Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 16: Chương 16: Hành trình anh quốc (một)




Chuyện Miriam cuối cùng vô tật mà chết.

Bọn họ bắt không được Chesapeake Ripper, mà các vụ án khác thì lại tiếp tục xuất hiện, cho dù Crawford có tự trách ảo não đến thế nào cũng không làm nên chuyện gì, gã phải đứng ở vai trò quản lý mà xử lý sự việc, không thể vì tình cảm riêng tư mà sử dụng nhân lực FBI.

Tìm không được thi thể thì không thể khẳng định tử vong, nói cách khác, người nhà của Miriam thậm chí không thể tổ chức lễ tang cho cô. Đương nhiên, có thể trong lòng họ còn hy vọng rằng con gái mình còn sống.

Hill thấy được mẹ và anh trai của Miriam trong văn phòng FBI. Paul Lass là một thanh niên mập lùn, anh còn để râu mép, thoạt nhìn như người có hoài bão giấc mơ nhưng không thể ổn định được.

Anh nhìn Hill, có chút căng thẳng, trên thực tế, vừa đến FBI anh đã bắt đầu mất tự nhiên. Người như vậy cũng không phải lần đầu tiên Hill thấy, những tên côn đồ ra vào Scotland Yard như đi chợ, mỗi lần nhìn thấy hắn hay nghe được tiếng còi thổi thì đều có phản ứng như thế.

Hill âm thầm thở dài một hơi, Paul hiển nhiên là khách quen của cảnh sát, và cũng là loại người không khiến người nhà bớt lo được chút nào.

“Paul?” Hill đi lên, trấn an người thanh niên có phần hoảng hốt, “Tôi là đặc vụ Hill Noras, Miriam có nhắc đến anh với tôi, này, bình tĩnh chút, anh còn phải chăm sóc mẹ mình đấy?”

Người phụ nữ trung niên tóc vàng kế bên mang vẻ mặt thương tâm tiều tụy vô cùng, Paul không biết làm sao nhìn Hill, đỡ lấy bà Lass, do dự hỏi: “Miriam có nhắc tới tôi sao?”

“Anh trai? Đúng vậy, đương nhiên.” Hill gật đầu, “Xin nén bi thương.”

“Mama tin Miriam còn sống.” Đỡ mẹ mình ngồi xuống, đặc vụ đứng cạnh đưa cho bà ly trà, lúc này Paul và Hill mới tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện với nhau.

Hill bất động thanh sắc mà hỏi thăm: “Anh không tin?”

Paul có chút gắt gỏng, gãi đầu: “Tôi đương nhiên hy vọng Miriam còn sống, thế nhưng, tôi không ngốc! Tên hung thủ đó… tôi có tra tư liệu, người ta gọi y là Chesapeake Ripper, tôi biết y hắn giết rất nhiều người, tôi cũng biết y là một sát thủ hung tàn thế nào!”

Hill không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh.

Chậm rãi, giọng Paul trở nên nghẹn ngào, anh ảo não nói: “Đây đều là lỗi của tôi, tôi thậm chí không biết bây giờ nó ở đâu, lúc còn sống có chịu đau khổ gì không… đều là lỗi của tôi.”

Tay anh run rẩy vói vào túi, dường như muốn hút thuốc nhưng lại đột nhiên ý thức được nơi này là văn phòng FBI, anh không thể làm vậy để giảm bớt tâm trạng thống khổ hối hận.

“Tôi biết nó vì sao làm FBI, đương nhiên, từ nhỏ nó đã hy vọng được ba ba chú ý, thế nhưng ba ba thích con trai hơn con gái. Vậy mà tôi lại làm ông thất vọng, tôi chỉ muốn làm đầu bếp, không muốn làm cảnh sát. Cho nên Miriam mới có thể thay tôi hoàn thành ước mơ của ba ba.” Ngón tay Paul khẽ run.

