“Xem sắc mặt con này, sao lại kém hơn cả mấy ngày trước vậy?” Mẹ Lương bước mấy bước tiến đến, vô cùng lo lắng nói: “Trước đó hai đứa đi bệnh viện nào? có cần...” Bà vừa nói vừa liếc mắt với cha Lương sau lưng.
“Không cần đâu.” Lâm Tiêu Dương ngắt lời, vừa nhìn thoáng qua Lương Húc Nhiên, vừa nói tiếp: “Chúng con đến bệnh viện tuyến đầu, cũng đã tìm đến vị chuyên gia giỏi nhất.”
“Nhưng điều này...” Lo lắng trên khuôn mặt mẹ Lương càng nồng đậm, “Ngay cả chuyên gia cũng không có cách, Tiêu Dương còn trẻ mà...”
“Dì Lương, con không sao.” Lâm Tiêu Dương miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Có thể... Không dễ chữa khỏi hoàn toàn, nhưng dù sao vẫn khống chế được bệnh tình, không có đau như trước nữa.”
Mẹ Lương nhìn cậu một chút, thở dài, bà đưa mắt đến chỗ Lương Húc Nhiên, “Mấy ngày nay con phải chăm sóc thật tốt, nếu Tiêu Dương không hài lòng có thể mời hộ công, con phải đáp ứng đấy. Bên công ty không có việc gì quan trọng, trước mắt cũng thả lỏng một chút đi.”
Lương Húc Nhiên gật đầu, mẹ Lương lúc này mới lại hướng tầm mắt tới trên người Lâm Tiêu Dương, lại dặn dò một hồi. Lương Minh đứng bên cạnh cũng nói với theo vài câu, hầu hết đều dặn cậu phải chú ý điều dưỡng thân thể, Lâm Tiêu Dương cũng đáp lại tất cả.
Dù sao chỉ cần bọn họ không phát hiện ra căn bệnh thật sự của cậu, thì căn bản rất dễ nói chuyện.
Nghĩ như vậy, cuối cùng cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đưa mắt nhìn ba người ra cửa phòng, lúc này mới phát hiện quần áo trên người mình suýt nữa đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lâm Tiêu Dương thở dài nhẹ nhõm, bấy giờ mới thầm yên lòng. Chỉ cần ứng phó qua được, không để hai vị này phát hiện ra sơ hở nào, căn bệnh này của cậu... cũng còn có thể tiếp tục dấu diếm đi.
Chỉ là nhìn xem ý tứ của mẹ Lương, sợ là muốn Lương Húc Nhiên ở đây chăm sóc cậu mỗi ngày, vậy thì... Không nói đến làm hắn trễ nải công việc, còn triệt để khiến hắn không có cách nào đến bệnh viện.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể hy vọng hắn đừng giận lây sang cậu là được rồi. Giữa lúc nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên truyền đến từng chuỗi từng chuỗi thanh âm nhắc nhở.
Chờ đến trong nhảy mắt cậu nhìn thấy thông báo Wechat kia, thì lập tức mất sạch ý muốn nhấn mở khóa màn hình.
Hôm qua sau khi Lâm Hân Nhiên gửi cho mình tin nhắn và nhe răng cười đầy màn hình kia, trải qua một số sự kiện như thế, chính cậu cũng không trả lời. Mà cô ta rõ ràng không phải hạng người dễ bỏ cuộc như vậy.
Đặt ở tình huống bình thường, tất cả những khoản chi kia của đều trích ra từ tiền lương của cậu. Lương nhân viên chính quy của Tập đoàn Lương thị cũng miễn cưỡng có thể thỏa mãn đòi hỏi của Khương Dương và Lâm Hân Nhiên, chỉ là lúc này cậu không đi làm, Lâm Hân Nhiên đòi tiền lại gấp hơn so với bình thường, tự nhiên không cách nào đáp ứng.
Điện thoại bên ấy, Lâm Hân Nhiên không có nhận được câu trả lời của cậu, rõ ràng vẫn chưa bỏ ý định. Có điều một lúc sau, mấy dòng “Có đó không?” đã hiện đầy màn hình.
Lâm Tiêu Dương thấy thế, cũng chảng nghĩ đến việc giải cứu chiếc điện thoại. Trực tiếp mở chế độ im lặng rồi ném qua một bên, bản thân thì lại lùi vào trong chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở lầu dướng, Lương Minh lúc gần đi có xoay người lại, nhìn Lương Húc Nhiên, “Sắp tới nhớ coi chừng ở nhà, đợi cơ thể Tiêu Dương tốt lên, hai đứa cũng phải bàn bạc việc đính hôn một chút.”
Lương Húc Nhiên nhíu mày, hắn nhìn sắc mặt Lương Minh, cuối cùng vẫn thấp giọng trả lời: “Vâng, con biết rồi.”
Không hiểu sao, vốn dĩ khi hắn nghe những lời này, bản thân phải phản đối hoặc là từ chối, nhưng đến bây giờ... Hình như tâm trạng vốn nên mâu thuẫn, cũng sớm chẳng còn mãnh liệt như vậy.Bắt đầu viết truyện của bạn