[Làm Ruộng] Xuyên Đến Năm Mất Mùa Liên Miên, Nông Phụ Hiên Ngang Kiếm Máu

Chương 1: Chương 1: Bị cướp? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mùa hè năm Đại Tề thứ 36.

Toàn bộ phủ Thái An đang trải qua một trận hạn hán nghiêm trọng chưa từng có trong 30 năm qua.

Từ đầu năm ngoái tới tháng bảy năm nay chưa có một giọt nước mưa nào!

Sông cạn nước, lúa mạ khô héo, đất đai khô nứt.

Tạ Ngọc Thù tỉnh lại nhìn thấy chính là cảnh tượng này!

Mặt trời giống như là to gấp đôi so với bình thường, thiêu đốt mặt đất một cách ngang ngược, nhìn kỹ thì thấy trong không khí toàn là sóng khí nóng hầm hập.

Cố gắng ngồi dậy, vừa mới cử động, đầu lập tức cảm thấy choáng váng, nhếch khóe miệng theo phản xạ, cảm thấy đau nhói ở trên môi.

Tạ Ngọc Thù sờ lên, trên tay dính một vệt máu, môi khô nứt nẻ, cổ họng khô không khốc, sau đầu còn có một cái túi lớn.

Một người phụ nữ ở cách đó không xa chân nam đá chân chiêu ôm lấy đồ và chạy vào trong thôn.

Nhìn cái gùi lộn tùng phèo và chỉ còn lại hai bình hồ lô đựng nước, nàng lập tức hiểu ra là nàng để cho người ta cướp mất rồi!

Tạ Ngọc Thù sững sờ trong giây lát, ngay sau đó, ký ức của nguyên chủ ùa về.

Nàng xuyên không rồi! Còn xuyên tới năm mất mùa đói kém chưa từng có trong 30 năm qua! Từ bác sĩ quân y đặc chủng trở thành Tạ Ngọc Thù, nàng dâu vừa mới kết hôn được một ngày ở thôn Phượng Hoàng Chủy, thị trấn Vĩnh Hòa, phủ Thái An, nước Đại Tề.

Người đánh cô ngất xỉu chính là đường tỷ cùng tộc cướp mất vị hôn phu trước đây của nàng, bây giờ là em dâu của nàng, Tạ Ngọc Kiều!

Hiện giờ, nơi này đang trải qua một đợt hạn hán nghiêm trọng.

Rất nhiều người đều đã đi chạy nạn rồi, những người ở lại hoặc là số ít những nhà có thừa lương thực, hoặc là già yếu, tàn tật không đi được.

Gần đó nguồn nước khan hiếm, dân làng đã bắt đầu vào sâu trong núi tìm nước rồi!

Bây giờ nước chính là mạng, còn quý hơn cả vàng!

Tạ Ngọc Kiều này đã cướp vị hôn phu của nguyên chủ, hại nguyên chủ bị từ hôn, hủy hoại danh tiếng còn chưa đủ, lại còn cướp nước của nàng, đây chẳng phải là muốn lấy mạng của nàng hay sao!

Bà nó, thúc thì có thể nhịn chứ thẩm thì không!

Tạ Ngọc Thù bình tĩnh lại, lập tức đứng lần đuổi theo Tạ Ngọc Kiều ở đằng trước.

Ta Ngọc Kiều cũng không có sức lực, vốn dĩ chạy không được nhanh, Tạ Ngọc Thù muốn trút giận cho nguyên chủ, không bao lâu đã đuổi kịp, túm lấy tóc của Tạ Ngọc Kiều hất ngã nàng ta.

“A! Tạ Ngọc Thù, ngươi làm cái gì vậy?”

“Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta làm cái gì hả? Trả lại nước cho ta!”

Tạ Ngọc Thù vừa nói vừa mạnh mẽ giành lại 6 bình hồ lô đựng nước.

“Tạ Ngọc Thù, ngươi có đến mức phải nhỏ mọn như vậy không? Chẳng qua chỉ là mấy cái hồ lô đựng nước, ngươi đi lấy tiếp là được mà !”

Tạ Ngọc Thù tức giận.

“Chẳng qua là mấy cái hồ lô nước? Vậy thì ngươi tự đi mà lấy! Ta lấy về, không có phần của ngươi! Cút!”

Đây là lần đầu Tạ Ngọc Thù giở mặt với nàng ta, Tạ Ngọc Kiều quả thật là không dám tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.