Ichiru nhẹ nhàng
lay lay cánh tay Kiyoshi “Chị? Chị?” người trong ngực vẫn nhắm hai tròng mắt, không chút phản ứng, vừa ngất xỉu? Ichiru ôm lấy Shizuka đang hôn
mê, đặt cô lên giường của mình, rồi đắp chăn lên. Sau đó lấy một cái ghế bên bàn ăn mang đến cạnh giường ngồi xuống, Ichiru nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Shizuka Hiou, trong lòng thật đau đớn. Hiou sama, chị sẽ
ổn chứ? Người chị yêu cười yêu gây sự thường ngày sẽ trở về sao? Ichiru
nhìn chằm chằm đôi môi kiều diễm dưới mũi nhỏ tinh xảo của Shizuka Hiou, trông hơi trắng bệch, mặc dù mất đi sức sống nhưng vẫn giống như nước
xoáy khiến cậu hãm sâu. Cảm giác lạnh như băng xuyên thấu qua môi mỏng
đến gần cậu…
“Đúng là cậu em trai vô lễ” khóe môi nhếch lên cười
lạnh, Kuran Kaname vừa vào phòng đã thấy một màn em trai hôn chị. Chẳng
những đánh thẳng vào giác quan, mà còn mãnh liệt đánh thẳng vào tim anh.
Ichiru quay đầu lại, nhìn thấy Kuran Kaname đang đứng ở bên cửa sổ, giận dữ
nói: “Ngươi tới làm gì? Ngại làm chị ấy bị thương chưa đủ sâu sao?”
“Lợi hại thật đấy” Kuran Kaname quét mắt qua người đang nằm trên giường, vẻ
mặt giễu cợt khẽ dãn ra, ít nhất chuyện hay hôn mê thì cô ta không lừa
gạt anh. “Cô ta luôn như vậy?”
Ichiru quan tâm nhìn người hôn mê trên giường, không chút sợ hãi khí thế của Kuran Kaname, không trả lời.
Kuran Kaname đi tới trước giường, vén chăn lên, ôm Kimura Kiyoshi vào trong
lòng, xoay người chuẩn bị đi đường cửa sổ rời đi. Ichiru vội vàng đứng
dậy ngăn trở “Kuran Kaname, ngươi muốn làm gì! Buông chị của ta ra!”
Kuran Kaname hơi nghiêng mặt lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Ichiru “Một Hunter
vốn nên bị người kia hút khô ở cơ thể mẹ, rốt cục bắt đầu phản kháng rồi sao.”
“Ngươi ——” Ichiru hơi sững sờ, trong đầu đột nhiên hiện ra quá khứ giữa cậu và anh trai, còn có trận chém giết kia… Lúc định thần
lại thì Kuran Kaname đã sớm biến mất. Ichiru bực tức, đóng chặt cửa sổ
lại, kéo rèm cửa sổ vào. Tôi quá yếu, căn bản không có biện pháp giúp
được Hiou sama, chỉ tăng thêm gánh nặng cho ngài mà thôi.
“Zero,
lại cúp cua rồi, lại trốn ở đây. Cẩn thận tớ nói cho hiệu trưởng đấy.”
Ichiru mơ hồ nghe thấy tiếng của một thiếu nữ, cậu đứng ở bên cửa sổ
nhìn qua khe hở rèm cửa sổ. Ngoài cửa sổ, phía sau cây ngô đồng lộ ra
một góc áo đồng phục học sinh màu đen của thiếu niên, bị cành cây khô
che mất khuôn mặt, chỉ lộ ra một vùng tóc bạch kim. Tóc bạch kim? Ở
trong ngôi trường này, thiếu niên có tóc bạch kim đại khái chỉ có tôi và anh ta thôi.
Kiryu Zero xoay người nhìn thấy cửa sổ có rèm màu
trắng, có ai đó đang nhìn tôi sao? Cảm giác vừa rồi… cảm giác chỉ có
giữa anh em song sinh… Không sai! Kiryu Zero kích động chạy đến phía
dưới cửa sổ, hô: “Ichiru?”
“Ủa?” Yuki thấy Kiryu Zero không để ý
tới mình mà chạy đến kí túc xá năm thứ hai của trung học cấp một. Cô tức đỏ mặt, chạy đến trước mặt Kiryu Zero hung hăng đánh bụng cậu ấy một
cái “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe hay không? Không cho
phép cậu cúp cua, không cho phép cậu cúp cua, có nghe hay không?”
Kiryu Zero sững sờ, bị Yuki đột nhiên đánh một cái liền hơi loạng choạng lui
ra sau mấy bước. Đột nhiên, cậu dùng bàn tay chống đầu Yuki, thân thể
đứng thẳng, nhẹ nhàng linh hoạt né tránh cô đánh tiếp.”Ngu ngốc, cậu tới đây tìm tớ cũng coi như cúp cua. Còn nữa, cậu mới là người không học
tập tốt, coi chừng bị lưu ban đấy!” Kiryu Zero ấn đầu Yuki, từng bước
một đẩy cô ra sau.
