Editor: Lin
Ngày đầu tiên cùng một chỗ với người đàn ông độc miệng như Đỗ Khang đã trôi qua một cách yên bình rồi. (Chắc chắn chứ?)
Bách Khê ra khỏi phòng tắm ấm áp, hai mắt nhắm lại hưởng thụ chiếc
giường lớn mềm mại, cảm thấy đây là điều đẹp đẽ nhất đến từ thế giới
này.
Nhưng nơi có ánh sáng thì thường có bóng tối, hưởng thụ điều tốt đẹp chính là đồng thời chịu đựng sự tà ác.
Cốc cốc cốc...
Ba tiếng gõ nhẹ nhàng truyền đến từ căn phòng sát vách, đôi lông mày
thanh tú của Bách Khê nhíu lại, sau hai giây từ chối mới bò dậy.
Bách Khê cầm điện thoại di động ở đầu giường lên nhìn, sáu giờ sáng, lúc này cô không thể không nghi ngờ người đàn ông này cho cô một công việc
tốt như vậy là vì muốn chỉnh cô. Bách Khê vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ mình từng đắc tội với Đỗ Khang ở đâu, đến cuối cùng chỉ có thể đổ
nguyên nhân là do Đỗ Khang quá mức biến thái.
“Chuẩn bị thức ăn cho mèo, thay xong cát cho mèo thì cô có thể ngủ tiếp hai tiếng.”
“Tôi có thể hỏi một chuyện không?” Bách Khê còn buồn ngủ nói.
“Nói.” Có lẽ là vì chưa tỉnh ngủ, giọng nói của Đỗ Khang không còn sắc
bén như lúc sáng, giờ phút này giọng nói anh như một lý rượu đỏ đậm đà,
khiến người ta say mê không dứt.
Bách Khê không nghiên cứu nhiều về âm thanh, nhưng cũng cảm thấy giọng
nói của Đỗ Khang có thể sánh ngang với những thứ được gọi là âm thanh
của tâm hồn, nghe được giọng nói của Đỗ Khang, ngay cả sức tức giận Bách Khê cũng không còn: “Tại sao hôm qua anh không nói với tôi những chuyện này?”
Đỗ Khang nói: “Vì tối qua cô ngủ quá sớm, tôi gõ tường mà cô không nghe thấy.”
Bách Khê hơi xấu hổ, hôm qua cô thực sự mệt mỏi, gần như vừa nằm lên
giường là ngủ luôn, đúng là không nghe thấy âm thanh gõ tường của Đỗ
Khang. Nhưng Đỗ Khang cũng không cần gọi cô rời giường từ sáu giờ sáng,
đây xác định không phải là trả thù sao?
“Được rồi, coi như là tôi sai.”
Bách Khê bất đắc dĩ thừa nhận sai lầm, chỉ vì qua ánh đèn sáng ngoài
đường chiếu vào phòng ngủ, cô như nhìn thấy dưới mắt Đỗ Khang là một
quầng thâm đen.
Ba con mèo béo đứng trước giường Đỗ Khang kêu meo meo, cũng không trách
được Đỗ Khang gọi cô rời giường sớm như vậy. Đỗ Khang thân là một người
tàn tật, bản thân hoạt động đã bất tiện, còn phải nuôi một đại gia đình
mèo như vậy, nhất định rất vất vả. Nghĩ tới đây, lòng Bách Khê không tự
chủ lại mềm nhũn ra.
“Đến đây nào, bảo bối, ăn cơm thôi...”
Bách Khê ngoắc tay ra hiệu, những con mèo kia cũng như biết Bách Khê sắp cho chúng ăn, nhanh chóng chạy theo Bách Khê ra khỏi phòng.
Cắt xong đồ hộp thức ăn mèo, thay cát cho mèo, thấy ba con mèo hài lòng
bắt đầu ăn, Bách Khê ngáp một cái quyết định trở về giường bù đắp cho
giấc ngủ.
Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, có thể nằm bao lâu thì nằm thôi. Kể từ
sau khi lên đại học, hôm nay là lần đầu tiên cô dậy sớm như vậy, vừa
nghĩ tới hôm nay sẽ có một đống công việc đang chờ đợi mình, cả người
Bách Khê đã có chút rã rời.
Chỉ tiếc, vận số của Bách Khê không tốt lắm, chân trước của cô vừa bước
vào phòng ngủ, đang lúc định thả lỏng cơ thể mình nằm lên giường, chuông cửa vang lên...
Ring ring, như âm phủ đang đòi mạng.
Liên tiếp hành hạ như thế, dù là siêu nhân cũng không chịu nổi, huống hồ là Bách Khê. Cho nên cô bất chấp tất cả nằm trên giường giả chết, mặc
cho chuông cửa vang lên.
Bách Khê nhắm mắt lại, cho là mình đã nằm được một thời gian khá dài, lúc mở mắt ra lại phát hiện mới chỉ một phút sau.
