành thói quen buổi sáng sẽ bồi nàng nằm lâu một chút. Đối với hắn, mỗi phút giây bên cạnh nàng đầu rất trân quý, hắn sẽ hết sức trân trọng chúng.
Nhìn thê tử đang ngọt ngào ngủ trong lòng mình, gương mặt trắng nõn lại hơi ửng đỏ do lạnh, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, môi hơi mở ra, nhìn rất là đáng yêu, hắn không kìm lòng được, liền ngậm lấy cánh môi anh đào mút nhẹ một chút.
Bàn tay mơn trớn gò má mịn màng của nàng, A Hành của hắn, thê tử của hắn, cứ ngỡ rằng hắn đã mãi mãi mất nàng, từ đó về sau, hắn sẽ chỉ sống mà không có tâm hồn, không biết vui vẻ, lạc thú là gì, chỉ đợi cho đến khi Dung Nhi ổn định, mình sẽ đến bên cạnh nàng.
Nhưng không ngờ trời cao còn thương xót hắn, đã mang nàng về bên hắn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc của nàng, lòng hắn đã hạnh phúc như muốn bay lên. Nàng là tính mạng của hắn, lần này, hắn sẽ không để nàng rời đi hắn nữa.
Bi quấy rối, Phùng Hành cũng không ngủ được nữa, liền mở mắt ra, ủy khuất nhìn cái người không cho nàng ngủ.
Hoàng Dược Sư thấy vậy, tay nhẹ nhàng nắm cái mũi của nàng nhéo nhéo: “Trời đã sáng lâu rồi, nàng còn muốn ngủ.” – Nói xong, không đợi Phùng Hành, hắn liền ngồi dậy, rời khỏi quan tài.
Ấm lô vừa đi, Phùng Hành lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu xương, đầu óc nàng tỉnh hẳn, nhanh chóng đứng dậy, bước theo chân Hoàng Dược Sư.
Ăn sáng xong xuôi, hai người liền đi đến rừng trúc, hôm nay Hoàng Dược Sư sẽ dạy nàngsử dụng khinh côngthế nào.
Thấy nàng đứng trước mặt hắn, vẻ mặt chăm chú kèm theo chút hưng phấn, Hoàng Dược Sư khẽ ho một tiếng, sau đó bắt đầu giảng giải:
-“ Lần trước ta đã dạy cho nàng làmthế nào đểvận hành chân khí, nàng có còn nhớ cách làm không?”
Phùng Hành nghe hỏi, lập tức gật gật đầu, gương mặt hơi ửng đỏ. Nhớ lần đó, sau khi dạy nhiều lền nhưng nàng vẫn không hiểu, dù sao thì mấy cái đan điền, bách hội,…(tên huyệt đạo) gì gì đó, nàng thật sự không biết nó.
Lúc đó, hắn liền mất hết nhẫn nại, quyết đoán cởi hết y phục của nàng ra, rồi chỉ cho nàng vị trí các huyệt đạo và cách vận hành chân khí, trong quá trình, còn xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.
Bởi vậy mới nói, không trách khi xưa lúc Chu Bá Thông dạy huyệt đạo cho Anh Cô, dạy dạy đến nỗi lăn luôn lên giường. Mấy huyệt đạo này, đúng là nguy hiểm mà.
Thấy nàng đỏ mặt, biết là nàng đang nhớ đến chuyện lần đó, đôi mắt Hoàng Dược Sư cũng trở nên sâu thẳm vài phần:
-“Khinh công cũng dùng nguyên lí như vậy, lần này, nàng sẽ dồn hết chân khí vào chân mình.”
-“A! Niệm.(1)” – Phùng Hành nghe đến đây liền buộc miệng.
Phát hiện Hoàng Dược Sư đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, Phùng Hành liền khoát khoát tay, tỏ vẻ không có gì, nhưng trong lòng lại ngầm cảm thán. Nha, thì ra khinh công, nội lực gì đó cũng giống như niệm vậy, quả nhiên là mấy cái năng lượng như thế này, về cơ bản thì cũng giống giống nhau.
Giảng giải xong một hồi, Hoàng Dược Sư nói: “Bây giờ, nàng thử làm xem sao?”
Được sư phụ cho thực hành, đồ đệ Phùng Hành vui vẻ ra mặt. Khinh công nha, nghĩa là bay bay trên trời như chim nha, nghĩ đến thôi là cảm thấy phấn khích rồi.
Tập trung tinh thần, dồn chân khí vào chân, sau đó nàng liền bắt chước bộ dạng của Gon và Killua (2), nhún chân một cái, lập tức, nàng liền bay vút lên cao, cách mặt đất khoảng 5m.
