Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 23: Chương 23: Búp bê và bữa tối




Hill vẫn nghĩ hình tượng con gián đánh không chết chỉ dùng để hình dung loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triến.

Thế nhưng, Sherlock đã đổi mới nhận thức cho hắn, vị này vài ngày trước còn cùng gã giết người hàng lọat đọ sức đến độ vào viện nằm vài ngày vậy mà chẳng qua bao lâu đã vui vẻ lắc lư trước mặt hắn.

Vẫn tóc quăn, áo ba-đờ-xuy với thân hình thon dài, khăn quàng cổ màu xanh lam, đôi mắt tựa như loài bò sát.

Bọn họ gặp nhau tại một cửa hàng búp bê thủ công, mà nói cho cùng, búp bê với Sherlock? Chúng nó hợp nhau sao? Cửa hàng búp bê này rất lâu đời, các búp bê bên trong đều là hàng thủ công từng chút từng chút mài ra.

Chẳng qua, nếu loại búp bê này cứ nhìn chằm chằm vào bạn sẽ mang lại cảm giác âm trầm lạnh lẽo, nhất là khi rất nhiều con đều trừng trừng nhìn bạn như thế.

“Lại gặp nhau rồi, anh Holmes.” Hill chủ động chào hỏi.

Sherlock quay đầu lại, sau đó nheo nheo mắt, Hill lập tức có dự cảm bất tường—–

“Hoặc trong lúc truy tìm một gã hung thủ nào đó, cậu bị cưỡng bức, hoặc người cậu thích là một người có sở thích SM, chẳng qua nói thật, nếu là cái sau, tôi khuyên cậu nên đổi người, bởi rất có khả năng hắn có nhân cách phản xã hội.”

“…” Này, Sherlock, miệng cậu không quạ một chút thì cậu chết sao?

“Well, tôi nói sai sao?” Sherlock cho rằng suy lý của bản thân đã sai, bao giờ cũng có thể sơ sót ở điểm nào đó.

“Tôi đối với người ấy rất thỏa mãn, cảm ơn.” Hill lại một lần nữa cảm tạ trời đất Hannibal chưa từng gặp Sherlock.

“Ông chủ tiệm đâu rồi?” Hill quả đoán thay đổi câu chuyện, nhấn chiếc chuông trên quầy hàng.

Sherlock cũng không nghĩ tới chuyện Hill và người yêu nữa, anh đang tìm ông chủ tiệm vì một vụ án: “Ông ta sẽ không đi ra.”

Nói xong câu đó, Sherlock tựa như nhanh nhẹn như một con vật họ nhà mèo, bay qua quầy hàng, bước vào gian chế tác. Hoàn toàn không cố kỵ chuyện bản thân làm là trái pháp luật, chẳng qua cho dù Hill có nói với anh thì cũng vô dụng.

Sherlock mở cánh cửa sau quầy hàng, một mùi máu tươi rất nhạt khẽ phất qua mũi Hill, hắn lập tức biến sắc, theo Sherlock đi vào gian chế tác.

Ông chủ cửa hàng búp bê nằm trong vũng máu, sau đầu có vết đánh mạnh, ngay cả sọ não cũng lõm xuống, máu tươi lấy đầu ông làm trung tâm hóa thành một vệt máu đông, ông đã chết một thời gian, ngay cả máu trên mặt đất cũng đã đông lại.

Sắc mặt Hill ngưng trọng mà nhìn đường nhìn nhạy cảm của Sherlock đảo qua từng góc hiện trường, sau đó đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, lấy tay khẽ vân vê một viên gì đó rất nhỏ, đặt trước mũi ngửi.

Hill không đánh nhiễu Sherlock điều tra hiện trường, ngược lại, hắn nhìn về phía con búp bê đang được làm dỡ dang ở gian chế tác, đó là một con búp bê rất tinh xảo, dù cho khuôn mặt vẫn chưa được khắc ra, tứ chi và thân người thì đã thành hình.

Mái tóc màu vàng nhạt được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, mặc một bộ âu phục màu xám, bên trong là áo sơmi caro, cravat đỏ sẫm. Mặc dù không có khuôn mặt, thế nhưng đường viền cơ bản đã xong, đặt trên bàn là một đôi mắt màu nâu.

