Bốn giờ sau, rốt cục thấy được một con đường mòn. Kiryu Ichiru để hai con
ngựa ăn cỏ xong, rồi vỗ hai mông con ngựa, để cho hai con ngựa chạy trở
về.
Shizuka ngồi chơi ở ven đường, tóc dài rũ xuống đất, cười
nhìn hết thảy, cái này chẳng lẽ chính là nịnh hót trong truyền thuyết?
Nghĩ tới đây, Shizuka Hiou ‘ khanh khách ’ nở nụ cười.
Kiryu
Ichiru quay đầu lại, thấy Hiou sama ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nheo thành
hình trăng khuyết, dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn ngài tựa như loài người vậy, một cô gái xinh đẹp tựa như mặt trời. Rất khó tưởng tượng đây
chính là Hiou sama mà một năm trước cậu lần đầu tiên nhìn thấy, người đã giết cha mẹ cậu, cắn anh trai của cậu, ánh mắt của cô luôn cất giấu bi
thương sâu sắc, lóe ra thống khổ cùng đau khổ, tóc bạch kim dài càng
thêm tăng lên u buồn phát ra quanh thân. . . . . .
“Nha, có xe tới” Shizuka Hiou đứng dậy dùng tay chỉ vào xe, hưng phấn nói.
Kiryu Ichiru cầm lên hai vali xách tay mà Hiou sama bảo cậu mang theo, nhìn
theo phương hướng Hiou sama chỉ, quả nhiên, cuối con đường có một chiếc
xe tải màu lam đang chạy tới gần.
Shizuka Hiou mặc váy liền áo
màu xanh nhạt, quơ cánh tay tuyết trắng. Một cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời mạn diệu như thế, có ai nhìn mà không động tâm?
Xe ngừng,
người lái xe là một người đàn ông trung niên, quay kính xe xuống rồi hô: “Hai đứa, tại sao lại ở chỗ này? Mấy trăm héc-ta quanh đây tất cả đều
là rừng rậm mà”
Shizuka Hiou kéo Ichiru chạy tới trước xe nói với người đàn ông trung niên : “Chị em chúng cháu cùng bạn bè ra ngoài cắm
trại dã ngoại, nhưng trên đường về lại bị lạc nhau ở trong rừng rậm. Bác có thể đưa chúng cháu một đoạn đường hay không? Chúng cháu có thể trả
tiền cho bác”
Ông hào sảng cười nói: “Lên đây đi, tại sao tôi có thể nhẫn tâm để cho hai đứa bé ở chỗ vắng vẻ thế này chứ”
Shizuka Hiou cùng Ichiru nghe vậy liền ngồi vào chỗ ngồi ngay sau chỗ tài ngồi
của tài xế.”Cảm ơn bác! Nếu không thì chị em chúng cháu thật không biết
làm sao bây giờ”
Xe động, bác lái xe vừa cười vừa nói: “Vừa đúng lúc tôi muốn vận hàng hóa đến Bever, mấy đứa muốn dừng ở đâu cũng được “
“Bever?”
Ichiru giải thích: “Bever là một trong những thành thị trung tâm giao dịch tài chính lớn nhất “
“A, thư phòng của Fukuda có cả mấy quyển sách kiểu này?”
“Vâng, ngay cả tờ báo tin tức các nơi thế giới trên mỗi ngày cũng có”
Shizuka Hiou thấp giọng nói: “Rất kỳ quái đi? Có lẽ em không biết, rạng sáng
mỗi ngày đều có phi cơ trực thăng thả tờ báo bằng dù xuống “
Ichiru ánh mắt lộ ra kinh ngạc.
“Bác, bác thật tốt bụng, chúng cháu muốn đi Bever”
“Được, nhưng hai đứa sao lại tới rừng rậm vắng vẻ như vậy để cắm trại dã
ngoại? Nghe nói trong cánh rừng rậm này có ác ma uống máu đấy”
Ichiru kinh ngạc nói: “Ác ma uống máu?”