Thật sự bay được, Phùng Hành chưa kịp hưng phấn thì tức thời, nàng đã cảm nhận được sức mạnh của lực hút trái đất, cả người rơi tự do xuống.
Hoàng Dược Sư không dấu vết thở dài trong lòng, nhưng hành động lại vô cùng nhanh chóng, khẽ di chuyển, nhẹ nhàng tiếp được nàng vào lòng.
Vẫn chưa thoát khỏi cảm giác đáng sợ kia, Phùng Hành ôm chặt lấy cổ Hoàng Dược Sư, thở hổn hển, trái tim đập thình thịch, run run nói:
-“Rơi, rơi… Không phải là sau khi nhảy lên rồi thì sẽ lơ lửng ở trên ấy luôn sao, vì sao ta lại rơi.”
Nghe nàng lẩm bẩm, mặt Hoàng Dược liền đen, trầm giọng nói: “ Lơ lửng, nàng nghĩ đây là tiên thuật sao. Đây chỉ là khinh công, chỉ giúp cho đôi chân nàng có lực hơn thôi, giúp nàng nhảy cao, chạy nhanh,chứ không phải thật sự bay.”
Nghe hắn thuyết giáo, Phùng Hành mặt đầy không thể tin nói:”Không thể bay?!” – Ánh mắt xem thường của Hoàng Dược Sư đảo tới, nàng liền thất vọng, suy sụp. Thì ra nội lực gì gì đó cũng không bằng niệm nha, nhìn người ta Gon và Killua lơ lửng trên trời, còn ngồi rồi tạo đủ tư thế trên không trung, đáng hâm mộ biết bao.
Khi xác định nàng đã hoàn thần lại, Hoàng Dược Sư liền để nàng xuống. Ai ngờ, khi hắn vừa buông tay ra, cả người nàng liền mềm nhũn ngã xuống, hắn nhanh chóng ôm nàng lại. Chỉ thấy nàng dùng vẻ mặt rối rắm, khóc không ra nước mắt nói:
-“ Chân, chân run quá, đi không nổi.”
Hoàng Dược Sư: “…”
Nhìn Hoàng Dược im lặng hồi lâu, Phùng Hành bắt đầu thấp thỏm, sao vậy, không phải là tức giận rồi chứ, nàng thật không cố ý mà.
-“Thật là không khiến người khác bớt lo. “ – Giọng nói trầm ấm của hắn lại vang lên, nhưng lúc này lại thêm một chút bất đắc dĩ và sủng nịch.
Hoàng Dược Sư nhanh chóng bế nàng lên, rảo bước ra khỏi rừng trúc.
Thấy hắn không có vẻ gì là giận, Phùng Hành dò xét hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ?”
Nghe thấy nàng đã bắt đầu dùng “ chúng ta” chứ không phải là “ ta” hay “ngươi”, trong lòng Hoàng Dược Sư lại nhu hòa thêm mấy lần, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Về phòng. Ta giúp nàng bóp chân.”
Có được đáp án, Phùng Hành “a” một tiếng, sau đó nhu thuận dựa vào người hắn, để hắn bế nàng đi, trong lòng bất giác cảm thấy ngọt ngào.
(1): Niệm là từ xuất hiện trong bộ phim hoạt hình (manga) Hunter x hunter. Nó là một dạng lực lượng như nội lực, niệm có bốn trạng thái cơ bản : luyện, tuyệt, điểm, ngưng. Mặc dù trong phim có giải thích cộng thêm đã xem bộ phim này mấy lần rồi nhưng Trà chẳng bao giờ nhớ nổi chúng nó đại biểu cho cái gì.
(2):Hunter x hunter là bộ anime nói về tình bạn của các nhân vật với hai nhân vật tiêu biểu là Gon và Killua ( cả hai đều 12 tuổi). Đây thật sự là một bộ phim hoạt hình hay nói về tình bạn và các cuộc phiêu lưu, cộng thêm tính cách trong sáng của Gon và Killua khiến cho phim có thêm nhiều tình tiết buồn cười hơn (mặc dù oánh lộn ì xèo). Khi xem bộ phim này, chợt Trà cảm thấy vui vẻ hơn.
Hunter x hunter thật sự là một anime đáng để xem, bạn nào chưa xem thì nên xem thử đi, sau đó đọc đồng nhân về truyện này cũng rất hay. Trong đó có “Chrollo em chỉ là người bình thường” ( đã edit hoàn) của Mạn Không – một trong những tác giả mà Trà yêu thích nhất. Coi đi coi đi, hay lắm đó.
Chắc Trà sẽ viết một bài bình luận về Hunter xHunter trong blog của Trà.
_Hết chương 8_