Yuki đang quơ hai cánh tay nghe vậy liền sửng
sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiryu Zero, oa oa kêu to lên
“Cậu cho rằng thành tích của tớ là do đâu? Chẳng phải là tại cậu là tên
luôn cúp cua, hại tớ suốt ngày phải đi tìm cậu sao!” Yuki thừa dịp Kiryu Zero không chú ý, liền liên tục đánh vào bụng cậu.
Đang sững sờ
nhìn cửa sổ kí túc xá của Ichiru, Kiryu Zero sửng sốt, bị Yuki đánh.
Yuki đánh xong, đột nhiên an tĩnh lại, thấy kỳ quái vì lần này Kiryu
Zero lại không phản kháng đến cùng. Yuki theo ánh mắt của Kiryu Zero
nhìn lại thì biết cậu ấy đang nhìn cửa sổ đóng kín có rèm màu trắng của
tầng bốn kí túc xá, bên trong tựa hồ có người đang đứng. Yuki đột nhiên
nhớ tới mấy ngày trước Wakaba Sayori nhắc tới ở năm thứ hai hình như có
một bạn có dáng dấp giống Zero như đúc. Yuki lại cứ nghĩ đó là tin đồn
không đáng tin; bởi vì tướng mạo của Zero rất tuấn tú, hơn nữa màu tóc
lại khác hẳn với mọi người, được hầu hết mọi người trong bộ ban ngày
sùng bái, một thần tượng thần thần bí bí dĩ nhiên là sẽ bị một vài lời
đồn đãi. Chẳng lẽ Wakaba Sayori nói là sự thật? Cho nên Zero cũng tò mò
tới đây rình coi?
“Không cho phép rình coi, không cho phép rình coi, biết không? Rất không có đạo đức, Zero.” Yuki lại đánh Kiryu Zero.
“Ưm ——” Kiryu Zero nhanh chóng bắt được cổ tay Yuki, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi cánh cửa sổ kia. Em ấy thật sự không muốn nhìn thấy cậu
nữa sao? Ngày đó, trong đầu Kiryu Zero lại lần nữa hiện lên cái đêm đầy
máu tanh kia… Ngày đó em ấy rốt cuộc đi nơi nào? Gặp phải cái gì?
Yuki bị Zero ngăn cản, ngẩng đầu lăng lăng nhìn Kiryu Zero. Hôm nay Zero sao vậy? Vẻ mặt sao nghiêm túc thế? Chẳng lẽ cậu ấy bất mãn với người có
dung mạo giống hệt cậu ấy? Yuki cẩn thận quan sát gương mặt lạnh lùng
kia, thật đúng là hoàn mỹ không tỳ vết. Nếu không thì tại sao lại được
hoan nghênh hơn cả tinh anh của bộ ban đêm dù tính tình lãnh khốc chứ….
Zero sẽ không bởi vì có người giống mình mà bức người ta nghỉ học đấy
chứ?
“Zero, không được đâu. Nơi đó là chỗ ở của đàn anh năm thứ
hai, cậu chăm chú nhìn như vậy là rất không nên. Tớ nghe nói hôm nay
toàn thể năm thứ hai được nghỉ để sửa sang dọn dẹp lại kí túc xá.”
“Là thật sao?” trong tròng mắt lạnh nhạt Kiryu Zero dấy lên hi vọng, nghĩa
là trực giác của cậu không sai, Ichiru thật sự đang ở trong phòng nhìn
lén cậu. Kiryu Zero không nói gì nữa, không để ý Yuki la lên, nhanh
chóng chạy vào kí túc xá.
Bên trong gian phòng, Ichiru đang dọn
dẹp bàn ăn bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Mặt Ichiru trầm xuống,
vừa rồi chỉ là liếc mắt nhìn, mà anh ta cũng cảm giác được. Ngoài cửa,
Kiryu Zero la lên vang dội cả tòa nhà, Ichiru không nhịn được đành mở
cửa “Anh muốn làm gì?”
Kiryu Zero vừa nhìn thấy Ichiru, hai tròng mắt liền chứa đầy sự vui vẻ, kích động ôm người trước mặt, nói:
“Ichiru, Ichiru. Em rốt cục cũng chịu gặp anh.”
Mặt Ichiru không
chút thay đổi đẩy Kiryu Zero ra, mạnh đóng cửa lại, nhưng lại bị Kiryu
Zero ngăn lại.”Tôi cầu xin anh đấy, đừng quấy rầy tôi nữa!”
“Ichiru, anh ——”
“Thế nào? Anh trai yêu quý của tôi, anh lại muốn tới bảo vệ tôi?” Ichiru
nhếch khóe miệng giễu cợt, từ nhỏ, người được chú ý và mong đợi luôn là
anh ta, tôi vĩnh viễn chỉ có thể làm bóng dáng của anh ta, làm bóng đen
dưới hào quang của anh ta. Hừ, tại sao? Rõ ràng là cùng nhau sinh ra lớn lên, có cùng dòng máu, tại sao yếu đuối nhiều bệnh luôn là tôi? Cho dù
chuyện nguyền rủa song sinh trong gia đình Hunter không phải là thật,
tôi cũng sẽ biến nó thành thật. Ichiru nhớ tới hai cha mẹ chỉ biết quan
tâm đến anh trai kia, trong lòng liền dâng lên chua xót không nói được
lời, đáng đời bọn họ, bị Hiou sama giết chết… Kẻ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh làm tổn thương người khác, sao có thể có kết quả tốt chứ.