Bác cười ha ha : “Cậu trai, bị dọa sợ đúng không, tôi chỉ đùa hai đứa thôi. Cái gì mà ác ma uống máu, đoán chừng là sói hoang đi, hai ngày trước
tôi ở thôn đông cuối rừng rậm, thôn dân nơi đó nói lợn rừng trong một
năm vừa rồi giảm đi rất nhiều, đoán chừng là sói ác sinh sôi nẩy nở quá
nhanh”
Shizuka Hiou nghe vậy, tròng mắt chột dạ loạn chuyển,
không lẽ là do tôi uống, các đại ca lợn rừng, thật xin lỗi, nhưng may mà thập niên này chủng quần của chúng rất nhiều, tôi uống cũng không làm
chủng tộc diệt tuyệt, ha ha. . . . . ., hơn nữa người cũng ăn máu heo
thịt heo, tôi bất quá là giải quyết dùm, không thu tiên công mà thôi.
Shizuka Hiou không ngừng thôi miên mình.
Ichiru nhìn vẻ mặt
Shizuka Hiou như vậy, cảm thấy buồn cười, Hiou sama càng ngày càng không giống ‘ngài’ lúc trước rồi, bây giờ hành động cử chỉ ngược lại càng lúc càng giống ‘ em gái ’ của mình, ngay cả ‘ chị gái ’ cũng chưa tới. Quản gia Fukuda không phải nói tóc biến thành đen thì năng lực của Hiou sama cũng sẽ tăng lên sao, vì sao ngay cả tính tình của Hiou sama cũng biến
đổi? Cậu cũng từng cho là Hiou sama mất trí nhớ hoặc là bị gì đó đả
kích, lần lượt thử dò xét qua Hiou sama, tựa hồ Hiou sama chẳng qua chỉ
là tính tình thay đổi. Đây cũng không có gì không tốt, Hiou sama đã phải chịu quá nhiều, nghe quản gia Fukuda nói ngài là vì người yêu sâu đậm
cho nên mới. . . . . .
“Bác, chúng ta còn bao lâu nữa là đến?” Shizuka Hiou dời đi đề tài.
“Gọi tôi là Carl đi, hai đứa cứ gọi bác bác gọi thật đúng là không quen, con trai của tôi cũng không kém nhiều lắm, lớn bằng em trai của cháu thôi,
thằng bé luôn thích gọi tôi là Carl” Carl nhìn đồng hồ trên tay một chút lại nói: “Bây giờ là chín giờ, xem chừng đến hoàng hôn là tới nơi”
Shizuka Hiou nhìn mặt trời ngoài cửa xe đang gay gắt, thở dài nói: “Còn phải lâu như vậy nha”
Carl nói: “Nếu hai đứa đói bụng, nơi đó có nước và đồ ăn” Carl chỉ một bọc đồ ăn lớn trên ghế lái phụ.
“Cám ơn Carl!” Ichiru thấp giọng nói với Shizuka Hiou : “Onee-chan mệt nhọc thì nằm ngủ đi, có em ở đây.”
Shizuka Hiou thật đúng là không gượng nổi nữa, gật đầu một cái, liền dựa vào Ichiru ngủ thiếp đi. . . . . .
Khi Shizuka Hiou tỉnh lại, xe đã tới thành thị
Tiếng ồn ào xông vào lỗ tai, a? Cô lúc nào thì úp sấp trên đùi Ichiru rồi?
“Tỉnh?” thanh âm của Ichiru êm ái hơi mệt mỏi
Shizuka Hiou đứng dậy sửa sang lại mình một chút, nhỏ giọng trách cứ: “Ngủ lâu
như vậy cũng không gọi chị, Ichiru không được nhúc nhích, nhất định là
mệt chết đi?”
Ichiru cười lắc đầu.
Shizuka Hiou mở ra túi
xách, rút ra mấy tờ tiền giấy, hướng về phía Carl hô: “Bác Carl, chúng
cháu xuống xe ở chỗ này được không?”
“Ừ? Vâng, bác liền ở trước mặt đầu đường dừng lại”
“Cám ơn bác Carl, gửi bác” Shizuka Hiou để tiền vào chỗ ngồi tay lái phụ , cùng Kiryu Ichiru xuống xe.
Carl chưa kịp phản ứng, hai chị em đã đi xa, cầm lên tiền, mười tờ, trời ạ,
toàn bộ một nghìn đồng ( tiền nơi này = giá trị đô la )
……
“Hiou sama, chúng ta đang đi đâu?”
“Hư ——, về sau không cho phép gọi chị như vậy, chị là chị của em, em là em
trai chị, còn gọi như vậy nữa là sẽ bị người của viện nguyên lão phát
hiện” chị và em sẽ bị…… Shizuka Hiou dùng tay làm tư thế cắt cổ.
