Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 123: Chương 123: Tức đến méo mũi






Editor: Aubrey.

Dư Thanh Trạch dẫn Đại Tùng đến bến tàu, hiện tại bến tàu không có bao nhiêu người, chỉ có hai khu có thuyền đậu, chắc là tối hôm qua vừa về.

Dư Thanh Trạch chỉ vào kho của Vận May, nói với Đại Tùng: “Bên khu phía tây là đoàn thuyền từ phương bắc trở về, kho của Vận May là căn nhà thứ tư tính từ bên trái.”

“À, là căn nhà có bàn ghế đặt ở trước cửa đúng không? Vậy ta qua đó chờ.” Đại Tùng nhìn qua bên kia, nói.

Dư Thanh Trạch gật đầu: “Đi đi, kéo mũ thấp xuống, thừa dịp mấy lão bản khác chưa có tới, tranh thủ mua đầu tiên. Lựa mấy con tươi một chút, mỗi thứ năm mươi cân.”

“Được.” Đại Tùng kéo mũ thấp xuống, sau đó hỏi Dư Thanh Trạch: “Mấy lão bản của cửa hàng hải sản có nhận ra ta không? Hai ngày trước ta thường đến chỗ bọn họ mua.”

“Không sao đâu, ngươi cứ nói ngươi sắp mở quán hải sản, hoặc là gia chủ sắp tổ chức yến tiệc cũng được. Theo ta quan sát, những người tới nơi này nhập hàng, cũng không nói gì. Bọn họ chủ yếu là làm ăn buôn bán, thấy vừa ý thì mua, mua xong là đi liền.”

“Được rồi.”

Đại Tùng kéo xe đẩy tới trước kho của Vận May chờ, Dư Thanh Trạch nấp ở một chỗ không xa, quan sát.

Khoảng hai khắc sau, sắc trời hửng sáng, các lão bản của cửa hàng hải sản dẫn người tới nhập hàng. Thấy có người còn tới sớm hơn bọn họ, bọn họ chỉ kinh ngạc, nhưng không nói gì, lần lượt đứng vào hàng.

Lại qua hai khắc sau, kho của Vận May mở cửa.

Đại Tùng là người đến sớm nhất, hắn cùng mấy lão bản khác kéo xe vào.

Trong kho, không còn bột mì và lương thực khác, bây giờ bên trong toàn là những thùng gỗ chứa hải sản. Đại Tùng đi dạo một vòng, chọn một thùng sò và một thùng tôm, cân xong rồi bỏ vào thùng gỗ của mình.

Đại Tùng mua mỗi loại năm mươi cân, đủ cho tửu lâu bán hai ngày, định mua nhiều một chút, nhưng thùng của bọn họ chỉ đựng được bấy nhiêu thôi. Đại Tùng không mua nữa, lần sau sẽ mang thùng lớn hơn, mua đủ cho ba ngày.

Hắn lại mua thêm cá biển, xin một ít nước biển bỏ vào thùng, tính tiền xong, rời đi.

Trong đó có hai lão bản đi sau Đại Tùng nhận ra hắn, bọn họ giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh lại đi nhập hàng, không rảnh lo chuyện bao đồng.

Lão bản Vận May cũng ở đây, ông lén nhìn những người xếp hàng, phát hiện chỉ có một người xa lạ tới mua, ông nhìn kỹ, thấy không phải là Dư Thanh Trạch, lặng lẽ thở ra. Nếu giống như nhi tử của mình nói, rõ ràng là quen mà lại giả bộ không quen, ông vẫn rất khẩn trương.

Thuận lợi mua được hải sản, Đại Tùng hội hợp với Dư Thanh Trạch. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, hai người chuyển hải sản về tửu lâu, vớt hải sản vào mấy cái thùng gỗ nhỏ.

Nhạc ca nhi đến, thấy bọn họ đã thành công mua được hải sản, y vui mừng.

