Kimura Kiyoshi đẩy mạnh ra cửa túc xá, bỏ lại một câu rồi không quay đầu lại lên lầu trở
về phòng. “Bella, ngày mai chuyển một cái bàn làm việc đến phòng hiệu
trưởng, phải là đồ tốt nhất, bền chắc nhất….”
Nữ bộc Bella cúi người gật đầu.
Mọi người trong phòng khách nghe vậy liền nghi ngờ.
Hanabusa Aido hưng phấn nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Thì ra Kiyoshi
cũng giống tớ, đều ghét ông hiệu trưởng cổ quái đó.”
Siki: “Hình như chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Akatsuki Kain: “Ừ, gần đây Kiyoshi phiền lòng rất nhiều chuyện, thật nhớ nụ cười của cậu ấy.”
Rima: không ngừng cắn Chocolate, im lặng.
Ichijou cười nói: “Tớ nghĩ các cậu đều lầm, hẳn là Kiyoshi tỏ tình với hiệu trưởng nhưng không có kết quả, nên mới tức giận.”
Mọi người kinh hãi “Gì ——” sau đó mọi người lại lắc đầu, tuyệt đối không
thể. Bình thường, thẩm mỹ của Kimura Kiyoshi rất cao, làm sao có thể đối với tên cổ quái như hiệu trưởng…
Hai tròng mắt của Ruka lóe lên
“Vậy tớ tình nguyện cậu ấy thích Kaname sama còn hơn, Kiyoshi thích hiệu trưởng ở chỗ nào chứ? Không có gì kinh khủng hơn chuyện này.”
Ichijou lắc lắc đầu, cười nói: “Tớ cũng không chắc có phải là thật hay không,
lúc Kiyoshi mới đến đây, cậu ấy đã trả lời câu hỏi “Thích nhất ai” trong list ‘một ngàn câu hỏi’ là hiệu trưởng.”
Akatsuki Kain mắt lé
nhìn Ichijou “Phó kí túc xá đại nhân lúc nào thì biết đùa giỡn vậy? Ai
cũng biết thứ kia chỉ cần điền lung tung là được.”
Ichijou cô đơn nói: “Thật đau lòng, sao tớ lại có cảm giác hình như các cậu thích Kiyoshi hơn tớ vậy.”
Mọi người im lặng nhìn trời, Ichijou, ngay cả chuyện này mà cậu cũng ghen?
Kimura Kiyoshi trở lại phòng, tiếp tục lật đọc bộ tiểu thuyết của Zaria, không thèm nghĩ mấy chuyện kỳ quái trong học viện Cross nữa. Ước chừng qua
một canh giờ, Kimura Kiyoshi phiền não khép quyển sách lại. Cái gì và
cái gì chứ, tình cảm hai người dây dưa nhiều như vậy, vậy mà còn chưa
dây dưa hết? Kimura Kiyoshi giận ném sách ra ngoài cửa sổ, một phút đồng hồ sau,
Ủa? Sao còn chưa phát ra tiếng sách rơi xuống đất? Kimura Kiyoshi chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.”Kaname sama?”
Kuran Kaname ngẩng đầu “Kiyoshi, ta có nên nói rõ với em một chút về vấn đề giữ vệ sinh xung quanh Nguyệt Xá không?”
“Aha” Kimura Kiyoshi cười nhảy xuống, nhận lấy sách Zaria trong tay Kuran Kaname.”Lần sau sẽ không thế nữa, Kaname sama”
“Hình như em rất thích gọi ta là Kaname sama, ta đã khiến Kiyoshi có cảm giác xa lạ sao?”
Xoay người đang muốn rời đi, tim Kimura Kiyoshi đột nhiên kịch liệt nhảy
lên, quay đầu lại nhìn vị đế vương đứng ở dưới ánh trăng, trong đôi mắt
anh nồng đậm cô độc và đau thương. Kimura Kiyoshi cúi đầu, không khỏi
cảm thấy bi thương. “Kaname sama, phải gọi như vậy mới có thể luôn nhắc
nhở mình và ngài khác nhau đến mức nào, em cùng với ngài đến từ hai thế
giới khác nhau.” Kimura Kiyoshi nhìn vầng trăng sáng trên trời, cha mẹ
của tôi ở thế giới kia có phải cũng đang hưởng thụ ánh trăng sáng như
vậy hay không?
“Em từ bỏ sao?”
“Dạ?”
“Chuyện thích ta.”
Kimura Kiyoshi kinh ngạc nhìn Kuran Kaname, anh ấy cũng đang nhìn mình. “Những chuyện nghiêm túc thì làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ? Lỗi của em là đã quấy rầy cuộc sống của Kaname sama, đáng ra em không nên
nói ra. Cho dù Kaname sama biết, em cũng không nên nói thẳng ra, không
phải sao?”
“Kiyoshi, em đã khiến tôi rất bối rối đấy.” Kuran
Kaname dịu dàng vuốt ve gương mặt Kimura Kiyoshi, đáy mắt thoáng qua sự
yêu chiều.