Hill nhìn một chút đơn đặt hàng viết tay dưới thước gỗ — người đặt hàng là Gloria.

Tới đây thì không cần nghĩ cũng biết Gloria đã đặt ông chủ cửa hàng làm một búp bê Hannibal. Hill bất động thanh sắc đem đơn đặt hàng nhét vào tay, sau đó đi vào bên trong.

“Cửa sau mở, hung thủ đi đường đó.”

“Câm miệng, tôi cần tập trung suy nghĩ, mà anh thì rất ồn!” Sherlock không chút khách sáo la lên.

Hill nghẹn họng, nhưng không cãi lại làm gì, hắn chỉ là trong lúc điều tra hành tung của Gloria thì tra ra cửa hàng này mà thôi, hắn vốn muốn hỏi ông chủ xem chiều này hôm đó Gloria đến đây làm gì, đi đâu, có hẹn với ai không.

Chẳng qua, bây giờ xem ra, sự mất tích của Gloria có liên quan đến cái chết của ông chủ cửa hàng.

Đám người kia dường như đang tìm cái gì, trong cửa hàng có dấu vết lục soát, mà gian phòng của Hannibal cũng bị người ta lục soát, bọn họ nghĩ món đồ đó ở chỗ Gloria, vì sao lại vậy?

Hill ra khỏi cửa hàng búp bê, gọi điện cho thám trưởng Lestrade, không bao lâu, xe cảnh sát Scotland Yard chạy đến.

Sherlock diện vô biểu tình nói: “Còn có một người mất tích, nữ, hai mươi đến ba mươi tuổi, cô ấy có liên quan đến chuyện này.” Nói xong, anh nhìn thoáng qua Hill.

Hill nhạy cảm nhận ra Sherlock đã bắt đầu hoài nghi hắn, nhưng hắn vẫn không có biểu cảm gì nói với thám trưởng Lestrade: “Cửa sau mở, bọn họ vào bằng cửa sau, giết ông chủ, có khả năng bắt cóc một cô gái, trong cửa hàng có dấu vết lục soát, hẳn là tìm thứ gì đó.”

“Nói cho tôi biết vì sao hai người lại ở đây?” Thám trưởng Lestrade quả đoán nói ngay trọng điểm.

“Vụ án khách hàng ủy thác, có người mất món đồ quan trọng gì đó, tôi theo đầu mối tra ra đây.” Sherlock khó có khi tốt tính giải thích, anh vẫn cầm chiếc điện thoại Blackberry của mình nhắn tin không ngừng.

“Tôi cần mua quà tặng bạn, có người giới thiệu rằng cửa hàng này làm búp bê rất đẹp.” Hill nói, Sherlock làm như lơ đãng liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.

“Xem ra cậu cần đổi một cửa hàng khác rồi.” Lestrade dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hill.

“Quả thực như vậy.” Hill nhìn đèn xe cảnh sát bình tĩnh đáp.

Hill rời khỏi hiện trường, lấy điện thoại từ trong túi nhấn số: “Hannibal, đêm nay có rảnh không?”

#

“Bạn tôi vừa gọi tới nói đêm nay sẽ tới gặp tôi, có chút việc gấp.” Hannibal đem salad trong khay đặt vào đĩa của Jim, một phần đặt ở đĩa mình, phần còn lại đặt vào vị trí trống.

“Bạn của anh cũng là bạn của tôi, bác sĩ Lecter.” Jim đưa nĩa lật lật rau cải, lật ra khối thịt đã được ướp tốt ra, thản nhiên mà chọc chọc miếng thịt.

Hannibal liếc nhìn khối thịt sắp bị chọc đến nát bét, trong mắt mang theo một tia không vui khó phát hiện ra, chẳng qua hắn vẫn xoay người đi vào nhà bếp lấy món chính ra.

“Beefsteak tôi cung cấp thế nào?” Jim nhe răng cười lộ ra hai chiếc răng nanh vô cùng không hảo ý.

Hannibal cười đáp lại: “Jim, cậu biết, tôi rất cảm ơn cậu có thể cung cấp cho tôi chỗ này, và cả những nguyên liệu nấu ăn mới mẻ nữa, lẽ nào nhất định tôi bắt phải đem lời tán dương nói ra miệng mới được sao?”