“Nó vốn nên có một cuộc đời rất tốt, một cuộc sống thích hợp với một cô gái hơn…. tôi…”

“Anh là anh trai cô ấy, nhưng anh không hiểu cô ấy, phải không?” Hill bình tĩnh hỏi: “Miriam trở thành FBI không chỉ vì anh hay ước mơ của cha hai người. Cô ấy làm vậy vì cô ấy muốn làm như vậy.”

Paul giật mình nhìn về phía Hill, hắn khẽ hạ mắt, dường như đang tự hỏi, một lát sau mới mở miệng: “Miriam là học viên dũng cảm, chân thành, thiện lương nhất mà tôi tường thấy. Cô ấy có dã tâm, hy vọng thành một phen sự nghiệp, khắc phục thành kiến giới tính người khác đối với cô ấy. Miriam rất thông minh, hẳn là có thể làm nên sự nghiệp vẻ vang.”

“Nói thế này có vẻ không lễ phép, thế nhưng cô ấy càng hiểu bản thân muốn gì hơn anh. Cô ấy không bị anh hại chết, anh Lass, cô ấy vì sự nghiệp của mình mà chết— tìm kiếm chân tướng, cứu người vô tội. Có thể anh thấy không đáng nhưng đây là sự thực, cũng là điều mà Miriam muốn theo đuổi.” Hill nói như thế.

Miriam là một cô gái tốt, nghiêm túc kiên định, thông minh thiện lương, cô không nên chết, chẳng qua, thượng đế cho tới bây giờ đều không phải một người công bằng, ngài tặng cho, và ngài cũng lấy đi.

Miriam ưu tú chói mắt, cho nên cô bởi vì quá mức ưu tú, truy ra chân tướng FBI không tra được mà chết.

Đồng dạng, trong lòng rất nhiều người Hannibal là hoàn mỹ, thế nhưng y cũng là một tên cannibal tâm lý biến thái.

Hill trải qua ba cuộc đời, chiếm được vô số kinh nghiệm quý giá đồng thời hắn cũng đã trả bằng một tâm hồn khô cạn và mệt mỏi.

“Miriam rất yêu gia đình, cho dù cô ấy chưa bao giờ nói thẳng, thế nhưng tôi có thể nhìn thấy. Mỗi lần cô ấy nói về gia đình mình, cô ấy cũng tự hào về anh, tôi không phủ nhận có thể cô ấy từng oán hận khi anh không hoàn thành ước mơ của cha. Thế nhưng cô ấy yêu anh, cô ấy vẫn hy vọng anh thực hiện được ước mơ của mình.” Hill cuối cùng vẫn an ủi Paul, người thanh niên này quá mức mê man, có thể anh ta có ước mơ, cũng có thể phấn đấu cho nó, thế nhưng lại thiếu động lực để thực hiện.

Hắn hy vọng chuyện Miriam có thể xúc động được anh ta, giúp anh ta nhanh chóng trưởng thành.

#

Hill không vì Miriam thương cảm bao lâu. Dù sao tử vong là điều mọi người rồi cũng phải trải qua, hắn sống sống chết chết mấy lần, đã sớm không còn chấp nhất với sinh tử nữa rồi.

Hơn nữa nếu hắn có thể luân hồi, linh hồn những người khác tất cũng tìm được nơi ở mới. Thân thể là ngắn ngủi, có thể bị tổn thương, nhưng linh hồn quả thực vĩnh hằng, linh hồn thiện lương cứng cỏi như Miriam, cô ấy nhất định sẽ tới được nơi tốt.

Huống chi, ai cũng sẽ chết, ngay cả Hannibal cũng vậy, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Tử vong nếu không còn gì đáng sợ thì tự nhiên cũng sẽ chẳng cần đau buồn. Cuộc đời người sống vẫn phải tiếp tục —

Hill bị Crawford phái đến Anh quốc, well, nói như vậy cũng không thỏa đáng, phải nói là Scotland Yard mời BAU cố vấn phân tích hành vi cho một vụ án đặc biệt, cuối cùng Crawford quả đoán đề cử Hill đi.

