Editor: Aubrey.
Ba người không kịp phản ứng, vốn dĩ đang vui vẻ, tâm tình đang rất tốt, tự dưng bị người trước mắt làm cho tâm trạng rối loạn.
"Các ngươi đã về rồi, ta mang chuyện tốt tới đây." Ông mai thấy bọn họ về nhà, ông từ nhà chính bước ra, trên tay cầm khăn tay, cười tủm tỉm nói.
Tiếc rằng, cả ba không có phản ứng gì với nụ cười của ông.
Thường Nhạc nhìn ông mai, sắc mặt của y trở nên ảm đạm, ông mai này là người thường xuyên tới nhà y để làm mai cho y, y đã sớm quen rồi.
"Ông mai Liêu, sao ngươi lại tới nữa?" Mỗi lần thấy ông mai này, sắc mặt của Thường Hạo đều không tốt, nhóc lẩm bẩm, trực tiếp mặc kệ ông, đi về phòng tìm gia gia.
"Đứa trẻ này, ta tới là chuyện tốt, ai thấy ta mà chẳng *hoan thiên hỉ địa? Chỉ có nhà các ngươi, lần nào gặp cũng như thấy tai tinh." Ông mai Liêu cười mắng.
*hoan thiên hỉ địa: vô cùng mừng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Dư Thanh Trạch nhìn thấy một ông mai thật sự, nhưng điều này không gây trở ngại cho hắn, hắn vẫn nhận ra vài điểm đặc thù của một người chuyên mai mối. Tuy hắn không thích cũng không ghét gì người làm mai, nhưng mà, ông ta tới để làm mai cho Thường Nhạc, hắn không thể cao hứng nổi!
Tức phụ được mình nhìn trúng, sắp bị người khác cạy chân tường!
Vì vậy, Dư Thanh Trạch cũng không để ý đến ông, chỉ nhanh chóng chuyển đồ đạc trên xe xuống, còn lỗ tai thì dựng thẳng để nghe động tĩnh.
Cả ba đều không quan tâm ông, một mình ông mai Liêu đứng đó thì có hơi xấu hổ.
Tiểu thiếu niên dạo trong phòng một vòng, nhưng không gặp được gia gia, nhóc tằng hắng một cái, kêu hai tiếng: "Gia gia, gia gia!"
"Aiz! Gia gia của ngươi đi ra sau nhà hái đồ ăn rồi, nói sẽ về sớm, còn kêu ta ở nhà chờ." Ông mai Liêu nói xong, quay đầu qua nhìn chằm chằm Dư Thanh Trạch.
Ba người nghe vậy, kinh ngạc.
Thường Hạo hỏi: "Ông mai Liêu, gia gia của ta kêu ngài ở nhà chờ?" Mà không trực tiếp đuổi ra ngoài?
Ông mai Liêu cười đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, ta đã nói là chuyện tốt mà."
Thường Hạo và Thường Nhạc nhíu mày.
Nếu giống như mọi lần, lúc Thường Nhạc không có ở nhà, ông mai tới làm mai cho Thường Nhạc, Thường gia gia sẽ hỏi trước vài vấn đề. Nếu như không hợp, căn bản không cần cho Thường Nhạc gặp, ông sẽ trực tiếp đuổi người đi.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Còn cho phép ông mai ở nhà chờ, chẳng lẽ đối tượng là một người đáng tin cậy?
Thường Nhạc và Thường Hạo khó hiểu.
Dư Thanh Trạch nghĩ đến khả năng đó, nhíu mày, nếu đối tượng mà hôm nay ông mai đưa ra khiến cho Thường Nhạc động tâm thì hắn phải làm sao?
Nếu thật sự như vậy, thì chỉ có thể *tiên hạ thủ vi cường!
*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
Tuy bây giờ hắn không có hộ khẩu, tiền cũng chưa kiếm xong, nhà cửa cũng chưa có. Thế nhưng, hắn rất có lòng tin, không bao lâu sau, tất cả sẽ được giải quyết!
