Editor: Lin
Ký túc xá 605, không khí có gì đó không đúng.
Hôm qua, sau khi Điền Phương Lệ hẹn hò với bạn trai trở về, vẻ mặt có gì đó không vui, hai chị em trong phòng cũng liếc mắt nhìn nhau, yên lặng
cầu nguyện trong lòng mang Bách Khê nhanh chóng trở về để dời lực chú ý
của cô nàng này đi.
Một giờ sau, cuối cùng Bách Khê đã trở lại, hai chị em trong phòng cùng
thở phào nhẹ nhõm. Mà khi họ cho là mình lại có thể tiếp tục xem vở kịch áp bức đó, Bách Khê lại bắt đầu dọn dẹp quần áo.
Một cô gái gan lớn hỏi. “Bách Khê, cậu định đi giặt quần áo sao, mình cũng muốn đi.”
Vẻ mặt âm trầm của Điền Phương Lệ trừng mắt liếc cô nàng đó một cái,
đang định nói gì đó, lập tức nghe thấy Bách Khê trả lời. “Không phải,
mình định dọn ra ngoài ở.”
Bách Khê muốn ra ngoài ở!
Tin tức này khiến những người trong ký túc xá kinh hãi, những rất nhanh
tất cả đều bình tĩnh lại. Dù sao một người cũng không nhịn được việc
người thứ ba luôn ở trước mặt nói chuyện yêu thương với bạn trai trước
của mình, Bách Khê có thể nhịn được lâu như vậy, đã vô cùng khó tin rồi.
Ký túc xá lập tức yên tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh do Bách Khê thu dọn đồ đạc, không khí có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Điền Phương Lệ nhìn chằm chằm vào sống lưng của Bách Khê, trợn mắt nhìn
một hồi cũng khiến cô cảm thấy nhàm chán lập tức xông cửa đi ra ngoài.
Ầm một cái, âm thanh vang dội cả ký túc xá.
Cô nàng đi rồi, em gái trong phòng mới nói chuyện với cô. “Bách Khê,
mình nghe nói cậu rất nghèo, nếu cậu không nhịn được muốn dọn ra ngoài,
mình còn có hai trăm đồng, cậu cầm dùng trước.”
Bách Khê cảm động nhìn những em gái trong ký túc xá, trong lòng vô cùng ấm áp.
Hai cô gái này luôn ở cùng với nhau như hình với bóng, quan hệ với Bách
Khê cũng không tính là tốt, nhưng đến thời điểm này, hai người quan tâm
vẫn khiến Bách Khê cảm động.
Nói thật, trong ký túc xá, Điền Phương Lệ như vậy chính là cực phẩm,
thật ra vốn lên là như thế. Bách Khê vốn cũng đã tuyệt vọng với tiền đồ
trên thế giới này, những hôm nay cuộc sống lại cho cô một chút ánh sáng
Cô mỉm cười nói. “Không cần,… mình tìm được việc, bao ăn bao ở…” mặc dù
đi làm bảo mẫu, nhưng được bao ăn bao ở thật sự rất đáng khen.
Hai cô gái này nghe nói như vậy mới yên lòng, trấn an Bách Khê. “Vậy thì tốt, cậu là con gái ở bên ngoài một mình cẩn thận một chút, chú ý an
toàn.”
“Ừ, yên tâm, mình biết rồi.” Bách Khê cảm động gật đầu, khóe mắt hơi ửng hồng.
Thật ra họ cũng biết, đã là năm cuối rồi, cơ hội để ba người gặp nhau
cũng không còn nhiều lắm, có lẽ hôm nay từ biệt, là lần cuối cùng.
Họ tạm thời quên đi khoảng cách lẫn nhau, ôm lấy nhau, từ lúc mới lần đầu gặp.
Cuối cùng hai người giúp đỡ Bách Khê thu dọn đồ đạc, nhanh chóng thu thập số đồ đạc ít ỏi của Bách Khê vào trong hành lí.
Trước khi chia tay, Bách Khê nhìn lại nơi chứa đầy những kỷ niệm đẹp
nhất trong cuộc đời cô, Bách Khê vẫy tay với bạn cùng phòng, không quay
đầu đi về phương xa.
“Chờ một chút, Bách Khê!”
Nghe được tiếng gọi của bạn cùng phòng, Bách Khê xoay người, lại phát hiện hai người bạn cùng phòng mặc áo khoác chạy ra ngoài.
Cô có chút không hiểu nhìn hai người, đây là ý gì.
Hồng Nhược Hàm tiến lên vỗ bả vai Bách Khê. “Chúng ta đi ăn một bữa cơm
chia tay, sau này cũng không biết còn cơ hội gặp nhau không.”