Miriam vừa gặp chuyện không may, vị cấp trên tâm tình không tốt này càng thêm không muốn nhìn thấy Hill, Hill cũng mừng rỡ không phải gặp Hannibal, đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Hắn rất sợ khi nhìn thấy y mình sẽ không nhịn được mà đánh Hannibal một trận.

Hơn nữa, Anh quốc, đã lâu lắm rồi không trở lại, Anh quốc thế kỷ 19 và Anh quốc thế kỷ 21 cách nhau ba trăm năm, hắn cũng không sợ nhớ lại chuyện xưa, chỉ sợ trở lại nơi cũ nữa, đứng ở trên đường phố khác, hy vọng xa vời tìm được cái bóng này xưa… Chuyện này quả thật đáng buồn.

Hill mới vừa xuống máy bay thì có cảnh sát Scotland Yard đã tới đón. Cảnh sát Anh quốc tuy rằng không nhiệt tình nhưng làm việc rất thỏa đáng cẩn thận, thay hắn đặt phòng khách sạn, chở hành lý.

Hill trực tiếp ngồi xe cảnh sát chạy đến cao ốc mới của Scotland Yard, cảm giác này quả thật không dễ nói, dù sao hắn cũng từng là thám trưởng Scotland Yard, hôm nay lại trở thành đặc vụ FBI nhận lời đến làm cố vấn.

Trong văn phòng, ai cũng bận rộn như hận không có bốn cánh tay, văn kiện vừa vào tay đã chuyển đi chỗ khác, thỉnh thoảng có tiếng gọi tên nhau, thần sắc ai cũng lo nghĩ, vết thâm quầng mắt ai cũng đen thui.

“Xin lỗi, bình thường chúng tôi không thế đâu.” Cảnh sát đưa Hill tới đây có chút xấu hổ, “New JTR, truyền thông gọi gã như thế, gã sắp khiến mọi người điên lên cả rồi.”

“Ảnh hưởng dư luận vụ án này so với ảnh hưởng thực tế còn lớn hơn, tôi có thể hiểu.” Hill gật đầu nói: “Jack the Ripper là có thể xem là ông tổ của những tên giết người hàng loạt, truyền thông tâng bốc vụ án này cũng không kỳ quái.”

“Thám trưởng Lestrade đang ở văn phòng chờ cậu. Nể mặt thượng đế, đêm qua lại thêm một vụ nữa, hiện tại, mọi người đang ở hiện trường.” Vị cảnh sát dẫn đường nói xong thì lập tức bị cấp trên gọi đi.

Thám trưởng Lestrade là thám trưởng mới của Scotland Yard, vị thám trưởng này trạc tuổi trung niên với mái tóc xám, nét mặt tuấn lãng, chẳng qua lúc này có vẻ chật vật, tiều tụy. Hill có thể hiểu được, y mới vừa lên chức thám trưởng chưa đầy một năm mà đã xảy ra mấy chuyện quỷ quái này, áp lực quả thực lớn khó tưởng, nhất là đều xảy ra trong phạm vi quản lý của y!

“Đặc vụ Hill Noras?” Thám trưởng Lestrade thở dài, cố gắng vực dậy tinh thần, bắt tay với Hill: “Tôi là Greg Lestrade, người đã đưa ra lời mời cố vấn, thật vui khi nhìn thấy cậu.”

Hill tin tưởng kỳ thực y một chút cũng không vui thấy mình, dù sao sự xuất hiện của Hill đồng nghĩ với sự liều lĩnh của kẻ giết người hàng loạt và sự bất lực của Scotland Yard.