Trực tiếp mua được hải sản từ bến tàu, là một chuyện đáng chúc mừng.

Mấy ngày sau, tiệm ăn vặt và tửu lâu vẫn buôn bán bình thường. Trong thời gian này, Dư Thanh Trạch dẫn theo Đại Tùng và Đại Ngưu đi ra bến tàu mua hải sản nữa, lần này bọn họ kéo hai chiếc xe đẩy, mua hải sản đủ dùng cho ba ngày.

“Đại ca, nếu chúng ta có thể trực tiếp mua bột mì và hải sản của Vận May, thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí.” Gia Bảo nhìn mấy con tôm đang nhảy nhót trong thùng gỗ, cao hứng nói với Dư Thanh Trạch.

Nhạc ca nhi gật đầu đồng ý.

“Cái này thì phải xem vận khí, tóm lại chúng ta phải cố gắng ngụy trang, có thể dùng chiêu này được bao lâu thì hay bấy lâu.” Hai lần có thể thuận lợi mua được hải sản, Dư Thanh Trạch rất vui, nhưng hắn không dám quá lạc quan, lỡ như bị lão bản Vận May nhận ra, sau này sẽ rất gian nan. Tuy lần trước hắn tình cờ nghe được hai cha con bọn họ lén phê bình Giả Hiếu Nhân, nhưng dù sao người ta cũng là thân thích, cuối cùng vẫn phải giúp nhau.

Sau bốn ngày, Giả Hiếu Nhân muốn bắt đầu nghiệm thu thành quả của mình.

Sáng sớm, hắn đứng trước cửa Hương Mãn Lâu, nhìn số lượng khách ra vào tiệm ăn vặt, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên đó.

Dựa theo dự tính của hắn, hôm nay sẽ nghe được những khách nhân bên kia oán giận đồ ăn của tiệm ăn vặt, chê không còn ngon như trước kia.

Hắn chắp tay sau lưng, khoé miệng giương cao, chờ xem kịch vui.

Có hai vị khách ra rồi! Lực chú ý của Giả Hiếu Nhân đặt toàn bộ lên hai vị khách kia.

“Aiz…” Một hán tử vừa đi vừa vuốt râu thở dài.

Giả Hiếu Nhân mừng rõ, thầm nói, có tin vui rồi!

Khoé miệng của hắn lại giương lên một chút.

Người đi bên cạnh hán tử, phu lang của ông quay qua nhìn ông, hỏi: “Sao vậy?”

https://aubreyfluer.wordpress.com

Giả Hiếu Nhân dựng lỗ tai lên, thầm nghĩ: Hương vị không ngon như trước phải không? Không ăn được? Sau này không ăn nữa?

“Aiz…” Hán tử kia lại thở dài, vuốt bụng, vừa đi vừa đáp: “Hôm nay ăn điểm tâm nhiều quá, no quá rồi, sắp đi không nổi nữa.”

?! Giả Hiếu Nhân nhíu mày, tiến về phía trước hai bước, cho rằng mình nghe lầm.

Phu lang của hán tử kia nói: “Ta đã nói đừng gấp nhiều quá rồi, ngươi nói ngươi ăn hết được. Đi từ từ thôi, cho tiêu hoá.”

Hán tử kia thở dài, lại nói: “Không phải ta đã ăn xong rồi sao? Aiz, cũng tại đồ ăn quá ngon, bất giác ăn hơi nhiều. Nhất là món sủi cảo tôm, hương vị đó thật sự quá ngon.”



Sủi cảo tôm

Nụ cười của Giả Hiếu Nhân trở nên cứng đơ.

Sao có thể?!

Phu lang hán tử lại nói: “Món sủi cảo tôm đó ngon thật, không biết cách làm như thế nào. Trước đây chúng ta cũng hay ăn tôm, nhưng sau khi nấu vẫn còn nặng mùi tanh, không biết bọn họ chế biến như thế nào, làm ra ngon như vậy, chỉ thấy thơm chứ không thấy tanh.”

