Editor: Aubrey.
Nghe có người rơi xuống nước, những người đang nướng thịt ở bên kia vội vàng chạy tới.
“Sao vậy? Ai rơi xuống nước? Ai nha, là Lạc Minh Đạt!”
“Không phải Lạc Minh Đạt, ngươi nhìn kỹ đi, đối diện có người rơi xuống nước, hắn đi cứu người!”
“Sao lại rơi xuống nước, trời lạnh như vậy mà…”
…
“Thiếu gia?! Thiếu gia! Ngài cẩn thận!” Nguyên Bảo thấy thiếu gia nhà mình đi cứu người, vô cùng sốt ruột, liên tục dậm chân, nhưng hắn cũng không biết bơi, không thể giúp được gì.
Trương Khinh Dương chạy tới, thấy Lạc Minh Đạt nhảy xuống cứu người, hắn nhìn xung quanh, vội sai Nguyên Bảo: “Ngươi ôm y phục và giày của thiếu gia nhà ngươi qua đây.”
“Vâng, vâng.” Nguyên Bảo không để ý người sai hắn là Trương Khinh Dương, vội vàng ôm y phục của Lạc Minh Đạt đi theo Trương Khinh Dương qua bờ bên kia.
Hạ nhân của Trương Khinh Dương thấy thiếu gia nhà mình chạy qua bên kia, cũng đi theo.
Đám đông tụ tập bên bờ hồ, thấy Lạc Minh Đạt đã bơi tới chỗ thiếu niên chìm xuống, thấy hắn lặn xuống nước. Một lát sau, lại thấy hắn kéo tay thiếu niên kia ra khỏi nước, thiếu niên đã ngất đi, Lạc Minh Đạt kẹp nách đưa người lên bờ.
“A! Cứu được rồi, cứu được rồi!” Phương Kỳ ở bên cạnh bắt lấy tay của Phương Hân, hồi hộp nói.
Phương Hân thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng thiếu niên kia đã ngất rồi, không biết có cứu được hay không.
Bên cạnh có một thiếu gia nói: “Không ngờ Lạc Minh Đạt lại biết bơi.”
“Ngươi không biết đâu, hồi nhỏ hắn thường xuyên trốn học, hay đi ra sông chơi. Ta nhớ có lần thấy Lạc đại nhân cầm gậy rượt hắn chạy dọc bờ sông, từ nhỏ tiểu tử này đã ngứa da rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nhớ lần đó, hình như còn bị phạt nhốt trong nhà ăn năn một tháng.”
…
Phương Hân nghe bọn họ nói, nhíu mày, mấy người này chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, chẳng những không hỗ trợ, mà còn nói xấu người khác, thật hết chỗ nói. Hắn thấy thiếu niên ở bên kia không kéo nổi bằng hữu, Lạc Minh Đạt thì ngâm mình trong nước, y nói với Phương Kỳ: “Kỳ ca, ta qua kia xem thử.”
Phương Hân chạy theo hướng Trương Khinh Dương và Nguyên Bảo.
Y nhớ ở hạ nguồn có một chỗ rất giống một cây cầu do hai cây cổ thụ tạo thành, Trương Khinh Dương và Nguyên Bảo đi qua bên kia bằng cây cầu này.
Bờ bên kia, Lạc Minh Đạt bất đắc dĩ nhíu mày, bên đây không có chỗ lên bờ, chỉ có một tảng đá lớn, phía dưới rất sâu, không có chỗ để hắn dễ lên bờ.
Hắn dựa vào tảng đá, nói với thiếu niên trên bờ: “Ngươi giữ tay hắn, ta lên bờ rồi kéo hắn lên.”
“Được, được, được.” Thiếu niên bị doạ không nhẹ, thấy Lạc Minh Đạt cứu được bằng hữu của mình, hắn dùng sức kéo người lên, nhưng bởi vì còn nhỏ nên không đủ sức. Kéo được một chút rồi không kéo được nữa, nghe Lạc Minh Đạt nói, hắn vội gật đầu.
Lạc Minh Đạt chống tay lên đá, mượn sức nước, dùng sức bò lên đá, rồi đi giúp thiếu niên.
