Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau này không biết vì sao mà Tạ Ngọc Kiều bị trẹo chân, Tiêu tú tài cõng nàng ta về, đến đây thì coi như là có tiếp xúc da thịt, phải chịu trách nhiệm, sau đó tú tài Tiêu Viễn Hàng tới từ hôn với nàng và cưới Tạ Ngọc Kiều.
Tạ Ngọc Thù bị từ hôn, danh tiếng bị hủy hoại, từ đó trở đi, người tới làm mai hoặc là vợ chết, không thì què cụt, câm điếc, cuối cùng Tạ Ngọc Thù gả cho Tiêu Nghị, nhị ca thọt chân của Tiêu tú tài.
Có thể nói Tạ Ngọc Thù là một cô nương xinh đẹp có tiếng trong mười dặm tám thôn xung quanh, nhưng lại gả cho một người đàn ông thô lỗ què chân và đã có hai đứa con, làm mẹ kế của bọn chúng, toàn bộ đều cho Tạ Ngọc Kiều ban cho!
Trước đây nguyên chủ tính tình yếu đuối, cái gì cũng nhường Tạ Ngọc Kiều, nàng thì không phải là nguyên chủ, không hơi đâu là chiều theo nàng ta!
Thấy nàng ta đi rồi.
Tạ Ngọc Thù cũng định nhặt bình hồ lô nước lên và về nhà, chỉ là lúc trước sau khi Tạ Ngọc Thù bị đánh ý thức mơ hồ, dây dưa với Tạ Ngọc Kiều một lúc, cái gùi vốn đã cũ kỹ giờ thì rách rồi, tám bình hồ lô đựng nước, cầm bằng tay thôi thì thật sự là không cầm hết được!
Cũng may là cách đó không xa có một tiểu nha đầu loạng choạng chạy tới tìm.
“Nhị bá nương, người không sao chứ!”
“Không sao, chỉ là vừa rồi có hơi choang choáng, hơn nữa chiếc gùi cũng hỏng rồi, chỗ nước này một mình ta không cầm hết được.”
“Để con giúp.”
Tiểu nha đầu nói xong, ôm lấy hai bình hô lô nước với vẻ khó khăn, còn 6 bình còn lại, Tạ Ngọc Thù miễng cưỡng có thể cầm được, hai người cùng nhau về nhà.
Tiểu nha đầu tiên là Tiêu Hải Đường, là cháu gái của tướng công rẻ tiền của nàng.
Tiêu Nghị, tướng công rẻ tiền của nàng là con thứ hai ở trong nhà, tiểu nha đầu này là con gái của Tiêu Lão Tam, Tiêu Lão Tam tòng quân và chết trong cuộc chiến, vợ bị quan phủ sắp xếp cho đi cải giá và để lại nha đầu này, bây giờ sống cũng với nhị thúc của con bé.
Nói tới đây, không thể không nói một tích về tình hình trước mắt.
Đại Tề xảy ra chiến tranh mấy năm nay, nhân khẩu thưa thớt, vì thế quả phụ dưới 40 tuổi, dưới không có con trai thì bắt buộc phải cải giá, nếu như đàn ông nhập ngũ mà chết thì sẽ để tang 3 năm cho người chết trận, sau đó thì mới gả đi. Nếu như không muốn cải giá thì phải đóng thuế nặng! Muốn lập hộ gia đình nữ thì bắt buộc là phải có nhà có đất.
Còn nữ tử 16 tuổi mà chưa có hôn phối thì hôn nhân sẽ do quan phủ sắp đặt.
Nhưng đây chỉ là yêu cầu của nhà nước, trên thực tế, dân gian gặp phải năm thiên tai, con gái 12, 13 tuổi đã bị đem đi hoán thân cũng phải hiếm thấy! Thậm chí mới mấy tuổi đã bị đưa đi làm con dâu nuôi từ nhỏ!
Haizz! Xã hội phong kiến độc ác!
Suy nghĩ hòa ly vừa bùng lên một chút lập tức bị dập tắt, được thôi, nàng năm nay 15, đã kết hôn, trong ký ức của nguyên chỉ mặc dù tướng công của nàng bị què nhưng dù sao cũng cao to khỏe mạnh, mặt mày sáng sủa, sống mũi thẳng cao, da màu lúa mì, chính là, ừm, cũng khá đẹp trai!
Nếu như hòa ly rồi sau đó lại do quan phủ chỉ hôn, chưa biết chừng lại chỉ cho mình cái thứ gì thì sao, vì thế sau khi cân nhắc cái lợi cái hại, nàng quyết định trước tiên dừng chân ở đây đã rồi tính tiếp!