Editor: Aubrey.
Trên bàn có hai đĩa đồ ăn, một tô canh, đầu cá hấp ớt đỏ tươi, bên trên có rất nhiều hành lá xanh đậm. Canh mướp tươi ngon lan toả mùi thơm của trứng gà, với một ít bí đỏ xào trông vô cùng hấp dẫn.
(Bí đỏ xào)
Sắc, hương, vị đều đủ!
Sau khi bốn người ngồi vào bàn, Dư Thanh Trạch báo tên các món ăn: "Đây là đầu cá hấp ớt."
Ba ông cháu Thường Nhạc đều rất tò mò nhìn đầu cá hấp ớt đỏ tươi, chỉ là, sự chú ý của ba người hoàn toàn khác nhau.
Thường gia gia đang nghĩ hoá ra còn có thể chế biến cá như vậy, Thường Nhạc thì đang tò mò về cách làm, còn Thường Hạo thì đang tự nói trong lòng ăn cơm đi, ăn cơm đi, ăn cơm nhanh đi...
"Gia gia." Thường Hạo chép miệng, chờ mong nhìn gia gia của nhóc.
Thường gia gia cười nói: "Ăn cơm đi."
Thường Hạo hoan hô một tiếng, lập tức giơ đũa gắp phần thịt dưới đầu cá. Nhóc vốn rất ham ăn, thuận tay chấm nước cá trong đĩa.
"Oa! Ngon quá!" Khen xong, nhóc lại lùa cơm đầy miệng, nuốt xong mới nói: "Gia gia, ca, hai người mau ăn thử đi!"
Ba người còn lại nhìn nhóc, bật cười lắc đầu, hai ngày nay, mấy câu này dường như đã trở thành câu cửa miệng của Thường Hạo trước khi ăn cơm.
Thường gia gia và Thường Nhạc ăn thử một ngụm, sau đó cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Có phải rất ngon không? Cũng không có mùi tanh, suỵt~ thật cay, nhưng rất đưa cơm!" Thường Hạo bị cay đến nỗi liên tục hít hà, nhưng đôi đũa trên tay vẫn không ngừng gắp, không bao lâu sau, nhóc đã ăn hết nửa chén cơm.
Đúng thật! Không có mùi tanh vốn có của cá sông, ngược lại còn có mùi thơm, hương thơm tuy hơi nhạt nhưng rất thanh mát, hoà quyện cùng thịt cá và vị cay của ớt, khiến cho món ăn trở nên độc đáo. Mà thịt cá cũng tươi ngon, húp thêm một chút nước canh, cho vào miệng, mỹ vị tràn đầy.
Thường Nhạc rất tò mò, không biết đây là gì, mà có thể át đi mùi tanh của cá?
Sau đó, y phát hiện dưới đáy đĩa có rất nhiều lá màu tím, thứ này không phải là cỏ dại ven đường sao?
Y dùng đũa gắp một chiếc lá lên, quan sát, không sai, chính là loại cỏ mọc thành bụi ven đường mà người ta thường lấy làm thuốc, thứ này cũng ăn được sao?
"Ý? Đó là lá gì vậy?" Thường Hạo tò mò hỏi.
Thường gia gia có thể nhận ra một số thảo dược, ông nói: "Đây không phải là lá tía tô dùng để trị phong hàn sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng là tía tô, có thể khử mùi tanh của cá, ngay cả thịt cũng được, có thể dùng loại lá này để khử mùi tanh."
Thì ra là thế!
Hai mắt Thường Nhạc lấp lánh như sao nhìn chằm chằm đám lá trong đĩa, y vô cùng vui vẻ vì mình lại học được một bí kíp nhỏ.
Dư Thanh Trạch tiếp tục phổ cập kiến thức cho bọn họ: "Ngoại trừ tía tô, thì rượu, giấm, gừng, tỏi cũng là những nguyên liệu rất tốt để khử mùi tanh của cá. Mặt khác, vỏ cây quế, hay vỏ quýt cũng được, vô cùng thích hợp để xử lý mùi tanh nặng như thịt dê."