Lúc này, Trương Khinh Dương và Nguyên Bảo đã chạy tới.
“Sao rồi?” Trương Khinh Dương hỏi.
Lạc Minh Đạt thấy Trương Khinh Dương tới, vội nói: “Mau lên! Vẫn còn thở, ngươi giúp hắn đẩy nước trong bụng ra đi.”
“Được! Giúp ta lật người hắn lại.” Trương Khinh Dương nói.
Lạc Minh Đạt và hạ nhân của Trương Khinh Dương tiến lên giúp đỡ, lật người thiếu niên lại, để hắn nằm ngửa, Trương Khinh Dương gập gối.
Trương Khinh Dương ôm bụng thiếu niên, đè gối lên ngực thiếu niên.
“Phụt…” Thiếu niên ngã xuống nước phun nước ra.
Làm liên tục nhiều lần, đến khi hắn không còn phun nước nữa, Lạc Minh Đạt nói: “Được rồi, được rồi, không phun nước nữa.”
Hai người để thiếu niên nằm thẳng, Trương Khinh Dương ấn lên người thiếu niên.
Một lát sau, thiếu niên ho sặc sụa, tỉnh lại.
Lúc Phương Hân chạy đến, phát hiện thiếu niên đã tỉnh.
Thiếu niên bên cạnh thấy bằng hữu tỉnh, kích động khóc, vừa khóc vừa cười một hồi, sau đó quỳ xuống cảm tạ bọn họ.
Thiếu niên rớt xuống nước biết hai người này đã cứu mình, cũng quỳ xuống tạ ơn.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn kìa, hắn mới là người cứu.” Trương Khinh Dương tránh qua một bên.
“Ngươi…” Lạc Minh Đạt thấy Trương Khinh Dương trốn, liếc hắn một cái, sau đó luống cuống đỡ hai thiếu niên lên: “Các ngươi đừng quỳ nữa, không lạnh sao? Ta lạnh sắp chết rồi, Nguyên Bảo, mau lấy y phục lại đây.”
Nguyên Bảo vội cầm y phục tới: “Thiếu gia, mau thay đồ ướt ra đi, coi chừng cảm lạnh.”
Lạc Minh Đạt cầm y phục của mình, đưa áo bông cho thiếu niên rơi xuống nước: “Cho ngươi này, mau thay đi, áo này dày lắm, có thể chống đỡ về nhà.”
“Không cần, không cần. Ân công, ngài đại ân đại đức, ta, ta không có gì báo đáp, sao có thể nhận áo của ngài? Ta, ta, ta dập đầu với ngài.” Thiếu niên lại bắt đầu lạy.
“Mau mặc vào, trên xe ngựa của bọn ta còn y phục, mau mặc về nhà đi, chừng nào về nhớ đi tìm đại phu.” Lạc Minh Đạt mất kiên nhẫn, nhét áo vào ngực thiếu niên, thấy hắn đi đường lung lay, Lạc Minh Đạt nói với Trương Khinh Dương: “Trương Khinh Dương, kêu hạ nhân của ngươi đánh xe đưa bọn họ về đi.”
“Ta biết rồi, Thanh Trúc! Ngươi và Hoà Bình Bá đưa bọn họ về.” Trương Khinh Dương phân phó.
“Vâng! Thiếu gia.” Thanh Trúc đáp, tiến lên cõng thiếu niên lên xe ngựa, rời đi.
Chờ hai thiếu niên đi xa, Lạc Minh Đạt mới phát hiện Phương Hân đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
“Hân ca nhi, sao ngươi lại đến đây?” Lạc Minh Đạt tiến lên hỏi.
Toàn thân Lạc Minh Đạt vẫn ướt đẫm, cơ bắp và đường cong trên người lộ ra, Phương Hân thấy vậy, vội quay đầu, nói: “Ngươi mau thay y phục đi, coi chừng cảm lạnh.”
“Hân ca nhi, ngươi đang quan tâm ta?” Lạc Minh Đạt mừng rỡ nói, cười ngây ngô.
Phương Hân ho nhẹ một tiếng, xoay người, nói: “Ta, ta về trước.” Y đi về theo đường cũ.