Tiếng chuông cửa vẫn còn vang, nhưng kèm theo nó còn là tiếng chửi.
Càng như vậy, Bách Khê lại càng không dám mở cửa, ngộ nhỡ là một tên
biến thái nào thì sao. Ngoài ra, cô còn châm chọc một câu, hiệu quả cách âm của căn nhà này cực kỳ kém.
“Đỗ Khang, anh mở cửa cho em! Em biết anh đang ở bên trong! Có bản lĩnh chia tay thì anh cũng nên có bản lính ra mở cửa!”
Vừa nghe thấy giọng nói dũng mãnh này, tha thứ cho cô, cô không thể ngủ được nữa, thậm chí cô còn mơ hồ mong đợi một cái gì đó.
Dựa vào tình hình bây giờ, quả thật khó mà đoán được sẽ xảy ra tình
trạng gì, không thể không nói, người độc miệng tỷ thí với cô nàng chanh
chua, Bách Khê vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Vậy mà lại khiến Bách Khê thất vọng rồi, căn phòng sát vách vẫn vô cùng
yên tĩnh, anh ta cũng không sử dụng hộp điều khiển ti vi để mở cửa.
Bách Khê thất vọng, mà người còn thất vọng hơn cô là bạn gái cũ của Đỗ Khang, Trần Chỉ Nghiên.
Lúc Trần Chỉ Nghiên nhận được tin nhắn chia tay của Đỗ Khang, cô cảm
thấy mình sắp điên rồi, cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ lập tức
chạy như điên ra ngoài, một đường chạy thẳng đến nhà Đỗ Khang mới điều
chỉnh lại nhịp thở của mình. Lúc đầu cô còn giữ hình tượng thục nữ nhấn
chuông cửa, một phút sau vẫn không thấy có người ra mở cửa thì cô hoàn
toàn nổi điên. Đỗ Khang là người cô khổ công theo đuổi năm năm, gần đây
cuối cùng cũng theo đuổi được, lại cứ chia tay không rõ ràng như vậy, cô không cam lòng.
“Đỗ Khang, anh là con rùa đen rụt đầu! Tại sao anh lại không gặp em! ANh nói đi!”
Rầm rầm rầm!
Chuông cửa bị Trần Chỉ Nghiên nhấn hư rồi nên giờ cô chỉ còn có thể sử
dụng sức mạnh nguyên thủy của con người, dùng tay chân bắt đầu đập cửa.
Nhưng chiếc cửa chống trộm hoàn hảo như vậy sao có thể lung lay dưới tay của một cô gái chứ, chỉ đánh được ba năm cái, lòng bàn tay của Trần Chỉ Nghiên đã sưng đỏ. Đau lòng lại thêm nhức nhối, khiến âm thanh đau
thương của một cô gái vừa bị đá lây ra khắp khu
chung cư.
Vào lúc này, Bách Khê buồn ngủ đã không chịu đựng nổi, giờ cô mới phát hiện thật ra lạnh lùng là một kỹ năng khó thực hiện.
Bách Khê thật sự rất kính nể Đỗ Khang, anh lại vẫn có thể thản nhiên
không thèm nhúc nhích trong loại hoàn cảnh này, không hề có chút ý tứ mở cửa nào.
Cô không nhịn được gõ tấm vách: "Đỗ Khang, anh ngủ rồi sao?"
Rất nhanh, giọng nói có chút buồn ngủ của Đỗ Khang truyền sang: "Nói nhảm."
"Đỗ Khang, anh thật sự không có ý định ra mở cửa cho cô ấy à?" Bách Khê thử dò xét một câu.
Đỗ Khang nói: "Tại sao phải mở cửa, chờ cô ấy vào đây mắng tôi sao?"
"Nhưng..."
"Tôi đoán cô nghĩ cô ấy rất đáng thương, có lẽ cô có thể thử mở cửa cho cô ấy." Đỗ Khang có thâm ý khác nói.
Bách Khê buồn bực: "Sao tôi lại cảm thấy anh không có ý tốt?"
...
Ba phút sau, Bách Khê hoàn toàn cảm nhận được ác ý đến từ Đỗ Khang.
Vì cô gái đó khóc quá kinh khủng, cho nên trôi qua hai phút năm mươi giây, Bách Khê không nhịn được mở cửa ra.
Sau đó, trong cuộc sống, chỉ cần nghĩ tới chuyện này Bách Khê lập tức
hận không thể dùng đã đập chân mình, vì nhờ việc này mà mọi chuyện trở
nên kinh khủng hơn một chút.
Cửa vừa mở ra, một bóng dáng màu đỏ nhanh chóng chạy vào phòng, nhanh như một tia chớp, khiến Bách Khê không kịp nhìn.
"Chết tiệt! Hồ ly tinh, cô lại có thể có mặt mũi mà đứng trước mặt tôi!" Trần Chỉ Nghiên chỉ vào mặt Bách Khê lập tức hé miệng mắng.