“Chúng ta bắt đầu đi, tôi cần hồ sơ hai vụ trước, một tấm bảng trắng, sợi dây, đinh gút, bút viết và miếng chùi bảng… Nếu có thể, mang cả bảng tin truyền thông sắp đưa tin lại đây nữa. Với cả bảo lưu hiện trường vụ tối hôm qua mới vừa xảy ra cho tôi”, Hill đơn giản kể rõ.

“Tốt, đương nhiên.” Thám trưởng Lestrade rất thích tính trực tiếp thẳng thắn của Hill, y quay ra cửa ngoắc: “Donovan, lại đây, đây là đặc vụ FBI, Noras, đem tất cả tư liệu cho cậu ta, những gì còn lại cứ nghe cậu ta dặn dò.”

“Boss?” Nữ cảnh sát tên Donovan nhìn Hill muốn nói lại thôi.

Thám trưởng Lestrade có chút gắt gỏng: “Lại xảy ra chuyện gì? Tên kế nghiệp JTR chết tiệt kia lại gây án?”

“Không phải, có người xông vào hiện trường, còn gây gổ với Anderson.”

“Chết tiệt!” Lestrade nhịn không được khẽ gằn: “Anderson cũng không phải con nít, vì nữ hoàng, anh ta chỉ cần để ý đến thi thể là được rồi! Còn có người muốn xông vào hiện trường à? Xâm nhập hiện trường, quấy rầy Scotland Yard điều tra tội phạm, trực tiếp bắt người, có hiềm nghi thì điều tra, không hiềm nghi thì ném sang một bên, chờ chúng ta bận rộn xong rồi tính sau!”

“Thế nhưng người đó muốn gặp anh, boss.” Donovan đợi Lestrade tỉnh táo lại rồi lấy tay vuốt mặt: “Anh ta nói anh ta có đầu mối, thậm chí biết ai là hung thủ.”

Xung quanh im lặng như đã chết, sau đó, giọng nói khô khốc của Lestrade vang lên: “Tôi đi gặp anh ta.”

Hill hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?”

Thám trưởng Lestrade gật đầu, ba người đi về hướng phòng thẩm vấn, người xâm nhập hiện trường phạm tội đang đứng trong phòng thẩm vấn trong suốt, vóc người thon dài, mặc áo ba-đờ-xuy màu đen với mái tóc đen quăn.

Lestrade vừa mới mở cửa, người kia đã quay phắt đầu lại, anh ta có một đôi mắt xám trong suốt, bình tĩnh đến khiến người khác nao núng, lúc này đôi mắt ấy tràn ngập mừng rỡ cuồng nhiệt.

“Thám trưởng Lestrade?” Người kia nhếch lên một nụ cười giả tạo khiến người ta ấn tượng khắc sâu, sau đó không biết cử động lúc nào, chỉ một chớt mắt đã đứng trước mặt Lestrade, thám trưởng có phần giật mình, nhưng vẫn dũng cảm không lùi lại.

Nói giỡn sao, thằng cha người Mỹ còn ở đây, làm sao thám trưởng của Scotland Yard lại bị kẻ hiềm nghi dọa được?!

“Đứng yên cho tôi, còn bước tới tôi bắt cậu vì tội tập kích cảnh sát!” Thám trưởng Lestrade cảnh cáo.

Người kia mắt điếc tai ngơ, cứ tự nói mãi: “Cần phải tìm công nhân vệ sinh, rất bình thường, làm việc vất vả cần cù, cho nên gã mới có thể trà trộn trên đường phố London tràn đầy cảnh sát tuần tra mà không bị hoài nghi. Gã không có người nhà, đương nhiên, xem những gì gã làm với thi thể cũng biết gã là người đã quen tay, và biết cách sắp xếp cuộc sống của mình. Fan cuồng của JTR? WRONG! Gã xem mình chính là Jack the Ripper!”

Nè nè, quý ngài, ngài cứ như vậy mà tự quyết định mọi chuyện thật sự không thành vấn đề chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.