“A! Hân ca nhi, ngươi đừng đi.” Lạc Minh Đạt thất vọng, rốt cuộc Hân ca nhi có quan tâm mình hay không?
“Đừng nhìn nữa, không lạnh hả?” Trương Khinh Dương đi tới, cười hỏi.
Lạc Minh Đạt quay đầu nhìn Trương Khinh Dương: “Lạnh, cởi áo bông của ngươi ra cho ta!”
Trương Khinh Dương che áo của mình: “Không phải ngươi nói trong xe ngựa còn y phục sao?”
“Ta cưỡi ngựa tới, đào đâu ra xe ngựa? Mau! Lạnh chết ta rồi!” Lạc Minh Đạt trừng hắn.
“…Quên mất.” Trương Khinh Dương nhận mệnh cởi áo bông của mình, đưa cho hắn.
Phương Hân chưa đi xa, y nghe vậy, dừng lại, xoay người quay lại, vừa lúc thấy Lạc Minh Đạt đang ở trần, y bối rối, nói: “Ta… Trong xe ngựa của ta còn áo bông, ngươi lấy mặc đi.”
Lạc Minh Đạt đang chuẩn bị mặc áo bông của Trương Khinh Dương, thấy Hân ca nhi quay lại, còn nói sẽ cho hắn mượn áo bông. Hắn lập tức trả lại áo bông cho Trương Khinh Dương, gật đầu: “Được, được. Cảm ơn Hân ca nhi.”
“Vậy ngươi đi theo ta.” Hân ca nhi rời đi, vành tai ửng đỏ.
“Được.” Lạc Minh Đạt khoác áo ngoài của mình lên, vui sướng đi theo Hân ca nhi.
Trương Khinh Dương ôm áo bông của mình, cười khổ: Gia hoả này… Vì y phục của mỹ nhân mà không muốn sống nữa, ta không cho ngươi mượn đồ nữa đâu. Hừ!
Đi tới xe ngựa của Hân ca nhi, y lấy cho Lạc Minh Đạt một cái áo bông, thấy áo trong của hắn cũng ướt, y lấy thêm y phục dự phòng của mình và một cái áo ngoài: “Đây là đồ dự phòng của ta, vẫn còn sạch, ngươi mặc vào có thể hơi nhỏ một chút, nhưng cứ mặc tạm đi.”
“Được! Đa tạ hân ca nhi, ngươi thật tốt với ta.” Lạc Minh Đạt nhận y phục, không thèm nhìn y phục, mà chỉ nhìn chằm chằm Hân ca nhi, cười ngốc.
Phương Hân nhìn nụ cười trên mặt hắn, cảm thấy mặt hơi nóng, vội nói: “Ngươi vào xe ngựa thay đi, ta đi trước.”
Chờ Hân ca nhi đi xa, Lạc Minh Đạt mới ôm y phục vào xe ngựa, vừa thay đồ, vừa cười như tên ngốc.
Hê hê hê, đây là y phục của Hân ca nhi, của Hân ca nhi…
Hắn chôn mặt lên y phục, hít sâu một hơi. Mùi hương của Hân ca nhi thật thanh mát, hí hí hí.
Y phục của Phương Hân đúng là nhỏ hơn Lạc Minh Đạt, Lạc Minh Đạt mặc vào, có cảm giác như mặc áo trong, tay áo và ống quần chỉ dài bảy tám phần, nhưng hắn không để ý. Được mặc y phục của Hân ca nhi là đã làm cho hắn sướng rơn người rồi.
Hắn cẩn thận mặc áo ngoài và quần ngoài, mặc áo bông của Hân ca nhi, rồi mặc áo ngoài và vớ của mình. Thật ra, nhìn từ bên ngoài, trông cũng giống như hắn đang mặc đồ của mình lắm.
Hắn thay đồ xong, đi ra ngoài, hạ nhân Tiểu Rổ của Hân ca nhi bưng một chén canh gừng tới.
https://aubreyfluer.wordpress.com
“Lạc thiếu gia, đây là canh gừng công tử nhà ta vừa nấu xong. Vì nguyên liệu ít, chỉ có gừng, không có đường, ngài uống đi cho bớt lạnh.”