Hán tử gật đầu, lại nói: “Tối nay phải đến Tụ Phúc Lâu ăn nữa, hôm nay bọn trẻ cũng từ Tư Thục về, sẵn tiện dẫn bọn chúng đi ăn chiều.”

Phu lang hán tử nói: “Được đó.”



Hai người vừa nói vừa đi xa, Giả Hiếu Nhân đen mặt, đứng bất động trước cửa Hương Mãn Lâu.

Chẳng những khách không chê điểm tâm dở, tiệm ăn vặt còn cho ra món sủi cảo tôm!

Bột mì và tôm từ đâu ra?!

Hắn nhíu mày đứng nghe một hồi lâu, không nghe được vị khách nào oán giận, tất cả đều mỹ mãn ra về. Có người đi cùng bằng hữu thảo luận hương vị của món mới, rất nhiều người khen món sủi cảo tôm ăn ngon.

Giả Hiếu Nhân: …Rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào?!

Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, đã qua bốn ngày, theo như những gì hắn quan sát. Trước kia, cứ cách năm ngày là tiểu nhị của cửa hàng bột mì mới giao hàng đến tiệm ăn vặt, nghĩa là lượng bột mì chỉ đủ dùng trong năm ngày.

Hắn nhớ lần trước hắn đi tìm cữu cữu, trước thời gian bọn họ giao hàng là hai ngày. Kể cả bột mì của bọn họ còn hàng, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ thêm một hai ngày. Hiện tại đã hơn bốn ngày, lẽ ra phải hết bột mì rồi chứ, sao chẳng nghe khách nói gì vậy?

Chẳng lẽ tiệm ăn vặt tồn bột mì?

Vậy còn sủi cảo tôm là sao?!

Bọn họ mua tôm từ đâu? Còn đủ để làm sủi cảo tôm số lượng lớn?!

Hắn trầm mặt trở lại quán, gọi một tiểu nhị, sai người giữa trưa đến cửa hàng hải sản mà Tụ Phúc Lâu thường mua, mua một ít hải sản về, sẵn tiện xem có phải bọn họ đã bán rất nhiều hải sản rồi không, không quên dặn mua món ăn hải sản của Tụ Phúc Lâu về.

Bực mình cả một buổi sáng. Giữa trưa, tiểu nhị đi ra ngoài mua đồ trở về.

“Lão bản, hải sản của bọn họ còn nhiều lắm, ta thấy mỗi thùng gỗ đều còn hơn phân nửa, còn đây là tiền thừa của ngài.”

Vừa thấy sắc mặt của lão bản, tiểu nhị đặt hai gói đồ ăn lên bàn, mở ra, để tiền thừa ở bên cạnh, rồi nhanh chóng rời đi, sợ bị lão bản trút giận.

Giả Hiếu Nhân nhìn tôm xào bông cải và tôm rim nước tương trong chén, ngửi mùi hương mê người kia. Nghiến răng kêu keng két, gân xanh trên trán giật liên tục, phất tay, quăng hai gói hải sản thơm ngào ngạt xuống bàn.



Tôm xào bông cải



Tôm rim nước tương

Hắn sẽ không bỏ cuộc, không thể nào có chuyện như vậy được. Hắn dám khẳng định, cữu cữu sẽ không dám lừa hắn.

Hắn lại tiếp tục quan sát hai ngày, xem tiệm ăn vặt Dư Ký và tửu lâu bên kia có bị thiếu bột mì và hải sản không.

Thế nhưng, chẳng, thiếu, cái, gì, cả!

Không chỉ không thiếu, hắn còn nghe nói món sủi cảo tôm bán rất đắt!

Giả Hiếu Nhân tức đến mức méo mũi, trực tiếp đi thẳng tới nhà cữu cữu.

_._._._

Tác giả có lời muốn nói: “Ha ha ha! <( ̄︶ ̄

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.