Lâm Tiêu Dương không rõ lắm, nhưng cũng không dám trái lời. Chỉ có thể là đi theo người này vào thang máy, nhìn con số màu đỏ không tăng lên, không nói một lời.
Thái độ của Lương Húc Nhiên đối với cậu giống như lại về tới trạng thái băng băng lãnh lãnh kia, trên đường đi dường như nửa ánh mắt cũng không nhìn cậu, cửa thang máy vừa mở đã trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lâm Tiêu Dương cũng chẳng có gì, cái thái độ này, mấy tháng cậu đã sớm quen. Đi theo Lương Húc Nhiên vào văn phòng, chỉ là nhìn vẻ mặt ngày càng u ám của người này, hơi lo lặng mục tiêu độ hảo cảm có bị giảm hay không.
“Hôm nay về nhà với anh một chuyến.” Giọng nói Lương Húc Nhiên vẫn chẳng mang chút nhiệt độ nào như cũ, “Tan tầm anh sẽ xuống lầu đón em.”
“Đi đâu?”
“Đến nhà anh.” Lương Húc Nhiên liếc mắt nhìn cậu, “Gọi cả người trong nhà, bàn chuyện đính hôn.”
“Đính hôn?” Lâm Tiêu Dương nhíu nhíu mày, nếu theo như suy nghĩ của người này trước kia, hắn hẳn phải kịch liệt phản đối mới đúng. Sao hôm nay...
Lương Húc Nhiên nhìn nét mặt ngờ vực của cậu, cười lạnh thành tiếng, “Thế nào, đây không phải là việc cậu luôn muốn làm sao? Hiện tại chắc cậu phải rất hài lòng chứ?”
Lâm Tiêu Dương không phản ứng lại, trong lúc nhất thời chưa hoàn hồn sau lời châm chọc khiêu khách. Thời gian hiệu lực của vật phẩn sẽ kết thúc vào sáu giờ chiều này, điểm tích lũy của cậu hiện tại căn bản thể mua thêm để tiếp tục duy trì.
Một khi vật phẩm này mất hiệu lực, hậu quả đúng là nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Trong trường hợp này, nếu việc mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối bị bại lộ, vậy cậu cũng không muốn đoán kết cục sẽ ra sao.
Cũng may Lương Húc Nhiên nói xong những lời này cũng không tiếp tục để ý tới cậu, khoát tay áo bảo cậu ra ngoài. Lâm Tiêu Dương vừa đi đến cửa, đã nghe thấy người sau lưng lại nói một câu: “Nhớ về nhà trước chuẩn bị một chút.”
Cậu đáp một tiếng rồi đóng cửa lại. Nhìn thoáng qua quần áo tầm thường mặc trên người, cũng không biết là có phải cách ăn mặc này không vừa mắt Lương Húc Nhiên, hay căn bản do chính mình không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Nghĩ nghĩ một hồi, Lương Húc Nhiên đã nói như thế, cậu cũng không còn cách nào. Đành phải ra khỏi thang máy, về bàn làm việc lấy ít đồ cá nhân rồi chuẩn bị ra ngoài.
Trương Mục Nguyệt thế mà đã đi vào rồi nhìn chằm chằm cậu, lần này bắt gặp cậu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, càng không muốn từ bỏ ý đồ. Tiến lên cản đường cậu, “Cậu đang làm gì? Muốn trốn việc phải không. Tất cả mọi người đang nỗ lực làm việc như vậy, cậu cũng hay thật, còn nói về là về?”
“... Tôi có việc.” Lâm Tiêu Dương căn bản không muốn nói thêm gì với cô ta, chỉ có thể đơn giản mở miệng nói một câu, lách qua cô ta đi ra khỏi phòng.
“Cậu...” Trương Mục Nguyệt còn muốn nói tiếp, chỉ có thể nhìn bóng lưng của cậu giận không chỗ chút, kéo một thực tập sinh đang làm việc gần đó đén: “Cậu như thế này cũng được, mấy người vẫn còn thờ ơ?”
Thực tập sinh đột nhiên bị nàng kéo một cái, công việc trong tay cũng phải dừng theo. Nhìn cậu hơi bất đắc dĩ mở miệng nói: “Trương tỷ, chị cũng biết cậu ấy mượn quan hệ để vào công ty, tất nhiên tự do hơn so chúng ta một chút.”
Trương Mục Nguyệt bị cậu ta nói kiểu này, đột nhiên á khẩu không trả lời được. Lâm Tiêu Dương vào công ty để giết thời gian nhờ có quan hệ với chủ tịch, bởi Lương Húc Nhiên đã tự mình tới xin phép cho cậu nghỉ, trong văn phòng dường như tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Cô đột nhiên thu lại giọng, vì thực sự tìm không có lý nào để phản bác. Trong phòng làm việc những người khác nhiều nhất cũng chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, phần lớn vẫn vùi đầu vào công việc. Cảm giác không ai đồng cảm khiến cô hết sức khó xử, đành phải căm giận ngồi về chỗ.
Lâm Tiêu Dương ra ngoài sau đó theo thói quen đi đến trạm xe buýt, chọc chọc 007 trong đầu.
“007, mày chết ra đây cho tao.”
[ đây kí chủ! ] 007 vội vàng lên tiếng, [ có gì phân phó? ]
“Điểm tích lũy có thể cho khất không?” Lâm Tiêu Dương vô cùng buồn rầu, “Tối nay có một việc rất quan trong, tao tuyệt đối không thể bị lộ.”
[ Ách, tui hiểu rồi, nhưng mà... ] 007 do dự, [ Điểm tích lũy này không thuộc quyền quản lý của tui, cho nên tui cũng có lòng mà không có sức nha. ]
“... Thế mày có thể làm gì?” Lâm Tiêu Dương nghiến răng nghiến lợi âm thầm nói một câu.