“Anh đâu phải người dễ xấu hổ như vậy, bác sĩ thân yêu.” Jim nhìn y mang đĩa beefsteak tươi mới lên cho mình thì lộ ra một nụ cười khó xác định: “Anh cũng chuẩn bị cho người bạn sắp tới ăn những món thế này?”

“Hill là người bạn tôi quen ở Mỹ, tôi cũng từng mời cậu ta về nhà dùng bữa.” Hannibal hồi đáp.

“Không biết tương lai tôi đi Mỹ thì có vinh hạnh này không?” Jim nhướn mày.

“Đương nhiên, tôi đối xử bình đẳng với tất cả bạn bè.” Hannibal rót rượu vào ly thủy tinh, sau đó tiếng chuông cửa vang lên, ngôi nhà này thuộc về Jim Moriaty, gã cung cấp địa phương và tài liệu, mà Hannibal cống hiến tài nấu ăn.

Người hầu đưa Hill dẫn vào nhà hàng.

“Không ngờ có mấy ngày mà anh đã dự định ở Anh quốc an cư lạc nghiệp rồi đấy, Hannibal?” Hill chọc ghẹo, không để lại vết tích thoáng liếc nhìn qua Moriaty, lúc này mới giả vờ kinh ngạc hỏi: “Vị này chính là?”

“Ngài Jim Moriaty, tôi vừa gặp tối qua ở nhà bảo tàng, mới gặp đã thấy thân, ngài Moriaty đây có hiểu biết về số học và nghệ thuận khiến người khác phải tán thán, đương nhiên, cậu ấy cũng là người Anh chính gốc.” Hannibal giới thiệu: “Vị này chính là đặc vụ Hill Noras, FBI.”

Moriaty tự tiếu phi tiếu nhìn Hill một cái, Hill vừa nghe người trước mặt tên tên Moriaty thì sắc mặt vẫn như bình thường. Hắn đương nhiên biết tên vị đại nhân vật phản diện này, biết đã Holmes thì không thể nào không biết kẻ thù lớn nhất của anh, giáo sư Moriaty. Chẳng qua nhìn người này như một doanh nhân nhiều hơn giáo sư.

“Tôi đã từng nghe qua về cậu.” Jim nói rất ẩn ý.

Hill cười nói: “Tôi luôn cảm thấy hình như đã gặp cậu ở đâu đó rồi thì phải, thì ra là giáo sư Moriaty.”

“Quả thực tôi có danh hiệu giáo sư vinh dự của đại học Newcastle thật, thế nhưng cũng rất ít người biết, cậu quả thật làm tôi bất ngờ đấy, đặc vụ Noras.” Jim giả vờ kinh ngạc há miệng, khoa trương vô cùng.

“Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn, là anh làm sao, Hannibal?” Hill chuyển đề tài, nhìn về phía Hannibal.

Hannibal gật đầu, sau đó kéo ghế ngồi.

“Trách không được mùi nghe quen như vậy. A, tôi quên mất mang quà tới rồi.” Hill cũng ngồi vào ghế.

Món thịt bò trên bàn được mang ra với ba phần chín mang màu đỏ, thậm chí, máu trong thịt vẫn còn ướt, lần này Hannibal không dùng nhiều gia vị để tẩm ướp mà hoàn toàn để nguyên vị, nguyên chất nước, chỉ dùng chút muối để xử lý sơ mà thôi.

Hill cắt một miếng bỏ vào miệng chậm rãi thưởng thức, sau đó nhìn về phía Jim: “Như là nghé con bốn ngày trước mới từ bãi cỏ bắt ra, anh không ăn sao?”

Hannibal nhìn hắn một cái, không nói gì, mà đồng dạng nhìn về phía Jim.

“Không chờ nổi nữa.” Jim nở nụ cười, cắt miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó nói “Đáng lẽ tôi phải gọi mọi người đến sớm hơn, như vậy thịt bò sẽ càng thêm tươi, để hai ngày chất thịt cũng có chút thay đổi rồi.”

“Thịt để lâu ngày thay đổi rất khó xử lý, chúng ta quả thực nên nhanh một chút.” Hannibal tiếp tục cắt thịt trên đĩa.