Ichiru cười gật đầu, Hiou sama là Huyết tộc, cắt cổ đối với nàng mà nói dường như vô dụng đi.
Shizuka Hiou dắt tay Ichiru đến một cửa hàng bánh ngọt, “Oa, trông thật ngon miệng nha, chúng ta vào đi thôi”
Ichiru chọn xong vị trí, Shizuka Hiou liền bưng hai khối bánh cake cùng hai chén nước trái cây đi tới.
“Ichiru, nhanh ăn đi, em nhất định vừa mệt mỏi vừa khát”
“Hiou sa…… chị lại xem thường em”
Shizuka Hiou cũng không phản bác, ngón tay thon dài xoa loạn tóc bạch kim của Ichiru, thật là một cậu bé xinh đẹp nha.
“Lát nữa ăn xong, chúng ta tìm thuê căn phòng ở “
“Vâng”
Maki mang theo hai chị em xinh đẹp đến căn phòng cho thuê, giới thiệu hướng dẫn một lượt rồi giao chìa khóa.
Maki lúc ra khỏi căn hộ đã là mười giờ tối, trong lòng liên tục than “Oh……
Cũng đã mười giờ, không còn xe buýt. Sớm biết thế thì hôm nay chuồn về
sớm, hại ông chủ bắt mình đưa hai chị em kia nhận phòng.”
“Vẫn là nên đi bộ về đi, coi như tiết kiệm tiền đóng học phí” Maki tự nhủ.
Vì muốn nhanh về nhà, Maki lựa chọn đi qua công viên Rita trong thành.
Trong công viên thỉnh thoảng có vài đôi tình lữ đi qua, Maki đang đi, đột
nhiên phát hiện chung quanh rất yên tĩnh, nhìn trái phải, trên đường nhỏ hình như chỉ có một mình mình. Maki trong lòng toát ra một cỗ khủng
hoảng, không tự chủ tăng nhanh bước chân, cả một công viên lớn lại chỉ
có thể nghe được tiếng bước chân mình bước lên lá rụng.
“A ——”tiếng thét chói tai của cô gái vang vọng trong công viên Rita.
Shizuka Hiou đứng ở bên cửa sổ trong căn nhà thuê, uống cạn máu chó đen mà
Ichiru vừa đưa tới, quản gia Fukuda nói vật này sẽ ẩn đi mùi máu cố hữu
của thuần huyết trên người, uống nhiều thì ngay cả đồng loại thuần huyết mẫn cảm với máu nhất cũng chưa chắc ngửi ra được.
Một hồi gió nhẹ, làm rèm cửa sổ lụa trắng bay lên, ” Mùi máu “
“Hiou sama?”
“Gọi chị, Ichiru phải từ bỏ thói quen này đi, ở trong loài người xã hội, vô luận lúc nào em cũng phải gọi chị là chị”
“Dạ, chị. Vừa rồi?”
“Có người chết, trong máu còn mang theo hương thơm xử nữ, từ đối diện công viên bay tới ” Shizuka Hiou thuận tay ném vật cầm trong tay vào trong
thùng rác, “pia! ! !” nó lập tức bị nát bấy hoàn toàn.
“Ý chị là ……” Ichiru nhớ ra lúc dọn dẹp phòng, thấy nữ nhân viên giao dịch phòng đang đi vào công viên.
“Ừ, có mùi của cô ấy” Huyết tộc thật là không tốt, thế nhưng lại nhạy cảm
với máu như vậy, mà thuần huyết lại càng mẫn cảm hơn, thảo nào được gọi ‘bộ tộc bóng tối’. Néu tiếp tục như vậy, dù có là nữ Tiểu Bạch thì cũng sẽ bị biến thành nữ bóng tối.
Nội tâm của Shizuka Hiou hơi chút
áy náy, nếu không phải là cô đi thuê phòng muộn thế này, thì cô gái kia
sẽ không phải vè muộn rồi bị giết. Nghe nói cô ấy vừa mới thi lên đại
học, thừa dịp ngày nghỉ kiếm học phí.
“Chị, đây là cái gì?” Đang thu dọn đồ đạc, Kiryu Ichiru chỉ vào thẻ và sách trong va-li