Lạc Minh Đạt nghe vậy, hai mắt sáng ngời, nhìn đám người phía trước, phát hiện Hân ca nhi đang nhóm lửa, đang nấu nồi gì đó.
“Công tử nhà ngươi tự mình nấu cho ta?”
Tiểu Rổ gật đầu: “Phải, Lạc thiếu gia, ngài mau uống đi.”
“Được, được, được. Cảm ơn ngươi, lát nữa ta sẽ đích thân cảm ơn công tử của ngươi.” Lạc Minh Đạt nhận lấy, canh gừng vẫn còn nóng, đúng là vừa mới nấu. Hắn bưng chén, cảm thấy thật ấm áp, ấm luôn lòng mình.
“Không cần, công tử nhà ta nói hôm nay trời lạnh, ngài uống xong rồi mau về phủ mời đại phu khám đi, miễn cho cảm lạnh.” Tiểu Rổ nói xong, đi về.
Lạc Minh Đạt: “…”
Dĩ nhiên hắn sẽ không làm theo, nhưng đến khi hắn tới chỗ Hân ca nhi, người mà lúc nãy cho hắn mượn y phục và nấu canh gừng cho hắn, bây giờ không để ý tới hắn.
Đám người Trương Khinh Dương nhìn thấy hắn, thần bí cười cười.
Lạc Minh Đạt hỏi Nguyên Bảo: “Bọn họ cười cái gì?”
Nguyên Bảo lộ vẻ mặt khó xử, ấp úng nói: “Thiếu gia, ngài, ặc, chúng ta về sớm cho đại phu khám nhé?”
“Mau nói.”
Nguyên Bảo không yên tâm nhìn sắc mặt của thiếu gia nhà mình, cẩn thận đáp: “Bọn họ cười ngài mặc y phục của ca nhi…”
Lạc Minh Đạt khựng lại, nhìn y phục của mình, giơ tay vỗ vỗ, nói: “Cái này à? Cứ để cho bọn họ cười, ta thích là được. Đây là y phục của Hân ca nhi, bọn họ biết cái gì! Vừa nhìn là biết chưa bao giờ có người trong lòng!”
Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt thoả mãn và hạnh phúc của thiếu gia, nuốt nước miếng, không biết có nên nói cho hắn biết chuyện khác không.
Có điều, cặp mắt của Lạc Minh Đạt rất tinh, rất hiểu hạ nhân của mình, thấy hắn khó xử, lập tức hỏi: “Còn chuyện gì nữa? Nói.”
“Ặc, chuyện đó, thiếu gia, bọn họ đang nghị luận, nói là…” Nguyên Bảo ấp a ấp úng, thật sự không dám nói, cũng không dám giấu giếm.
Lạc Minh Đạt nhíu mày hỏi: “Nói gì?”
Nguyên Bảo dứt khoát nhắm mắt lại, nói một mạch: “Bọn họ đang đồn, nói tháng nào ngài cũng đi thanh lâu nhiều như vậy, mà vẫn còn là đồng tử. Có phải, có phải phương diện kia có vấn đề hay không!” Nói xong, Nguyên Bảo hé một con mắt, quan sát biểu tình của thiếu gia.
“Bọn vương bát đản!” Lạc Minh Đạt giận xanh mặt, tiến lên nắm cổ áo của Trương Khinh Dương, cả giận nói: “Trương Khinh Dương! Ngươi qua đây với ta!”
Trương Khinh Dương thấy hắn tức giận, chớp mắt, không biết hắn lại phát điên cái gì.
Hai người lại đi vào rừng.
“Ngươi làm gì vậy? Sao chưa chịu về nhà?” Trương Khinh Dương cầm đồ ướt của Lạc Minh Đạt, hỏi.
Lạc Minh Đạt giận sôi máu: “Đám người các ngươi đồn bậy bạ gì đó?! Phương diện kia của ta, phương diện kia của ta có vấn đề hồi nào?!”
“Phương diện kia?” Trương Khinh Dương không hiểu gì, thấy sắc mặt của Lạc Minh Đạt, nhớ lại hồi nãy nghe được chuyện vui. Hắn lập tức cười ra tiếng, còn cười không ngừng, càng cười càng lớn, cuối cùng biến thành cười ha ha.