Ông mai Liêu chuyển hướng về phía Dư Thanh Trạch, cười tủm tỉm nói: "Dư lão bản, ngươi có hỉ lớn rồi!"
Dư Thanh Trạch:?
Thường Nhạc:?
Thường Hạo:?
Cả ba đơ mặt nhìn ông mai Liêu.
Ông mai Liêu nhìn ba người, nói tiếp: "Hôm nay ta đến đây để làm mai cho ngươi! Đây là một ca nhi rất tốt, tướng mạo xinh đẹp, xuân xanh chỉ mới mười bảy, rất xứng với ngươi!"
Dư Thanh Trạch: "..."
Thường Nhạc không biết vì cái gì, trong lòng như bị gõ một cái: Hoá ra là làm mai cho Dư đại ca?!
Thường Hạo:! Có người muốn cướp ca phu!
"Là ai? Là nhà ai?" Thường Hạo gấp gáp hỏi thay Dư Thanh Trạch.
Thường Nhạc ấn ngực, nhìn Dư Thanh Trạch, lại nhìn ông mai. Sau đó, y yên lặng cúi đầu, khiêng thùng nước trên xe đẩy xuống, tiếp tục bận việc.
"Coi ngươi gấp chưa kìa, đâu phải gả cho ngươi, ngươi gấp cái gì?" Ông mai Liêu cầm khăn tay cười, sau đó quay đầu nói với Dư Thanh Trạch: "Là Xảo ca nhi trong thôn của các ngươi, chẳng những xinh đẹp, còn cần mẫn, rất biết cách quản gia. Các ngươi là trời sinh một đôi, rất xứng đôi vừa lứa."
"Xảo ca nhi?" Thường Hạo nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, Xảo ca nhi đúng là một ca nhi rất tốt, có rất nhiều người đến cầu thân với y, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà vẫn chưa chịu gả cho ai.
Nhóc khẽ nheo mắt nhìn Dư Thanh Trạch, trong lòng lo lắng vô cùng, nếu Dư đại ca đồng ý thì nhóc phải làm sao đây?!
Nhóc nhìn qua ca ca, thấy y chỉ lo khiêng thùng nước, rồi cúi đầu đến nhà bếp. Ai da! Nhóc nhìn mà gấp chết đi được.
Đúng lúc này, Thường gia gia hái đồ ăn trở lại, Thường Hạo lập tức chạy một mạch đến chỗ Thường gia gia, nói: "Gia gia, ông mai Liêu tới làm mai cho Dư đại ca kìa!"
Thường gia gia nói: "Ta biết rồi, con đừng quấy rầy người ta."
"Con không có quấy rầy." Mà là con không muốn nhìn ca phu tương lai bị người khác đoạt đi! Thường Hạo lại chạy đến chỗ Dư Thanh Trạch, nhìn ca phu tương lai của nhóc.
Thường gia gia lắc đầu, đi thẳng xuống nhà bếp. Chuyện này, bọn họ không có tư cách xen vào.
Ngoài phòng, Dư Thanh Trạch nhíu mày hỏi: "Xảo ca nhi? Là ai?"
Ông mai Liêu đáp: "Là gia đình sống ở đầu thôn phía đông, trước nhà bọn họ có một cây sơn trà lớn, y là con cả."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Ngại quá, ta chưa từng gặp, nên không có ấn tượng."
"Ai da! Muốn gặp thì có gì khó đâu, dù sao cũng sống cùng một thôn, không phải muốn gặp nhau rất dễ sao? Hay là, để ta sắp xếp cho các ngươi gặp nhau một lần nhé?" Ông mai Liêu cười ha ha nói.
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Không cần."
"Vậy là ngươi đồng ý?" Ông mai Liêu hỏi lại.
Dư Thanh Trạch vẫn lắc đầu, nói: "Không phải, ông mai Liêu, vất vả cho ngươi rồi, ngươi không cần nói gì nữa, ta không đồng ý."