“Ừ!” Bách Khê gật đầu, hoàn toàn ném lời dặn dò của Đỗ Khang ra sau đầu.
Ba cô gái vừa nói vừa cười đi trong sân trường vắng vẻ, Bách Khê hoàn
toàn để mình hòa vào trong không khí đó, những tâm tình đã tích tụ thật
lâu cũng từ từ thoải mái.
Bách Khê nghĩ, nếu như từ lúc bắt đầu cô không vội vàng nói lời yêu, có lẽ ba người họ đã trở thành như người bạn rất thân.
Vì duy trì tình cảm với Lý Thiên Viễn, cô đã mất rất nhiều thứ, có thể
là một ít tiền bạc, còn lại là những tình bạn khó có thể đoán trước.
Nếu như cuộc sống bắt đầu một lần nữa, vậy cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn để tình yêu chiếm hết thời gian học đại học của mình.
Nhưng bây giờ nói điều này thì đã trễ.
Bách Khê và hai cô bạn trong ký túc xá ăn một bữa cơm chia tay, đồng hồ
vừa chỉ mười hai giờ đúng, cô nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này mới đột
nhiên nghĩ tới mình quên mất Đỗ Khang còn có thể đói bụng.
Trong nháy mắt, mặt cô trắng bệch, cô còn có thể tưởng tượng ra trong
cái miệng của Đỗ Khang sẽ nói ra những câu nói độc nhất nào.
Sau khi chào tạm biệt bạn cùng phòng, cô vội vàng xách cặp, chạy như bay đến trạm xe buýt, lại trơ mắt nhìn xe buýt số 612 rời đi.
Cô ủ rũ cúi đầu nhìn hành lý của mình, bắt đầu suy nghĩ mình có nên dùng 40 đồng còn lại để gọi xe. Dĩ nhiên nếu không phải lúc nãy là bạn cùng
phòng mời, chỉ sợ ngay cả tiền gọi xe cô cũng không có.
Đang lúc này, một chiếc Santana mới tinh đậu trước mặt Bách Khê, cửa sổ
bị tài xế hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đáng giận quen thuộc.
“Bách Khê, sao em lại ở đây?” Giọng nói của Lý Thiên Viễn mang theo chút vui mừng, hiển nhiên là Điền Phương Lệ không có ở bên cạnh anh ta, cho
nên anh ta mới có thể làm càn như vậy.
Bách Khê không cần ngẩng đầu cũng biết là người nào, giọng nói cô lạnh lùng. “Ở trạm
xe buýt thì có thể làm gì."
Lý Thiên Viễn trầm mặc một hồi, Bách Khê nghĩ anh ta đi xa rồi, lại
không nghĩ rằng Lý Thiên Viễn xuống xe, mặc đồ Tây giày da đứng trước
mặt mình.
Bách Khê nhíu mày, "Anh đang ngăn cản xe buýt."
Lý Thiên Viễn thở dài, rất bất đắc dĩ nói: "Đừng như vậy được không, anh biết em chán ghét anh, nhưng chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một
chút không."
Bách Khê im lặng liếc mắt, cảm thấy sau khi Lý Thiên Viễn đi theo Điền
Phương Lệ, đầu óc chấp mạch không ít, còn có thể ngồi xuống nói chuyện,
nói cái gì chứ!
"Em không có gì để nói với anh, phiền anh đừng cản trở em, được không,
em có việc gấp." Ông trời phù hộ nhanh chóng cho một chiếc xe buýt đến
đây, nếu không Bách Khê không xác định mình có thể vì người đàn ông
trước mắt này làm cho xúc động bắt taxi hay không.
Nói người bên ngoài còn chưa tính, mỗi ngày ở trước mặt cô làm chuyện buồn nôn, quả thật là đáng ghét đến cực điểm.
Lúc bắt đầu, Bách Khê cảm thấy chẳng qua Lý Thiên Viễn chỉ thực tế một
chút, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn là một tên ngu ngốc, ban đầu, mắt
cô nhất định mù rồi mới coi trọng người này, còn không bằng cái miệng
độc của Đỗ Khang!
Nhớ tới Đỗ Khang, nét mặt Bách Khê đột nhiên có chút tế nhị, một phần là áy náy ngày đầu tiên đi làm đã trễ, một mặt cảm giác mình lại có thể so sánh Đỗ Khang với Lý Thiên Viễn, thật sự có chút tế nhị...
Một gương mặt có thể gây họa đất nước xuất hiện trong đầu Bách Khê,
khiến cô không tự chủ được lạnh run người, Bách Khê nghĩ, lớn lên xinh
đẹp quả nhiên là tốt nhất, khiến cho mọi người không thể tức giận.
