Editor: Aubrey.
Dư Thanh Trạch lại hỏi thăm Khang lão bản về thời gian thuyền hải sản cập bến, biết cứ cách ba ngày là cập bến một lần. Chủ yếu là vào buổi sáng, nhưng không biết chính xác là giờ nào.
Dư Thanh Trạch bàn bạc với ông chuyện đến bến tàu, sau đó mới trở về ăn cơm.
Nhạc ca nhi và Gia Bảo thấy hắn trở về, lập tức hỏi sao rồi.
Dư Thanh Trạch kể lại cho bọn họ nghe.
Hai người nghe xong, trầm mặc, không lạc quan nổi.
Qua một hồi lâu, Dư Thanh Trạch nói: “Ngày mai ta sẽ đến bến tàu xem thử, các ngươi đừng lo, sẽ có biện pháp thôi.”
Một lát sau, Đại Tùng cũng trở lại.
“Mua được không?” Dư Thanh Trạch hỏi.
Đại Tùng gật đầu, trả lại tiền thừa cho Dư Thanh Trạch, nói: “Ta mua ở chỗ lão bản mà ngài nói, mang về trọ cất rồi.”
“Được rồi, Đại Chí, lát nữa ngươi mua ở chỗ khác. Rồi ngày mai, Đại Tùng cũng mua ở chỗ khác.” Dư Thanh Trạch nói.
“Được.”
“Vâng.”
Buổi chiều, Sướng ca nhi đến nói là Thiết Trụ đã mua bột mì rồi, giá cả vẫn bình thường.
Dư Thanh Trạch gật đầu: “Ngày mai để Nhị Ngưu đi mua ở cửa hàng khác, chúng ta sẽ lần lượt đi mua từng cửa hàng. Nói với Thiết Trụ bọn họ không cần mang về tiệm gấp, mua xong hết rồi tính.”
Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi khó hiểu nhìn hắn.
Sướng ca nhi nói: “Không phải mấy cửa hàng khác bán đắt hơn Khang lão bản sao?”
Dư Thanh Trạch giải thích: “Không sao, chỉ hơn một chút thôi. Chờ thêm hai ba ngày nữa, bọn chúng thấy quán ăn của chúng ta chưa đóng cửa, chất lượng cũng không giảm xuống, chắc chắn sẽ điều tra. Nếu chỉ tập trung mua một chỗ, rủi ro quá cao, cũng sẽ gây phiền toái cho Khang lão bản. Chúng ta chia nhau ra, lần lượt mua từng chỗ, đến lúc đó cho dù bọn chúng đã biết, cũng không thể ngăn cấm cả Khang lão bản và La lão bản lấy hàng.”
“Bọn họ vận chuyển bột mì và hải sản từ xa về, cũng chỉ để kiếm tiền. Trong thành chỉ có vài cửa hàng hải sản, còn bột mì thì chỉ có mấy nhà đặt hàng của bọn họ, nếu không cho những cửa hàng kia lấy hàng, bọn họ không có hải sản bán, cũng không có nguồn cung cấp bột mì. Bên Vận May không bán được hàng, sẽ chịu tổn thất lớn, trừ phi bọn họ tự mang ra chợ bán.”
Mọi người nghe vậy, cảm thấy có lý, yên tâm hơn nhiều.
Ban đêm, thừa dịp trời tối, Sướng ca nhi, Thiết Trụ và Nhị Ngưu mang bột mì và hải sản đến tiệm ăn vặt. Chờ tửu lâu đóng cửa, bọn họ lại chuyển hải sản qua tửu lâu.
Ngày hôm sau, gà gáy đến lần thứ ba, Dư Thanh Trạch tỉnh dậy.
Khang lão bản không biết thuyền hải sản khi nào mới cập bến, chỉ biết là trong buổi sáng. Mà La lão bản ở bên kia thì không chịu nói với hắn, không còn cách nào khác, Dư Thanh Trạch đành phải đến bến tàu để chờ sẵn.