"Đó thật sự là một ca nhi rất tốt, cả thôn ai cũng biết, không tin ngươi có thể hỏi Thường Hạo và Thường Nhạc, bọn họ cũng biết." Ông mai Liêu bắt đầu thuyết phục, cực kỳ muốn tác hợp.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Ông mai Liêu, Xảo ca nhi tốt hay không, không có quan hệ gì với ta, trong lòng ta đã có người mình thích rồi."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Thường Nhạc ở trong bếp.
"Đúng vậy, không có quan hệ với Dư đại ca, hắn đã có..." Thường Hạo cũng nói theo, nhưng ngay sau đó, nhóc cảm thấy có gì sai sai. Nhóc mở to mắt nhìn Dư Thanh Trạch, sau khi nhớ lại Dư Thanh Trạch vừa nói gì, nhóc cười tươi đến nỗi híp cả mắt: "Dư đại ca đã có người trong lòng rồi!"
Thường Hạo cũng đã phát hiện khi Dư Thanh Trạch nói câu đó, ánh mắt nhìn đến ca của nhóc. Chỉ tiếc, ca nhóc đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, căn bản không nhận ra!
Vì hạnh phúc của ca mà mình rầu thúi ruột, tiểu thiếu niên thầm cảm thán, hận không thể đi qua, bò lên lỗ tai của ca mà nói 'Dư đại ca thích ngươi!'
Nhiều năm qua, mỗi lần nói đến chuyện làm mai, ca của nhóc sẽ trở thành rùa đen rút đầu, cứ theo bản năng cho rằng sẽ không có hán tử nào thích y.
Trừ phi phải cho y biết, làm cho y nhận ra.
Thường Hạo nhìn về phía Dư Thanh Trạch, nhóc không hiểu, Dư đại ca thích ca của nhóc. Vậy tại sao không chịu nói với y?
Aiz! Thật sự gấp muốn chết.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Bên này, ông mai Liêu nghe Dư Thanh Trạch nói đã có người trong lòng, tròng mắt ông hơi chuyển, hỏi: "Hả?! Ngươi có người trong lòng rồi? Là ca nhi nhà ai? Cùng thôn hay là ngoài thôn? Để ta làm mai cho ngươi. Dư lão bản, ta nói cho ngươi nghe, không phải ta khoác lác, mà thật sự khắp cả cái thôn này, không có người làm mai nào lợi hại hơn ông mai Liêu ta đây, chỉ cần để ta giúp, bảo đảm sẽ được việc! Sẽ giúp ngươi rước phu lang về nhà, ba năm hai đứa, phu lang nhi tử đầy giường, rất nhanh sẽ thành..."
Dư Thanh Trạch bị ông mai xổ một tràng khiến cho hắn choáng váng, hắn dở khóc dở cười, nhanh chóng cản lại: "Được được được, ông mai, chờ đến khi ta cần, ta sẽ đi tìm ngươi. Sắc trời cũng không còn sớm nữa, ngươi nên về nhà đi, trời tối đường không dễ đi."
Ông mai Liêu nhìn sắc trời, quả thực không còn sớm nữa, ông còn phải về nấu cơm, nhưng vẫn không muốn bỏ qua mối lần này nên đã ước định với Dư Thanh Trạch, ông nói: "Đừng nóng, đừng nóng, ngươi nhớ nhất định phải tìm ta nhé. Ta nói nghe này, nếu ngươi đã thích người ta, thì phải nhanh chóng đuổi tới tay, miễn cho bị người khác nhớ thương người của ngươi, sớm xác định thì sẽ sớm an tâm, chưa thành thân thì có thể đính hôn trước, sẽ không tốn kém bao nhiêu đâu..."