“Ha ha ha, buồn cười chết ta, ha ha ha ha ha.”
“Cười cười cười! Cười cái rắm! Ngươi còn cười nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Lạc Minh Đạt tức giận nói.
Trương Khinh Dương thấy hắn tức thật, đành cố gắng nhịn xuống, vỗ vai hắn, cười nói: “Thật ra, khụ, việc này, ngươi có thể nghĩ thế này.”
“Nghĩ thế nào?”
“Ngươi nghĩ đi, không phải ngươi đang tranh thủ thay đổi ấn tượng với Hân ca nhi sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi nghĩ xem, tuy ngươi đi thanh lâu, nhưng ngươi thật sự không có chạm vào mấy ca nhi đó, nên vẫn còn là đồng tử phải không? Như vậy, chứng minh ngươi không có phóng đãng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, bọn họ nghị luận càng nhiều càng tốt!”
“…” Lạc Minh Đạt suy nghĩ, cũng có lý, nhưng hắn vẫn hoài nghi nhìn Trương Khinh Dương: “Nhưng không thể đồn phương diện kia của ta không được!”
“Chuyện này thì, quả thật là bọn họ không đúng! Nhưng Hân ca nhi thông minh như vậy, nhất định sẽ phân biệt được.”
“Thật không?”
“Thật!”
“Ngươi bảo đảm?”
“Ta, ta bảo đảm!”
Lạc Minh Đạt ghét bỏ liếc hắn: “Đám bằng hữu của các ngươi, không phải hay tự xưng là thanh niên ưu tú sao? Hừ! Suốt ngày khoa môi múa mép, cũng chỉ được vậy thôi.”
Hắn nói xong, bực bội bỏ đi.
Trương Khinh Dương: “…”
Vì nhảy xuống hồ, quả thật Lạc Minh Đạt thấy hơi lạnh, liên tục hắt xì, chảy nước mũi. Hơn nữa, còn bị Hân ca nhi làm lơ, hắn không tiếp tục ở lại nữa, theo Nguyên Bảo về nhà.
Vừa đến nhà, hắn lập tức đi tìm A ma: “A ma! Mau, người đi tìm ông mai đi.”
“Tìm ông mai làm gì? Con nhìn trúng ca nhi nhà ai?” Lạc phu lang cười hỏi.
“Chính là Đại ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang, Phương Hân mà người nói đó.”
Lạc phu lang liếc hắn: “Không phải con không muốn thành thân sao?” Bây giờ vội dữ vậy?
“À… Là do lúc trước con không biết Phương Hân là ai, bây giờ đã gặp, chính là ca nhi mà con thích. A ma, người có đi không? Hắt xì.”
Lạc phu lang bật cười: “Được rồi, được rồi, ngày mai đi. Sao con lại hắt xì? Cảm lạnh?”
“Không sao đâu, con ngủ một giấc là được rồi. Người nhớ kỹ chuyện của con nha, con đi ngủ trước.” Lạc Minh Đạt đáp.
Lạc phu lang kêu Nguyên Bảo, cẩn thận hỏi, biết Lạc Minh Đạt rơi xuống nước, ông lập tức gọi đại phu tới khám.
Lạc Minh Đạt uống thuốc, ngủ một buổi trưa, thêm cả đêm, đã khỏi hẳn. Ngày hôm sau, hắn đã khoẻ lại, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện làm mai, nghe A ma nói đã nhờ ông mai đi rồi, bây giờ đang chờ.
Ông mai trở về rất nhanh, chưa đến trưa đã trở lại.
“Thế nào?” Lạc Minh Đạt chờ mong hỏi.
Lạc phu lang cũng để ý đến kết quả, ông đã từng gặp Phương Hân rồi, trầm ổn hào phóng, tri thư đạt lý, ông vô cùng hài lòng về đứa trẻ này.
Ông mai lắc đầu, nói: “Bọn họ không đồng ý.”
“Hả? Không đồng ý? Ông mai, ông nói lại xem, không phải ông là người làm mai dẻo miệng nhất Kinh Thành sao? Ông nói lại cho ta nghe.”