Nhạc ca nhi cũng muốn đi cùng hắn, nhưng lại bị hắn đè lại.
“Còn sớm, ngươi ngủ thêm đi, bên ngoài trời rất lạnh, để ta đi là được. Ngươi nghỉ ngơi đi, trước trưa ta sẽ về, không biết phải trông chừng mấy ngày, công việc nấu nướng phải nhờ vào ngươi và Gia Bảo. Đại Tùng và Đại Chí mua hải sản xong sẽ quay lại, ngươi và Gia Bảo chia việc mà làm.”
Nhạc ca nhi nghe vậy, gật đầu, lại nằm xuống.
“Ngủ đi.” Dư Thanh Trạch hôn lên trán y, dịch chăn giúp y, sau đó đi từ cửa sau ra ngoài. Hắn sợ có người vào, nên đã khoá cửa sau lại, Gia Bảo có chìa khóa, không sợ không mở được.
Tháng mười một, gió bắc thi nhau kéo về, Dư Thanh Trạch mặc thêm áo bông, hai tay đút vào trong túi đi về phía bến tàu.
Gió ở bờ sông còn lớn hơn trong bờ, nếu không mặc dày một chút, sẽ rất dễ bị cảm.
Mới vừa tờ mờ sáng, trên đường không có nhiều người qua lại, chỉ có vài người cũng đang đi về phía bến tàu.
Lúc đến cửa thành bắc, cửa thành đã được mở, rất nhiều tàu cập bến và cần người dỡ hàng, nên cửa thành bắc phải mở sớm hơn những cửa thành khác.
Dư Thanh Trạch rất ít khi tới bến tàu, hắn chỉ tới vào mỗi dịp Tết để thả đèn, nên cũng không rành cách bố trí thuyền cập bến ở nơi này, chỉ biết sơ sơ thôi.
Nhờ ngày hôm qua nói chuyện với Khang lão bản, hắn mới biết hoá ra bến tàu chia làm bảy khu, khu ở giữa là khu để khách nhận hàng, sáu khu còn lại là dùng để vận chuyển hàng hoá. Ba khu vực phía tây là hàng từ phương bắc về, còn ba khu ở phía đông là từ phương nam.
Mà trong số các đoàn tàu, có bảy đoàn lớn nhất, bọn họ đều có địa bàn của riêng mình. Cộng với các đoàn thuyền nhỏ khác, tổng cộng cũng khoảng mười hai, mười ba đoàn.
Dư Thanh Trạch nghĩ, cũng may hắn đã hỏi Khang lão bản trước. Nếu không, trong số sáu khu này, hắn không biết phải đến khu nào.
Đoàn thuyền Vận May từ phương bắc về, hắn phải đến khu phía tây, vừa đi vừa tìm.
Ba khu vực đều có thuyền đậu, mỗi đoàn cách nhau một khoảng ngắn, trong đó có một số thuyền đã chuẩn bị hàng hoá xong nhưng vẫn chưa xuất phát.
Đối diện bến tàu là một khoảng đất trống, có vài căn nhà gỗ được dựng san sát nhau, trên đó có viết ‘Tiệp Vận’, ‘Hối Hải’, ‘Vận May’, ‘Cẩm Thịnh’,… Tổng cộng có mười căn, đại diện cho mười đoàn thuyền.
Đây là nơi dùng để làm kho cho bọn họ chứa hàng, hàng hoá trên thuyền sẽ được chuyển vào trong kho. Sau đó, các khách nhân sẽ tới kho lấy hàng. Riêng đoàn thuyền của Vận May, chủ yếu là bán sỉ nên ai muốn đặt hàng thì phải trực tiếp đến đây đặt hàng trước.
Dư Thanh Trạch tìm được Vận May, hắn vui mừng vì đã tìm được mục tiêu, nhờ có mấy cái kho này nên đỡ tốn công hơn rất nhiều.
Hắn không định đứng trước kho của người ta nhìn chằm chằm, mà đứng cách hai kho, nấp sau một gốc cây để quan sát.