Jim bĩu bĩu môi, bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, đều tại tôi không phải. Tôi không nên trộm nghé con từ nông trường của người khác, điều này quả thật làm tôi mất cả một bữa tiệc đấy.”

Hannibal bình tĩnh đáp: “Cậu không chỉ trộm nghé trong nông trường của người khác, Jim, anh còn muốn trộm thứ mà họ sở hữu nữa, đó là hành vi thô lỗ.”

“Tôi biết, đó là sai lầm, trước đó, tôi còn chưa biết hai người, nhất là anh, bác sĩ thân ái, nếu như tôi biết anh sớm một chút, tôi nhất định sẽ không làm một chuyện thô lỗ như thế.” Jim nhìn Hannibal, nhe răng.

“Anh không nên nói thế trước mặt tôi, có thể tôi sẽ ghen đấy.” Hill chậm rãi nói, Jim kinh ngạc mở to hai mắt, như con sóc bị kinh hãi mà phồng má ra, sau đó nói lớn: “WOW, surprise!”

Gã nhìn sang Hannibal bất động thanh sắc, lại nhìn một chút Hill đang cười: “Hai người rất thú vị, phải không nào?”

Lúc này Hannibal mới nói: “Cậu là người thông minh, Jim, mà chúng tôi thích người thông minh.”

“Why not? Ai lại thích ở chung với bọn ngu xuẩn chứ?” Jim nghiêng đầu: “Thế nhưng, hai người coi, cuối cùng tôi vẫn có công việc của mình, mặc dùng đó là công việc ngu xuẩn không thú vị. Đương nhiên, vì hai người để cho khách hàng chết tiệt ấy gặp quỷ cho rồi!”

Hill cười khẽ một tiếng, Hannibal đáp: “Tôi không định ở lại London.”

Jim có chút thất vọng, sau đó lại chờ đợi nhìn về phía Hill, Hill nhấp một ngụm rượu nho: “Tôi đang làm việc cho liên bang, tôi là đặc vụ FBI đấy nhé, giáo sư Moriaty.”

” Tôi thích chơi ở phía sau hậu đài, còn hai người lại thích trực tiếp tham gia vào sân khấu chính. Được rồi, mặc dù có phần đáng tiếc.” Jim thở dài nói.

“Đáng tiếc? Tôi không nghĩ như thế.” Hill cười rộ lên, trong mắt không hề có nửa phần tình cảm.

“Aaa, chẳng lẽ có bất ngờ gì vui đang chờ tôi.” Jim hỏi.

“Sherlock Holmes, anh ta sẽ là món quà Noel tốt nhất mà đời này cậu có được.” Hill nói.

Lúc này Jim mới có thêm chút hứng thú: “Tôi chưa từng nghe đến tên này.”

“Cũng như cậu chưa từng nghe đến tên chúng tôi thôi. So với chúng tôi, sở thích của anh ta gần với cậu hơn.”

“Vì sao không nói rõ hơn nhỉ?”

“Anh ta là thám tử cố vấn duy nhất trên thế giới, còn cậu là … cố vấn tội phạm duy nhất. Cannibal giết người hàng loạt không khó tìm nhưng thám tử cố vấn cao IQ phản xã hội lại chỉ có một.” Hill mỉm cười nói.

“Nếu đã nói đến thế, không bằng nói cho Jim bé bỏng tội nghiệp biết, hai vị rốt cuộc muốn gì đi?” Jim Moriaty rốt cục thu liễm lại cái hình dạng thần kinh không bình thường của mình, kiêu căng mà nói.

“Gloria là thư ký của tôi.” Hannibal đáp.

“Cô gái trẻ đáng yêu ấy đã theo người yêu mình dự định định cư ở London, không thể trở về với anh được.” Jim không dừng lại nói tiếp: “Cho dù thân nhân của cô ấy cũng sẽ biết cô là một người dũng cảm theo đuổi tình yêu.”

“Không ai biết chúng tôi có tham dự trong đó.” Hill tiếp lời.

“Ôiii, hai người thậm chí còn chưa gặp Jim bé bỏng tội nghiệp nữa.” Jim nói xong, khóe miệng nhếch lên: “Hiện tại chúng ta sẽ là bạn, đúng không?”

Hannibal trầm mặc một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười: “Đương nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.