“Lạc thiếu gia, không phải ta không giúp ngài, là chính Đại ca nhi của Phương gia cự tuyệt.” Ông mai thở dài.
“Hân ca nhi tự mình cự tuyệt?” Lạc Minh Đạt nghe vậy, thất vọng, nhưng không cam lòng, hắn muốn tận tai nghe Hân ca nhi nói.
“Phải, y nói sắp tới y không có ý định thành thân.”
“À…” Lạc Minh Đạt cực kỳ thất vọng, linh quang chợt lóe trong đầu, ngẩng đầu hỏi: “Hả? Y nói trong thời gian tới không có ý định thành thân, mà không nói vì ghét ta nên mới từ chối ta? Có phải không? Ta còn cơ hội phải không?”
“Chuyện này…” Ông mai nhìn Lạc phu lang, không tiện trả lời, bình thường, ai nói như vậy cũng là uyển chuyển từ chối.
Nào biết, Lạc phu lang suy nghĩ một hồi, cười đáp: “Đúng đúng đúng, Tam Nhi, con còn cơ hội, phải biểu hiện cho tốt. Nếu con khiến cho Hân ca nhi thích con, vậy lần sau chúng ta đi cầu thân sẽ dễ hơn.”
Lạc Minh Đạt nghe vậy, gật đầu: “Đúng vậy, con nhất định sẽ làm cho Hân ca nhi thích con.”
Hắn nói xong, về phòng.
Hắn ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày, khổ tâm nghĩ cách, nghĩ làm thế nào để làm cho Hân ca nhi vui.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Minh Đạt kêu Nguyên Bảo tới, nhỏ giọng phân phó vài việc bên tai hắn.
Ngày hôm sau, Phương Hân ở nhà nhận được lễ vật của Lạc Minh Đạt.
…Hai bé con lông xù mới được sinh… Hai con ngỗng con?
Phương Hân nhìn hai con ngỗng trong hộp, khóe mắt co giật, hỏi: “Hắn có ý gì?”
Nguyên Bảo cười hì hì đáp: “Hân công tử, thiếu gia nhà ta nói ngài ấy rất thích ăn ngỗng, nên đã tặng con vật mà ngài ấy thích nhất cho ngài chăm. Ngài ấy sợ tặng một con thì cô đơn quá, nên đã tặng một đôi cho có đôi có cặp, cũng có người bầu bạn. Hơn nữa, khi hai con ngỗng này lớn lên sẽ có bộ lông màu trắng, giống như thiên nga vậy, rất đẹp.”
Phương Hân có cảm giác mắt y giật đến mức sắp rút gân rồi: Thích ăn ngỗng, mà lại tặng ngỗng con cho ta, muốn ta nuôi lớn để ngươi làm thịt sao?!
Nguyên Bảo vừa cầm hộp, vừa cầm một con ngỗng lên: “Đúng rồi, Hân công tử, ngài xem. Trên chân nhóc con này có một phong thư, là thiếu gia nhà ta viết cho ngài.”
Phương Hân nhìn lên, đúng là trên chân ngỗng con có một ống trúc nhỏ.
Nguyên Bảo tiếp tục nói: “Thiếu gia nhà ta nói, hiện tại trời lạnh, chim chóc đã bay đến phương nam, nên không bắt chim được. Chỉ còn ngỗng là đồng loại, ngài ấy nói cứ để chúng thay thế chim truyền tin.”
Khoé mắt lẫn khoé miệng của Phương Hân đều giật: Người ta hay dùng chim đưa tình, còn Lạc Minh Đạt thì ngược lại, dùng ngỗng đưa tình!
“Vậy Hân công tử, tiểu nhân để lễ vật ở đây, tiểu nhân về trước.” Nguyên Bảo không đợi Phương Hân trả lời, buông đồ xuống rồi chạy.
Hê hê, thiếu gia nhà mình đã dặn tặng đồ xong rồi chạy, không được để cho Hân công tử có cơ hội từ chối!
Phương Hân: “…”
_._._._
Tác giả có lời muốn nói:
Ngỗng con: “Cứu mạng! Sứ mệnh này quá trọng đại, cơ thể nhỏ bé này gánh vác không nổi!” o(╥﹏╥)o