Bách Khê vô tội đứng trước cửa, làm theo chỉ chỉ vào lỗ mũi mình, "Tôi?"
"Không sai, chính là cô, trừ cô ra thì còn ai, con nhỏ tiểu tam không có đạo đức."
"Cô lầm rồi, tôi chỉ là bảo mẫu thôi, tôi làm gì có trêu ghẹo ai chứ!"
Cho dù là ai khi bị chỉ thẳng vào mặt mắng đều sẽ trở nên mất tỉnh táo,
Bách Khê cảm thấy mình không tức giân cãi nhau với cô nàng này là tốt
lắm rồi, "Sớm biết cô sẽ như vậy tôi sẽ không mở cửa."
Trần Chỉ Nghiên cười lạnh hai tiếng, ánh mắt lạnh lẽo khiến toàn thân Bách Khê cảm thấy không thoải mái.
"Đừng giả bộ, nếu cô không phải người thứ ba quyến rũ chồng tôi, khiến
tình cảm của chúng tôi rạn nứt, sao chồng tôi có thể nói lời chia tay
với tôi, cô là bảo mẫu, ha ha, đừng cho rằng tôi không biết cô là ai."
Rất kì quái, lúc này Bách Khê ngược lại rất bình tĩnh, cô chỉ hỏi lại
Trần Chỉ Nghiên, "Tôi là ai?" Làm ơn đi, chính cô cũng không biết mình
nổi tiếng như vậy từ khi nào, cô căn bản không biết cô gái trước mặt
này, được không! Trừ khi Trần Chỉ Nghiên chỉ cho!
"Tất cả mọi người đều biết cô là tiểu tam chuyên nghiệp, tôi vốn không
tin vào những nội dung trong bài đăng đó, nhưng bây giờ xem ra tất cả
đều là sự thật rồi." Trần Chỉ Nghiên lạnh lùng liếc cô một cái, lộ ra
dáng vẻ khinh bỉ.
Bài đăng....
Bách Khê ngẩn người, không biết vì cái gì mà trong lòng cô hiện lên một cảm giác xấu.
"Đủ rồi, Trần Chỉ Nghiên."
Trần Chỉ Nghiên vừa nghe thấy giọng nói này thì nước mắt lập tức không
tự chủ được rơi xuống, năm năm, tình cảm năm năm ròng rã, thật vất vả cô mới có thể nhìn thấy ánh rạng đông, kết quả lại chỉ vừa non xanh đã bị
bẻ gãy. Trần Chỉ Nghiên không phục, cũng không tin, hôm nay cô tới,
không phải muốn một lời giải thích, mà chỉ muốn níu kéo lại tất cả.
Nước mắt dàn giụa xoay người, trong lòng Trần Chỉ Nghiên đã sớm dự tính
hành động tiếp theo, lại không nghĩ rằng, lần thứ nhất ôm dự tính xuất
hiện lại tính toán sai lầm.
Trần Chỉ Nghiên nhìn Đỗ Khang ngồi trên xe lăn, hai cặp mắt trừng lớn.
"Đây là chuyện gì xảy ra!"
Đỗ Khang lạnh lùng nói: "Như cô thấy, tôi bị liệt."
Trần Chỉ Nghiên không tin được che miệng, "Trời ạ, tại sao chuyện lớn
như vậy anh lại không nói với em, Đỗ Khang, anh còn coi em là bạn gái
anh không!"
"Đã không phải." Vẻ mặt Đỗ Khang vẫn không đổi, tiếp tục nói: "Hiện tại, cô nên rời đi rồi."
Bách Khê đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn Đỗ Khang có chút nghi ngờ.
Rõ ràng cô nghe nói vết thương của Đỗ Khang đã khỏi hẳn, nhưng anh ta
lại thích nói mình bị liệt, hơn nữa còn dùng nguyên nhân đó để chia tay
với bạn gái, thật sự có chút khó hiểu.
Nhưng Bách Khê cũng rất rõ, nếu như anh ta có thể dùng lẽ thường để giải thích, vậy thì anh ta không còn là Đỗ Khang rồi.
"Không, anh lừa em, sao anh có thể bị liệt, sao có thể!
Trần Chỉ Nghiên đau khổ khóc, thân thể gầy nhỏ như tùy lúc có thể không chịu nổi mà ngã xuống, như người bị liệt không phải là Đỗ Khang mà là
cô nàng.
Trong ánh mắt Đỗ Khang lướt qua một tia không nhịn được, người tỉnh táo
như anh, cũng không cách nào chịu được tiếng gào thét của một cô gái vào buổi sáng sớm.
"Trần Chỉ Nghiên, tôi nói một lần cuối cùng, chúng ta chia tay, bây giờ cô lập tức rời khỏi đây cho tôi."
Ngoài dự đoán, lần này Trần Chỉ Nghiên không khóc không nháo, mà là vẻ mặt mờ mịt chạy ra khỏi cửa chính....