Thường Nhạc say sưa lắng nghe, động tác đang ăn cơm cũng chậm. Miệng nhỏ của Thường Hạo nhai liên tục, rất nhanh đã xử lý xong một chén cơm, còn quay qua nhắc nhở ca của nhóc: "Ca! Ăn nhanh lên, ta đã ăn xong một chén rồi."
Thường Nhạc lúng túng, y trừng mắt liếc đệ đệ nhà mình một cái, sau đó yên lặng tiếp tục ăn.
Dư Thanh Trạch chớp mắt, hình như, Nhạc ca nhi rất có hứng thú với nấu ăn?
Cơm trưa nhanh chóng bị quét sạch, ngay cả nước cá trong đĩa cá hấp ớt cũng bị húp sạch.
Trong lúc làm cơm tối, Dư Thanh Trạch chợt phát hiện ra một chuyện.
Sau khi hái xong rau củ, hắn trở lại nhà bếp rửa sạch, rồi chuẩn bị bắt tay vào chế biến. Sau đó, hắn phát hiện Thường Nhạc đang ở ngoài sân gom thóc cũng đi vào, kêu Thường Hạo đang nhóm lửa trong bếp thay y đi gom thóc.
Dư Thanh Trạch: "..."
Nói mới nhớ, hình như hai ngày nay, mỗi lần hắn nấu ăn, chỉ cần Nhạc ca nhi có ở nhà, là y sẽ xung phong đi nhóm lửa?
Tối nay ăn món cá kho và bí đao luộc.
(Bí đao luộc)
Dư Thanh Trạch thuần thục làm nóng chảo dầu, đảo đồ ăn trong chảo, nhưng khoé mắt vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Nhạc ca nhi.
Nhờ chú ý, nên hắn mới phát hiện được một chuyện.
Thường Nhạc đang học trộm!
Nhìn biểu hiện lén lút quan sát của y, còn sợ bị phát hiện, mỗi lần y quan sát, chỉ nhìn trong vài giây rồi làm bộ dời mắt, không bao lâu sau thì quay lại nhìn lén. Dư Thanh Trạch dám khẳng định, y đang học trộm!
Nếu là người khác, nhất định sẽ trực tiếp quang minh chính đại mà nhìn, Dư Thanh Trạch cũng đã quen có người đứng kế bên nhìn chăm chú quá trình hắn nấu ăn. Còn Thường Nhạc, theo như những gì mấy ngày nay Dư Thanh Trạch quan sát, hẳn là kiểu người rất dễ thẹn thùng, cũng ngại không dám trực tiếp hỏi hắn, nên chỉ có thể học trộm.
Dư Thanh Trạch cảm thấy thú vị, hắn yên lặng quan sát một hồi, thầm buồn cười.
Chờ thưởng thức đủ rồi, đến khi chuẩn bị cho bí đao vào trong nước, hắn nói với Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, bây giờ có thể chỉnh lửa lớn hơn một chút, luộc khoảng mười... Khoảng hơn nửa khắc, chờ cho bí đao chuyển màu hơi trong suốt là có thể vớt ra."
Lúc đầu, hắn định nói là mười phút, nhưng khi nhớ ra ở cổ đại không hiểu cái gì gọi là phút, hắn vội vàng sửa lại, thật là hú hồn.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Thường Nhạc gật đầu, y cho thêm hai cây củi. Bỗng nhiên, y *hậu tri hậu giác phát hiện, vừa rồi Dư Thanh Trạch... Đang dạy cho y cách nấu ăn sao?
*hậu tri hậu giác: sau khi cân nhắc, suy nghĩ kỹ càng mới phát hiện.
Hai ngày trước toàn là 'Nhạc ca nhi, phiền ngươi giúp ta chỉnh lửa lớn hơn/nhỏ lại một chút.'