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Nhạc, hắn thầm nghĩ, thật ra ta cũng rất hy vọng có thể sớm xác định. Nhưng bản thân vẫn chưa chuẩn bị xong cái gì cả, dựa vào cái gì dám ngỏ lời với một ca nhi tốt như Nhạc ca nhi? Hắn không muốn ủy khuất Nhạc ca nhi.
Hơn nữa, hắn cũng đã ra ám hiệu với Nhạc ca nhi rất nhiều lần, nhưng Nhạc ca nhi vẫn chưa nhận ra, vậy bảo hắn phải xác định thế nào?
Hắn đành phải nói: "Ông mai à ông mai, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm ngươi. Được rồi, ngươi mau về đi, vất vả cho ngươi rồi, cảm ơn ngươi. Ngươi đi thong thả, không tiễn."
Thật vất vả mới đuổi được ông mai Liêu, Dư Thanh Trạch xoay người, phát hiện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thường Hạo đang nhìn mình.
"Sao vậy?" Dư Thanh Trạch hiếu kỳ hỏi.
Thường Hạo nhìn ca của nhóc, thấy y đang ở trong bếp nấu cơm, nhóc kéo Dư Thanh Trạch vào phòng, đóng cửa lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Dư đại ca, ngươi nói ngươi có người trong lòng, có phải là ca của ta không?"
Không nghĩ tới Thường Hạo đã nhìn ra, Dư Thanh Trạch dứt khoát thừa nhận: "Đúng vậy."
Thường Hạo vừa nghe Dư Thanh Trạch thừa nhận, trong lòng vô cùng vui vẻ. Còn phải nói sao, nhóc làm sao có thể nhìn lầm được, nhưng trong lòng vẫn sốt ruột, lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi không nói cho y biết? Ngươi không nói, làm sao y biết được?"
Dư Thanh Trạch sờ đầu Thường Hạo: "Qua một thời gian nữa, vẫn còn vài vấn đề ta chưa giải quyết xong."
Hiện tại Thường Hạo vẫn chưa hiểu tâm lý của một người trưởng thành, vội hỏi: "Vấn đề gì?"
Dư Thanh Trạch không tiện giải thích cho nhóc, như vậy thì có hơi mất mặt, chỉ nói: "Chuyện này ngươi không cần quan tâm, chỉ cần giúp ta trông chừng ca của ngươi, đừng để y bị người khác cướp là được."
Thường Hạo nhìn Dư Thanh Trạch nửa ngày, cảm thấy có lẽ hắn sẽ không nói nguyên nhân cho mình, nhóc chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Yên tâm đi, ta cũng thật lòng hy vọng ngươi sẽ là ca phu của ta."
Tuy có được một tiểu trợ thủ, nhưng Dư Thanh Trạch vẫn không thể nhẹ nhõm nổi.
Hiện tại tốc độ kiếm tiền vẫn còn quá chậm, muốn tăng thêm món ăn cho quán ăn vặt, thì nên sớm kiếm đủ vốn. Ít nhất là phải lo cho xong vấn đề hộ tịch, sau này mới không còn lo lắng khi sống ở đây nữa.
Đây cũng là sự đảm bảo cơ bản nhất khi cầu hôn Nhạc ca nhi, một người không có hộ tịch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cho là lưu dân rồi bị bắt. Chẳng những không có tư cách thổ lộ với Nhạc ca nhi, càng đừng nói đến chuyện cầu hôn.
Nghĩ vậy, Dư Thanh Trạch âm thầm tính toán món ăn kế tiếp cho quán ăn vặt, nhanh chóng quyết định những món tiếp theo. Sau đó, hắn đến nhà của trưởng thôn, đặt thêm một cái xe đẩy.
Sau khi trở về, Thường Nhạc đã rửa xong những nguyên liệu nấu ăn hôm nay, chờ Dư Thanh Trạch trở về là có thể dạy cho y làm.
Tối nay, bọn họ sẽ làm món bầu xào và cá om cà tím.
