Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 159: Chương 159: Tình có thể hiểu, tội không thể tha




Editor: Aubrey.

Đoàn người trở về, lúc đến bến tàu, tình cờ gặp được Thường gia gia và Thường Hạo chạy tới tìm bọn họ. Hoá ra là lúc hai người đến tửu lâu ăn trưa, nghe Mẫn thúc sao nói bé con đã xảy ra chuyện, bọn họ lập tức chạy ra đây.

“Bé con! Ca, ca phu, bé con sao rồi?!” Thường Hạo thấy bọn họ đi ra từ rừng cây, vội chạy tới trước mặt bọn họ. Thấy bé con đã được cứu, nhóc nhẹ nhàng thở ra, nhưng bé đã ngủ rồi, nhóc không biết tình hình cụ thể như thế nào, đành hỏi.

“A Trạch, Tiểu Nhạc, bé con không sao chứ?” Thường gia gia đi tới nhìn bé con, hỏi.

“Gia gia, Tiểu Hạo, bé con bị hoảng sợ, phải nhanh chóng đưa về nhà chăm sóc, Tiết đại phu nói có thể tối nay bé con sẽ phát sốt.” Dư Thanh Trạch đỡ Nhạc ca nhi, nói.

“Hắt xì.” Nhạc ca nhi nghiêng đầu hắt xì một cái, vì ngâm dưới sông quá lâu, Nhạc ca nhi đã bị cảm lạnh, vì để không lây cho bé con, chỉ có thể để Sướng ca nhi ôm bé.

“Tiểu Nhạc bị cảm lạnh? Còn nữa, sao tóc tai và y phục của hai người các con lại xộc xệch như vậy?” Thường gia gia thấy tóc của hai người ướt nhẹp, y phục cũng không phải là bộ hồi sáng mặc, lo lắng hỏi.

“Gia gia, Nhạc ca nhi và Đại Tùng ngâm nước sông lâu, bị cảm lạnh. Chúng ta phải mau trị cho bọn họ, lát nữa về con sẽ kể lại tỉ mỉ cho hai người nghe.” Dư Thanh Trạch nói.

“Được, được, được! Đi! Chúng ta mau về nhà!” Thường gia gia nói.

Đoàn người trở lại tửu lâu, các tiểu nhị chuẩn bị bữa trưa.

Dư Thanh Trạch dẫn Nhạc ca nhi và Đại Tùng tới Hạnh Nhân Đường, Sướng ca nhi cũng ôm bé con theo cho Tiết đại phu xem bệnh, bốc thuốc, sau đó mới về tửu lâu.

Ăn trưa xong, Dư Thanh Trạch cảm ơn các tiểu nhị, dặn Đại Tùng uống thuốc rồi nghỉ ngơi, giữ ấm cơ thể. Cho hắn hôm nay nghỉ, cũng cho toàn bộ nhân công nghỉ, bọn họ cũng về nhà.

Bé con bị doạ hoảng, Nhạc ca nhi thì bị cảm lạnh, tuy thể trạng của Dư Thanh Trạch tráng kiện, nhưng trên đường về chỉ mặc đồ ướt nên cũng bị cảm lạnh, không thể chăm sóc cho con. Vì vậy, phu phu bọn họ chỉ có thể nhờ Thường Hạo, Gia Bảo và Thường gia gia chăm sóc cho bé con, hai người bọn họ không thể lại gần bé.

Cũng may, hai tháng trước, ba người đã học được cách thay tả và đút sữa cho bé con, không có trở ngại gì.

Chỉ là, bé con bị hoảng sợ vì không có cảm giác an toàn, không cảm nhận được hơi thở quen thuộc của cha và A ma, liên tục khóc. Có ru cũng không chịu ngủ, lúc nào cũng phải có người ôm.

Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đều bị bệnh nên không thể chăm sóc cho bé con, dĩ nhiên cũng không thể ẵm bé. Thường Hạo bọn họ đành lấy y phục của hai người quấn cho bé con, nhét áo của Nhạc ca nhi quanh cổ của bé, luôn ôm bé trong lòng, Dư Thanh Trạch ngồi gần đó nói chuyện với bé, để bé cảm nhận được cha và A sao ở bên cạnh.