Còn ban nãy, hắn còn chỉ cho y bí đao nên nấu như thế nào, nấu trong bao lâu, cách để nhận biết bí đao đã chín chưa, tất cả đều nói ra.
Thường Nhạc nghi hoặc nhìn về phía Dư Thanh Trạch, vừa vặn chạm phải ý cười trong mắt hắn.
Thường Nhạc:...
Chẳng lẽ, chuyện y học trộm đã bị phát hiện rồi?
Một lúc sau, các thao tác cần làm như thế nào, Dư Thanh Trạch hướng dẫn rất tỉ mỉ. Mặt của Thường Nhạc bắt đầu nóng lên, y nghĩ nhất định là y đã bị phát hiện rồi.
Ngay sau đó, Dư Thanh Trạch lập tức chứng thực ý nghĩ của mình.
Dư Thanh Trạch nhịn cười, hỏi: "Nhạc ca nhi rất có hứng thú với nấu ăn phải không?"
...Quả nhiên đã bị phát hiện rồi.
Thường Nhạc đỏ mặt, nhanh chóng dời tầm mắt, tuy y thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
Y rất muốn nấu đồ ăn ngon cho gia gia và đệ đệ ăn.
Sau đó...
Sau đó, Dư Thanh Trạch cho y một kinh hỉ.
"Vậy ngươi có bằng lòng học cùng ta không?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Thường Nhạc sáng mắt, mắt mở rất to, miệng cũng không tự chủ há hốc, vô cùng kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, y kịp thời phản ứng lại, vội gật đầu, còn nhanh chóng khoa tay vài cái.
"Từ từ, Nhạc ca nhi, ta nhìn không hiểu." Dư Thanh Trạch vội vàng nhô đầu ra ngoài gọi Thường Hạo vào phiên dịch.
Tia sáng trong mắt Thường Nhạc nháy mắt trở nên ảm đạm, y có chút ảo não, tật xấu này thật là. Sau này muốn nói chuyện với Dư Thanh Trạch cần phải có gia gia và Tiểu Hạo bên người, nếu không, sư phụ nhìn không hiểu thì sẽ rất bất tiện, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học nấu ăn sau này.
Thường Hạo lộc cộc chạy vào, hỏi: "Có chuyện gì? Cho ta ăn thử sao?"
"Không phải." Dư Thanh Trạch bật cười: "Ngươi nói cho ta nghe, ca ngươi vừa nói gì?"
"Hả?" Thường Hạo quay đầu, hỏi ca của nhóc: "Ca! Lúc nãy ngươi vừa nói gì?"
Thường Nhạc làm lại mấy động tác lúc nãy, Thường Hạo lập tức phiên dịch. Đại loại là Thường Nhạc vô cùng nguyện ý học nấu ăn với Dư Thanh Trạch, còn hỏi như vậy có phiền hắn không.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, cười đáp: "Sẽ không, ngươi yên tâm đi."
Trước kia, hắn cũng có vài đồ đệ, thậm chí còn có mấy đầu bếp lớn tuổi, không có vấn đề gì.
Thường Nhạc nghe xong, vô cùng cao hứng, y tỏ vẻ mình nhất định sẽ học thật tốt.
Thường Hạo kinh ngạc hỏi ca: "Ca! Ngươi muốn học nấu ăn với Dư đại ca thật sao?"
Thường Nhạc gật đầu.
Thường Hạo cũng rất cao hứng: "Thật tốt quá!"
Sau này, cho dù Dư đại ca có dọn ra ngoài, bọn họ vẫn có thể có đồ ăn ngon!
Sau đó, nhóc chạy như bay ra ngoài, nói lại tin tốt này cho gia gia nghe.
Thường gia gia nghe xong, biểu tình có chút phức tạp, nhưng ông cũng rất vui, mừng vì vận may đến đột ngột, nhưng cũng hơi thổn thức.