Bây giờ vẫn còn sớm, trên bến tàu chỉ có vài người, chưa có ai mở kho, chỉ có một số lão bản đứng ở bãi đất trống để chờ lấy hàng. Bọn họ tập trung ở các vị trí thuận lợi, để lát nữa có thể giành được hàng tốt.
Trước kho của Vận May cũng có vài người đang chờ, mang theo sẵn xe đẩy và xe goòng.
Vừa nhìn là biết bọn họ tới không phải là để mua hải sản, nhưng thuyền vẫn chưa về, hắn đành phải tiếp tục chờ.
Ánh bình minh dần ló dạng, đến giờ, các nhà kho lần lượt được mở ra. Bắt đầu có người tới dỡ hàng, có người thì nhận hàng, cũng có một số người khiêng hàng lên thuyền.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Kho của Vận May đã mở cửa, Dư Thanh Trạch tập trung nhìn kỹ những người đang xếp hàng. Một lúc sau, người đầu tiên ôm ba bao hàng rời đi.
Dư Thanh Trạch nhìn bao hàng của người nọ, lén lại gần một chút, lẫn vào dòng người rồi đi vào trong kho. Bên trong chứa rất nhiều hàng hoá, trong góc có không ít thùng gỗ lớn, nhưng tất cả đều được đóng kín, xem ra trong kho không hề có hải sản.
Hắn lại lẻn ra ngoài, rồi đổi chỗ khác tiếp tục chờ.
Đến khi mặt trời lên cao, một hán tử trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện ở nhà kho, những người gặp ông ta đều tỏ vẻ cung kính, xem ra thân phận của người này không bình thường.
Dư Thanh Trạch lại lén đến gần, nhìn kỹ diện mạo của người kia, mặt tròn, hai cằm, mắt nhỏ, tai lớn.
Ông ta chỉ ở đây khoảng nửa canh giờ, sau đó rời đi, những người còn lại tiếp tục làm việc. Dư Thanh Trạch chờ đến tận trưa, không thấy có con thuyền nào về, đành hậm hực quay về.
Buổi sáng ngày đầu tiên, không thu hoạch được gì.
Dư Thanh Trạch trở lại tửu lâu, Nhạc ca nhi hỏi hắn thế nào rồi, hắn lắc đầu.
“Buổi chiều giờ Dậu bột mì sẽ về, ta sẽ quay lại xem tiếp.”
Buổi chiều, Dư Thanh Trạch đi trước hai khắc ngồi chờ ở bến tàu, hắn đã thay y phục, che kín mặt, kéo theo một xe đẩy, giả bộ đi lấy hàng. Hắn đứng cách hai kho, ngồi xổm xuống chờ đợi.
Có rất nhiều người ăn mặc giống hắn, rất nhiều, đây là kết luận sau cả buổi sáng quan sát của hắn.
Không bao lâu sau, hắn thấy Khang lão bản và một số lão bản cửa hàng lương thực khác kéo xe tới, mỗi người đều kéo hai chiếc xe đẩy.
Hắn lặng lẽ cúi đầu, kéo cao khăn che mặt để tránh bị người nhận ra.
Lại một lát sau, hán tử trung niên mà hắn gặp hồi sáng cũng tới, còn mang theo vài người đến khuân vác.
Lại hai ba khắc trôi qua, trời bắt đầu tối xuống, trước mỗi kho đều treo lồng đèn, khu dỡ hàng và khu vận chuyển cũng có người treo lồng đèn lên. Cuối cùng, Dư Thanh Trạch cũng nhìn thấy hán tử trung niên kia dẫn người kéo xe ra khu dỡ hàng.
Thuyền về rồi.
Dư Thanh Trạch đi theo bọn họ, muốn xem người phụ trách trên thuyền là ai.
Người nói chuyện với hán tử trung niên là một hán tử trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt khá giống hán tử trung niên, có thể là con của ông ấy.