Đến tối, quả nhiên bé con phát sốt, trong nhà không ai ngủ, vừa trông chừng, vừa chăm sóc cho bé.

Tiết Bạch Thuật bắt mạch cho bé con, nhờ Gia Bảo đi sắc thuốc cho bé, rồi nhờ Thường Hạo lấy khăn ướt lau người cho bé để hạ nhiệt cho bé.

Nhạc ca nhi thấy mặt của con mình đỏ bừng, đau lòng đến mức nước mắt chực trào. Nhưng y không thể lại gần con, chỉ có thể nghe con khóc đến tê tâm liệt phế, khiến cho y tan nát cõi lòng.

“Nhạc ca nhi, ngươi còn bệnh, đi nghỉ ngơi trước đi, có Tiết đại phu và gia gia ở đây. Ngươi phải mau chóng khoẻ lại mới có thể chăm sóc cho con được, hiểu không?” Dư Thanh Trạch ôm vai Nhạc ca nhi, nói.

Nhạc ca nhi hít mũi, lắc đầu, khoa tay nói: Ngủ không được.

Bé con vẫn còn bị sốt cao, còn khóc đáng thương như vậy, sao y có thể ngủ được.

Dư Thanh Trạch thở dài, không khuyên nữa. Thật ra, dù hắn có muốn ngủ, bản thân cũng không ngủ được.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Tiết Bạch Thuật bước ra, hai người vội đi tới, Dư Thanh Trạch hỏi: “Tiết đại phu, con ta sao rồi?”

“Mới vừa uống thuốc, Gia Bảo đang dỗ nó ngủ. Các ngươi đừng quá lo lắng, bản thân các ngươi cũng bị bệnh, cũng cần phải nghỉ ngơi.” Tiết Bạch Thuật nói.

“Bé con như vậy, sao Nhạc ca nhi có thể ngủ được.” Dư Thanh Trạch lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Tiết đại phu, bé con bị hoảng sợ nên rất cần bọn ta ở bên cạnh. Nếu bọn ta che mũi miệng lại, có thể vào trong chơi với con không?”

Tiết Bạch Thuật đáp: “Nếu các ngươi không cảm lạnh, ta đã sớm cho các ngươi vào rồi. Nhưng trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đến dược đường khám bệnh, người lớn bị cảm lạnh, không chú ý còn dẫn con theo, sau này người lớn thì khoẻ, còn trẻ con thì bị bệnh. Với tình trạng như vậy, ta không khuyến khích các ngươi vào.”

Nghe vậy, hai người không nói gì nữa, nghe tiếng khóc của bé con càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng dừng lại, Dư Thanh Trạch nói với Nhạc ca nhi: “Nhạc ca nhi, ngươi nghe Tiết đại phu nói rồi đó, bé con không khóc nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngươi mau chóng khoẻ lại, mới chăm sóc cho con của chúng ta được.”

Nhạc ca nhi nhìn cửa phòng, không nỡ rời đi.

Thường Hạo từ trong phòng đi ra, nói: “Bé con ngủ rồi, ca và ca phu ngủ đi, có bọn ta ở đây rồi.”

Nghe bé con đã ngủ, Nhạc ca nhi mới gật đầu, xoay người về phòng ngủ. Nhưng ngủ cũng không sâu, trong hai canh giờ ngắn ngủi, y tỉnh dậy rất nhiều lần, thấy bé con đang ngủ với gia gia bọn họ, y mới trở về ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, bé con đã khoẻ lên một chút, đã hạ nhiệt, nhưng bọn họ vẫn không dám thả lỏng, vẫn chăm lo ngày đêm, không thể yên tâm nghỉ ngơi được, Thường Hạo cũng xin trường học cho mình nghỉ.

Buổi sáng, có nha dịch tới truyền lời, nói sáng nay Huyện lệnh đại nhân sẽ thẩm án, mời Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đến công đường.

Hai người đi.

Quá trình xử án không quá phức tạp, Thạch Sanh vì thù riêng mà ghi hận với Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi, điều này đã được ghi trong bản án cũ.