Trước tiên, Dư Thanh Trạch làm mẫu cho Thường Nhạc xem cách cắt cật heo thành hình cánh hoa. Sau đó, hắn đưa dao cho Thường Nhạc, để cho y xử lý.
Thường Nhạc cầm dao, dựa theo sự hướng dẫn của Dư Thanh Trạch mà cắt ra thành hình cánh hoa. Dư Thanh Trạch ở bên cạnh vừa nhìn, vừa diễn giải cho y nghe.
"Món cật heo này, cắt ra thành cánh hoa, đến lúc xào sẽ ngon hơn... Này, cẩn thận!"
Đang cắt, không biết như thế nào mà dao lại cắt lên tay của Thường Nhạc.
Thường Nhạc rụt tay lại, đưa lên mặt quan sát, phần khớp xương giữa ngón tay trái bị cắt ra một đường, máu tươi theo đó chảy ra.
Không đợi Thường Nhạc kịp thời phản ứng, Dư Thanh Trạch đã kéo tay của y qua, một tay giữ lại, tay còn lại thì đổ nước sôi để nguội ra chén, rồi giúp y rửa sạch vết thương. Trong nhà không có cồn, Dư Thanh Trạch đành phải dùng rượu gạo của Thường gia gia khử trùng vết thương cho y. Sau đó, hắn lục lọi ở góc tường, lấy ra cuộn mạng nhện trắng mà Thường gia gia hay dùng quấn lên miệng vết thương.
"Sao lại bị đứt tay? Không tập trung à?" Thường gia gia ở một bên cất mạng nhện, hỏi.
Thường Nhạc mím môi, đỏ mặt.
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Nhạc, trong lòng buồn bực, cắt hình cánh hoa thì phải nghiêng dao, sao lại để bị cắt lên tay?
"Nhạc ca nhi, ngươi đi rửa tay đi, trước khi vết thương lành lại, cứ để ta làm."
Thường Nhạc cúi đầu, lại gật đầu, đi rửa tay.
Buổi tối, Thường Nhạc nằm trên giường, không ngừng lăn qua lăn lại, qua một lúc vẫn không đi vào giấc ngủ được. Trong đầu y vẫn còn nghĩ đến chuyện ông mai Liêu làm mai cho Dư Thanh Trạch.
Thật ra, chuyện này cũng rất là bình thường.
Dư đại ca tốt như vậy, bộ dạng cũng anh tuấn, còn rất có bản lĩnh, chắc chắn sẽ có nhiều ca nhi thích.
Trước kia, hắn mới tới, có nhiều người chưa biết hắn tốt, còn tưởng hắn lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa thành thân chắc là có nguyên nhân khó nói. Nhưng trong khoảng thời gian này, người trong thôn đều biết hắn rất có bản lĩnh, tất nhiên sẽ có nhiều ca nhi thích.
Những chuyện này, trong lòng Thường Nhạc hiểu rõ.
Chỉ là, tại sao khi nhìn thấy ông mai Liêu đến làm mai cho Dư Thanh Trạch, trong lòng y không vui nổi. Thậm chí, y còn khó chịu hơn những lần ông mai Liêu đến làm mai cho y.
Y không hề hy vọng ông mai Liêu làm mai cho Dư Thanh Trạch một chút nào, cho dù quả thật Xảo ca nhi là một ca nhi tốt.
Hơn nữa, Dư đại ca còn nói hắn đã có người trong lòng.
Không biết người mà Dư đại ca thích là ai? Là dạng người như thế nào?
Không biết, phải là người tài giỏi đến mức nào mới có thể xứng với một người tốt như Dư đại ca... . Truyện Cổ Đại
Thường Nhạc trở mình, đưa lưng về phía tường, trừng mắt nhìn màn đêm bên ngoài. Trong đầu không ngừng nghĩ đông nghĩ tây, rối loạn vô cùng, cũng không hề buồn ngủ một chút nào.
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: "Cũng sắp đến lúc thông suốt rồi, ngày mai sẽ viết dài một chút~~"