Trên thuyền, có người chỉ huy các nhân công khuân vác và nhân công phụ việc vặt cùng nhau dỡ hàng xuống, sau đó chuyển vào trong kho, lát nữa sẽ có người đến làm giấy tờ. Tiếp theo, một lão bản mở hàng ra kiểm tra, xác nhận chất lượng xong, thanh toán, rồi khiêng hàng lên xe đẩy.
Vừa dỡ hàng vừa kiểm hàng, tốc độ của Vận May rất nhanh, sau khi dỡ hàng xong, các lão bản cũng đã mua xong, lục tục rời đi.
Trong kho còn dư lại rất ít bao hàng.
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, thấy hán tử trung niên kia vẫn chưa về, hắn kéo xe đẩy đi tới.
Thử vận may xem, biết đâu có thể mua được thì sao? Cho dù không mua được, bị bọn họ nhận ra, vừa lúc có thể thương lượng với bọn họ, cho bọn họ thấy hắn đã lâm vào đường cùng rồi.
“Quản sự, bột mì của ngài bán thế nào?” Dư Thanh Trạch đổi giọng, hỏi.
Quản sự phụ trách đăng ký nghe vậy, đáp: “Bốn văn rưỡi một cân.”
Dư Thanh Trạch lại hỏi: “Một bao khoảng bao nhiêu cân?”
“Khoảng một trăm cân, có bao thì dư một hai cân, có bao thì thiếu.” Quản sự đang ghi sổ sách, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn mua hả? Muốn mua thì phải mua nhiều nha, ngày mai là không còn nữa đâu.”
“Ngài còn bao nhiêu? Có thể cho ta xem không?” Dư Thanh Trạch hỏi.
“Được chứ, xem đi, còn khoảng… Tám bao, sắp bán hết rồi. Đó, tám bao vải màu xanh lục chính là bột mì.”
Dư Thanh Trạch mở ra xem, giá cả đúng như những lời Khang lão bản nói, hắn nói: “Quản sự, ta mua hết.” Cửa hàng của Khang lão bản bán ít nhất là sáu văn một cân.
“Được, tiểu nhị! Cân hàng.” Quản sự gọi, tiểu nhị lấy bột mì ra cân. Sau đó, quản sự ngẩng đầu lên nhìn Dư Thanh Trạch, cười nói: “Hình như ta chưa gặp ngươi bao giờ.”
Dư Thanh Trạch cười đáp: “Ta sắp mở cửa hàng bán lương thực, nghe nói bột mì của các ngài là loại tốt, nên đến mua.”
Quản sự nghe vậy, cười ha ha: “Ánh mắt tốt đấy, toàn bộ thành Đồng Sơn này, bột mì của Vận May bọn ta là tốt nhất!”
“Đúng vậy, vì biết như vậy nên ta mới tới.” Dư Thanh Trạch gật đầu phụ họa.
Cân tám bao bột mì xong, tính tiền, Dư Thanh Trạch thanh toán, tiểu nhị khiêng bột mì lên xe đẩy, cột chặt lại.
“Cảm ơn nhé.” Dư Thanh Trạch cười, cảm ơn quản sự, sau đó kéo xe đẩy đi.
Vừa đi ra ngoài, tình cờ chạm mặt với hán tử trung niên và hán tử trẻ tuổi kia.
Dư Thanh Trạch gật đầu với bọn họ, sau đó nhanh chóng kéo xe đi.
Hán tử trung niên nghĩ là khách, cũng cười gật đầu. Đợi một hồi sau, ông cảm thấy vóc dáng của người nọ quen quen, hình như đã từng gặp rồi, nhưng gặp ở đâu?
Ở đâu?…
Ông nhíu mày nghĩ, trở lại kho, vừa bước vào, ông vỗ đùi một cái, nhớ ra rồi!
Không phải người nọ chính là Dư lão bản của Dư Ký, Dư Thanh Trạch sao?
Aiz! Ngàn phòng vạn phòng, không cho hắn mua bột mì, hắn lại tới tận nhà mình mua, vậy mà không nhận ra!
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: “Vận May không may rồi~~” <( ̄︶ ̄)>