Gã bắt cóc nhi tử của Lâm Lương uy hiếp bọn họ đi bắt con của Dư Thanh Trạch, điều này đã được xác nhận. Hiện tại gã đã chết, xem như sợ tội nên tự sát, thi thể bị ném ở bãi tha ma.

Còn gia đình Lâm gia, bọn họ thành thật thú nhận hành vi phạm tội của mình.

Trên công đường, Lâm thúc sao thấy Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi, dập đầu xin lỗi bọn họ, cầu xin bọn họ tha thứ.

Nhạc ca nhi nhìn Lâm thúc sao, nhớ lại chuyện ông ôm bé con đi, còn bị Thạch Sanh cầm kéo uy hiếp. Tâm y đã rét lạnh, trước kia bọn họ đối xử tốt với ông, vậy mà ông lại đối xử với bọn họ như vậy.

Dư Thanh Trạch nói thẳng: “Lâm thúc sao, trước kia ngươi chăm sóc cho Nhạc ca nhi và bé con, bọn ta rất cảm kích. Nếu lúc cháu của ngươi xảy ra chuyện, ngươi tìm bọn ta giúp đỡ, bọn ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách cứu cháu của ngươi về, vậy mà ngươi lại chọn cách làm như vậy. Bọn ta đối xử với ngươi không tệ, nhưng ngươi, ngươi biết rõ bọn ta vất vả như thế nào mới sinh được bé con, mà còn làm ra chuyện như vậy. Không phải bọn ta lạnh lùng, mà là vì cách làm của ngươi khiến cho bọn ta rất buồn. Xin lỗi, bọn ta sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương bé con.”

Lâm thúc sao khóc hết nước mắt, nhưng cũng biết không thay đổi được gì.

Vụ án đơn giản, xử lý cũng nhanh.

Cuối cùng, Lạc đại nhân tuyên bố kết quả phán quyết: “Lâm Trịnh Thị, Lâm Lương, Lâm Dương Thị. Ba người vì phạm nhân Thạch Sanh bắt cóc Lâm Minh, uy hiếp các ngươi bắt con của Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc. Tình có thể hiểu, nhưng tội không thể tha. Nay phán Lâm Trịnh Thị và Lâm Lương ở tù ba năm, Lâm Dương Thị ở tù một năm, Lâm Minh giao cho thúc thúc nuôi nấng.”

Vụ án kết thúc, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi chạy nhanh về nhà. Vì Đại Tùng đang bị bệnh, Gia Bảo thì ở nhà chăm sóc cho bé con, chỉ có một mình Đại Chí đứng bếp, Dư Thanh Trạch dứt khoát cho tửu lâu nghỉ hai ngày. Đợi một thời gian nữa, xem tình trạng của mọi người ra sao rồi khai trương lại.

Bé con sốt ba ngày, cuối cùng cũng khoẻ lại. Dư Thanh Trạch có sức đề kháng tốt, cảm hai ngày là hết, Nhạc ca nhi thì muộn hơn, bốn ngày mới khỏi.

Cuối cùng cũng được ôm bé con, tảng đá trong lòng Nhạc ca nhi hoàn toàn buông xuống, cảm giác an tâm ùa về.

Trải qua sự kiện lần này, Nhạc ca nhi không dám sơ sẩy nữa, lúc chăm sóc cho con, y sẽ luôn ở bên cạnh con. Lúc nào cũng phải nhìn thấy con, dù đi xuống bếp nấu nước hay nấu sữa cho con, y cũng ôm con theo.

Kể cả khi ẵm đến tửu lâu, y cũng không giao cho người khác, nhất quyết tự mình bế. Còn khi nào đi nhà xí, y chỉ giao cho Dư Thanh Trạch hoặc Gia Bảo mới yên tâm.

Mấy ngày sau là thôi nôi của bé con, đây là ngày trọng đại của bé, dựa theo tập tục. Hôm đó, bé sẽ làm lễ nhận cữu cữu và được đặt tên.

_._._._

Tác giả có lời muốn nói:

Bé con: “Thời khắc quyết định tên của ta tới rồi! Vén tay áo, không cần gấp, cứ chờ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.