Động tác rùng mình của Bách Khê rơi vào trong mắt của Lý Thiên Viễn,
biến thành Bách Khê run rẩy trong gió lạnh cần một cái ôm ấm áp, Lý
Thiên Viễn suy nghĩ một chút, lập tức kéo tay Bách Khê vào trong xe.
"Anh làm gì vậy! Mắc bệnh gì hả!" Đang lạnh lại bị bất ngờ kéo đi, Bách Khê không đứng vững, không lựa lời, tức giận nói.
Lý Thiên Viễn không tưởng tượng nổi nhìn Bách Khê, không ngờ cô lại nói
ra lời thô tục: "Anh không ngờ thất tình lại đả kích lớn đến em như
vậy." Bách Khê thừa dịp anh ta còn sửng sốt lập tức hất tay ra, lạnh
lùng nói: "Anh muốn nghĩ thế nào thì như thế thôi."
Không thể không nói ở phương diện nào đó, Lý Thiên Viễn thành công dồn Bách Khê vào đường cùng, không thể không bắt xe chạy đi.
Nếu không phải không muốn Lý Thiên Viễn vẫn mơ mộng mình còn tình cảm
với anh ta, Bách Khê thật sự muốn đanh đá, gắt gỏng dùng giày đánh vào
mặt anh ta.
Cô từng thật lòng yêu người đàn ông này, đó là điều không thể nghi ngờ,
nhưng sau đó, tức giận đã sớm thay thế vị trí của tình yêu, mà vì sao Lý Thiên Viễn lại có thể chắc chắn, sau khi anh ta rời đi cô còn nhớ mãi
không quên.
Đây là điều Bách Khê ghét nhất, từ đầu tới cuối, Lý Thiên Viễn vẫn cảm thấy cô yêu anh ta.
Trên thực tế, tình yêu rất mỏng manh, ngay từ lúc cô phát hiện sau khi
Lý Thiên Viễn ra ngoài rồi trở nên thay đổi, mà hôm nay còn có lời muốn
nói, khiến tia tình cảm cuối cùng của cô cũng bị chặt đứt.
"Bách Khê, anh biết em rất tức giận, nhưng em phải tin anh còn yêu em, kể cả khi anh ở cùng một chỗ với người khác."
Bách Khê cười lạnh giơ điên thoại di động trong tay, "Có lẽ nên ghi lại
những lời này của anh rồi cho Điền Phương Lệ nghe, anh đoán xem cô ấy sẽ như thế nào?"
Lý Thiên Viễn ngẩn người, rất kiên định nhìn Bách Khê, "Không thể nào, anh biết em không phải loại người như vậy."
Ha ha! Cô không phải loại người như vậy!
Nhìn người đàn ông này tự an ủi mình, dường như tin chắc không nghi ngờ, cũng không chút nóng vội.
Nếu như trong điện thoại của Bách Khê có số điện thoại của Điền Phương
Lệ, cô tuyệt đối sẽ bấm, để cô nàng kia nghe một chút, người đàn ông cô
nàng đoạt đi ngu ngốc đến mức độ nào.
Đáng tiếc, vì sao ban đầu cô suy nghĩ gì mà xóa hết tất cả.
Cô không thèm nói gì với Lý Thiên Viễn, cho nên khi chiếc xe taxi màu
vàng cam xuất hiện trong tầm mắt của Bách Khê, cô quyết định nhanh chóng đưa tay ra.
Trước khi lên xe, Lý Thiên Viễn còn nói câu gì đó, đáng tiếc Bách Khê hoàn toàn không nghe rõ ràng.
Hiện tại, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, tốt nhất vĩnh viễn không phải thấy hai người đó.
"Tài xế, đến chung cư Lục Nguyên."
"Được rồi."
Cuối cùng, xe taxi chở Bách Khê đi xa, nhanh chóng bỏ Lý Thiên Viễn lại đằng sau.
Nửa giờ sau, chiếc xe đậu trước chung cư Lục Nguyên, Bách Khê móc 40
đồng còn sót lại trên người mình để trả tiền xe, cố thả lỏng bước xuống
taxi.
Mẹ nó, hiện tại cô chỉ còn 7 đồng, ai có thể nói cho cô biết cô phải kiên cường dũng cảm sống thê nào đây!
Ai bảo cô không có tiền, lại bốc đồng gọi taxi!
"Cái đó.... tôi lập tức đi làm cơm."
Đỗ Khang buông chiếc đũa trong tay, thản nhiên nói: "Chậm."
Trong lòng Bách Khê nhất thời phát ra tiếng lộp bộp....