Người thanh niên kia, chẳng những có tài, mà phẩm hạnh cũng rất tốt!
Sau đó, Dư Thanh Trạch vừa nấu ăn, vừa hướng dẫn cho Thường Nhạc phương pháp nấu nướng, như là cách điều chỉnh lửa và những lưu ý cần phải nhớ.
Thường Nhạc nghe rất nghiêm túc, y sợ có chỗ mình không nghe kỹ, sẽ lại làm phiền Dư Thanh Trạch.
Ăn tối xong, Dư Thanh Trạch đi đến nhà trưởng thôn trao đổi về chuyện ký khế ước.
Các điều khoản hợp tác cũng không phức tạp, rất nhanh đã trao đổi xong, bọn họ lại ước định ngày mai sẽ hẹn Tú Tài lão gia đến viết một khế ước hoàn chỉnh, sau đó mới ký tên.
Làm xong chuyện này, Dư Thanh Trạch trưng cầu ý kiến về chuyện hộ tịch của hắn.
Trưởng thôn đáp: "Triều đại hiện tại đã thành lập được mười lăm năm, quản lý nhập tịch nghiêm ngặt hơn trước kia nhiều. Lúc còn đang kiến quốc, vì muốn trấn an dân chúng, triều đình đã ban cho họ ruộng vườn để bọn họ an gia. Thời điểm ấy, cũng là lúc hơn mười hộ Thường gia an cư ở nơi này. Chỉ là, phương pháp nhập tịch bây giờ đã chia thành ba loại."
Dư Thanh Trạch cẩn thận nghe.
Trưởng thôn nói: "Thứ nhất, nhập tịch ở chỗ nào có ruộng đang bán, không cần nhiều, chỉ cần một mẫu ruộng là có thể an gia ở đó. Thứ hai, tìm một gia đình nhận nuôi, nhưng ngươi là hán tử, đến lúc đó, thuế ruộng đất của gia đình kia sẽ tăng thêm một phần. Còn thứ ba là..."
Trưởng thôn dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Thứ ba, nếu ngươi cần gấp, ngươi có thể bỏ tiền ra để làm hộ tịch giả. Bọn họ sẽ không quản ngươi là người từ đâu tới, muốn nhập tịch ở chỗ nào cũng được. Dĩ nhiên, chỉ có thể làm hộ tịch bình dân, nhớ kỹ, không được để lộ ra ngoài."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, hỏi: "Phải bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Trưởng thôn lắc đầu: "Cái này thì ta không biết, có điều, ta từng nghe có người đã bỏ ra tám mươi lượng bạc."
"Còn mua ruộng thì sao? Cần bao nhiêu tiền? Phải là ruộng của thôn Ngưu Đầu."
Trưởng thôn kinh ngạc: "Ngươi muốn nhập tịch ở thôn của bọn ta?"
Dư Thanh Trạch gật đầu.
Dù trưởng thôn kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Thôn của bọn ta khá gần huyện thành, đất đai cũng coi như phì nhiêu. Quan phủ định giá mỗi mẫu tốt là năm mươi lượng, loại kém hơn một chút là ba mươi lượng."
Dư Thanh Trạch: "..."
Ba phương pháp này, hiện tại chẳng có cái nào làm được!
Kiếm tiền! Hắn phải nhanh chóng kiếm tiền!
Hơn nữa, nếu không có hộ tịch, đến lúc làm buôn bán, nó sẽ trở thành tai hoạ ngầm của hắn. Lỡ như bị phát hiện là lưu dân rồi bị bắt lại, như vậy phải làm sao? Hắn phải nghĩ biện pháp khác.
Dư Thanh Trạch mặt ủ mày ê về nhà, mới vừa bước vào cửa, hắn chợt thấy Văn Lệ mang theo một tiểu ca nhi khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang ngồi trong nhà chính.
Hắn đang định xoay người ra nhà bếp tránh mặt, nhưng lại bị Văn Lệ tinh mắt nhìn thấy.