“Ichiru, em nói cho anh biết, những năm này em ở đâu? Tại sao.. tại sao ngày đó em lại đi cùng cô ta?”
Ichiru mặc kệ Kiryu Zero đang ngồi ở trước bàn, rót một chén nước nguội thưởng thức, giống như trong cốc không phải là một chén nước trắng, mà là rượu ngon trăm năm vậy.
“Tại sao không nói lời nào?” Kiryu Zero nghi ngờ ngồi bên cạnh, ân cần hỏi.
Ánh mắt Ichiru lạnh như băng bắn về phía Kiryu Zero, tựa hồ muốn đông lạnh
cậu ta thành hàn băng.”Tôi không cần anh quan tâm, mời đi cho. Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
“Ichiru?” Kiryu Zero lưu luyến nhìn Ichiru
đang mở cửa đuổi cậu đi, nói: “Nhiều năm anh đã không chăm sóc em tốt,
anh trai hi vọng em có thể tha thứ…” Kiryu Zero còn chưa nói xong, đã
nghe thấy tiếng đóng cửa vang dội, trước mắt chỉ có một cái cửa gỗ màu
rám nắng.
…
“Kiyoshi —— Kiyoshi —— em đừng đi, đừng đi!
Người anh yêu chính là em, thật sự là em. Xin em hãy tin tưởng anh,
Kiyoshi, anh yêu ——” Từng bông từng bông Tường Vi xanh bao trùm không
gian, đột nhiên một hồi gió mạnh thổi đến, màu đỏ như máu giống như
những đợt sóng ào ạt đổ đến…
Kimura Kiyoshi bừng tỉnh, lấy mu bàn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Tường Vi xanh, lại là Tường Vi xanh.
Tại sao mỗi một lần té xỉu, tôi luôn nằm mơ thấy cả một vùng trời đầy
hoa Tường Vi xanh vậy.
“Gặp ác mộng? Hẳn là do ngươi đã giết quá nhiều người.”
Kimura Kiyoshi nghe thấy, liền nghiêng đầu nhìn thấy Kuran Kaname đang ngồi
trên ghế sa lon đơn, tôi không nói gì. Thế này là thế nào? Không hút
máu, không động thủ, cũng không nói thân phận của tôi ra, ép tôi ở lại
nơi này. Quân vương máu lạnh này rốt cuộc đang mưu đồ cái gì? “Ngươi ép
ta lưu lại, chỉ là muốn ta nhìn thấy ngươi cười nhạo?”
Kuran
Kaname khẽ nhấc khóe miệng, vỗ nhẹ tay tán thưởng nói: “Thuần huyết điện hạ của chúng ta rốt cục đã trở về. Hãy suy nghĩ những gì ngươi đã làm,
có cảm thấy quá đơn thuần quá buồn cười hay không.”
Kimura
Kiyoshi hừ một tiếng, thấy Kuran Kaname vẫn lạnh nhạt đáng đánh kia, lại hừ một tiếng; lại phát hiện tôi thật sự không tìm được câu nào để phản
bác cũng không tạo được khí chất chống lại anh ta, lại hừ một tiếng; rồi sau đó trầm mặc.
Kuran Kaname khẽ nhếch khóe miệng, hai tròng
mắt trong trẻo lạnh lùng, vô cùng thâm sâu. Càng ngày càng không hiểu
nổi người trước mặt này, lúc mới quen, trong tròng mắt mang theo thiên
chân; sau khi thân quen, tính tình đơn giản thêm chút nghịch ngợm cùng
cổ quái; lúc càng quen thuộc, lại phát hiện sự thần bí và thông tuệ của
cô. Cuối cùng, không nghĩ tới người con gái có được tình yêu của anh lại là vị hôn thê của Kuran Rido, Shizuka Hiou. Coi như là cô là bác gái
chưa vào cửa của anh. Thật không biết đây là đáng xấu hổ, hay là buồn
cười.
Kimura Kiyoshi đọc thấy sự chán ghét trong đáy mắt Kuran
Kaname, thật con mẹ nó thật muốn nói tục, anh ta muốn làm gì chứ? Tại
sao lại chán ghét bà đây chứ? Kimura Kiyoshi nâng cao cằm, ngạo nghễ
nhìn. “Thế nào? Đơn thuần thì thế nào? Chỉ cần lừa gạt được thuỷ tổ
thuần huyết điện hạ vĩ đại của chúng ta, đó chính là vinh hạnh của ta.”
Kimura Kiyoshi nói xong liền phát giác hơi thở nguy hiểm trong con ngươi của Kuran Kaname, nhanh chóng vọt đến bên cửa sổ, nhìn Kuran Kaname vừa vọt đến giường tôi, tôi cười quyến rũ, lại muốn bóp cổ bà sao? Không có cửa đâu, hừ!