“Thật xin lỗi” Kimura Kiyoshi đột nhiên nhào vào ngực
Kuran Kaname, nhỏ giọng khóc thút thít. Tôi ghen tỵ, biết rõ trong lòng
Kuran Kaname chỉ có Yuki là tình yêu đích thực, tôi lại không biết điều
đi tranh đoạt. Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, không giả bộ nổi nữa, không che giấu nổi nữa. Lúc chưa tới học viện Cross, rõ
ràng kế hoạch của mình là dùng ba năm để làm Kaname cảm động, nhất định
phải kiên trì đến lúc Cross Yuki thức tỉnh mới chịu thôi. Nhưng hôm nay, còn chưa tới ba tháng, Kimura Kiyoshi đã bắt đầu không nhịn được, oán
hận và ghen tỵ chất chứa trong nội tâm bất cứ lúc nào cũng có thể bộc
phát.
Kimura Kiyoshi không thể tin được mình đã bật khóc, còn
khóc rất thương tâm. Tôi không nên lựa chọn một con đường khó đi như thế sau khi xuyên qua đến đây. Tôi vốn tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng, thì hết thảy đều có thể thay đổi. Thân phận vampire không có gì đáng sợ,
đặc biệt là ở trong thế giới tràn ngập thuốc an thần huyết dịch này, tôi cũng sẽ không phải ở mãi trong bóng tối. Nhưng khi từ từ đến gần người
trong lòng, Kimura Kiyoshi lại không có cách nào kềm chế nổi sự thích
biến thành yêu Kuran Kaname; là tình yêu chân chính, khó có thể bỏ qua,
dễ dàng ghen tỵ, khó tha thứ dù chỉ một chút bụi bẩn dính vào. Tình yêu
này hoàn toàn khác với tình cảm thích mà Kimura Kiyoshi đã từng trải
qua, rất dễ dàng đau, rất dễ dàng thương tâm, rất dễ dàng khổ sở.
Khóc thút thít, Kimura Kiyoshi có thể cảm giác được rõ ràng mùi thơm cơ thể
Kuran Kaname, nhịp tim vững vàng và nhiệt độ ấm áp. Loại cảm giác này
khiến cho Kimura Kiyoshi càng thêm mê luyến, vào giờ phút này Kimura
Kiyoshi mới tỉnh ngộ, thì ra thích không hề đơn giản như vậy, thì ra kế
hoạch ‘cướp lấy sự sủng ái của Kuran Kaname cho dù không chiếm được liền từ bỏ’ thật ngu ngốc. Tại sao mình có thể bỏ qua chuyện quan trọng như
vậy? Bất kỳ ai đến gần quân vương thuần huyết Kuran Kaname đều giống
nhau, đều khó có thể chống đỡ sức quyến rũ trí mạng của anh ấy, bị hút
vào vực sâu không đáy.
Kuran Kaname ôm lấy hai vai Kimura
Kiyoshi, thương tiếc nhìn người trong ngực. Một lát sau, Kuran Kaname từ trong túi áo lấy ra một cái khăn lụa êm ái lau nước mắt trên hai gò má
Kimura Kiyoshi, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng in lên trán Kimura Kiyoshi. “Ta
biết, ta đã nhận được tâm ý của Kiyoshi. Đừng khóc, Kiyoshi, ta đưa em
về phòng.”
Kuran Kaname cầm lấy tay phải của Kimura Kiyoshi, nháy mắt xuất hiện bên trong phòng Kiyoshi.
Ngón tay thon dài của Kuran Kaname nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen của Kimura Kiyoshi “ Nếu cảm thấy có lỗi… hãy gọi ta là Kaname.”
“Vâng,
Kaname” Kimura Kiyoshi xấu hổ cúi đầu, nội tâm vừa rồi còn rất khổ sở,
đã theo nụ hôn nhẹ của Kuran Kaname mà bắt đầu cảm thấy ngọt ngào, chút
ngọt ngào này giống như một ngọn lửa trong nháy mắt sưởi ấm thân thể khô héo của Kimura Kiyoshi, máu toàn thân bắt đầu tăng tốc chảy.
Kuran Kaname kéo tay Kimura Kiyoshi, để cô ở trên giường nghỉ ngơi. Anh đắp
chăn lên người Kimura Kiyoshi, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve mái tóc
Kimura Kiyoshi. “Ngủ đi, Kiyoshi.”
Kimura Kiyoshi lưu luyến không rời “Anh muốn đi à?”
Đang đứng dậy muốn rời đi, Kuran Kaname quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một
tiếng.”Kiyoshi, vampire đều nhờ hút máu của người mình yêu mới có thể
lấp đầy sự trống rỗng trong nội tâm, hãy suy nghĩ kỹ càng.”
Kimura Kiyoshi kinh hãi nhìn bóng lưng ưu nhã của Kuran Kaname rời đi, cả
người theo tiếng đóng cửa mà co quắp lại. Một sự sợ hãi trước nay chưa
từng có bỗng tràn ngập nội tâm Kimura Kiyoshi—— anh ấy… có ý gì? Người
yêu? Hút máu?