Editor: Lin
Lam Tiểu Tuyết đến đã làm thay đổi một chút suy nghĩ nào đó của Bách Khê.
Cô vốn cảm thấy, mình là một bảo mẫu nhỏ kiếm tiến, đợi đến bốn tháng
sau sẽ phủi mông chạy lấy người, không mang theo một áng mây.
Nhưng Lam Tiểu Tuyết lại nói, người đàn ông ưu tú như Đỗ Khang, xuất
hiện trước mặt cô là một cơ hội trời ban, nếu như Bách Khê bắt không
được mới là đồ ngốc.
Nói thật, mặc dù lời nói của Đỗ Khang có chút độc ác, nhưng Bách Khê vẫn có cảm tình với anh.
Chỉ bằng khuôn mặt đó của Đỗ Khang, cũng đủ để mê hoặc đám nữ sinh, chứ
đừng nói đến Đỗ Khang còn là con của một nhà giàu, như vậy lại càng quý
hiếm.
Bách Khê ôm con mèo Tiểu Bạch ngoan nhất nhà quấn quít một hồi, cho đến
khi khóe mắt cô nhìn thấy một vật trong túi mua hàng, toàn là Sparta.
Chết tiệt, lại là bà dì phải không!
Cô dám thề, vì Đỗ Khang ở trước mặt, nên cô không dám vì tư lợi mà mua băng vệ sinh! Bách Khê nghĩ,
dù sao lần mới đây của mình kết thúc chưa lâu, chờ đến lúc ấy được tiền
từ Lý Thiên Viễn mua cũng không muộn, kết quả, cô vạn vạn không ngờ nó
lại có thể xuất hiện trong túi mua hàng!
Là cô mộng du rồi mua sao? Bách Khê nghĩ mình cũng không có thói quen như vậy.
Là bà dì chạy tới bỏ vào túi mua hàng của cô sao? Bách Khê thấy băng vệ sinh trong chiếc túi này quá bí ẩn, cô không dám dùng.
Bách Khê giao chiến một hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra một kết luận có khả năng nhất – là Đỗ Khang mua.
Bách Khê lại không dám đi hỏi Đỗ Khang, ngộ nhỡ chọc thủng bí mật nho
nhỏ của người ta cô sẽ gặp xui xẻo, cho nên cô yên lặng để băng vệ sinh
vào túi, đưa cho Đỗ Khang.
Buổi tối, trong lúc ăn cơm, Đỗ Khang hỏi Bách Khê: “Đó là mua cho cô, sao lại đưa đến trong phòng tôi?”
Bách Khê sững sốt một chút, hỏi một cách rất tự nhiên: “Chẳng lẽ không
phải là đồ anh mua sao?” Mặc dù tôi thật sự không biết anh mua món đồ đó thì có ích lợi gì.
Đỗ Khang nhìn Bách Khê một cách nghiêm túc rồi im lặng.
Nếu không phải lúc đi siêu thị Bách Khê nhìn nó chằm chằm, anh có thể
xen vào việc người khác, lén mua về sao! Chu Kỳ nói, hiện tại số tiền
trên người Bách Khê chưa đến 10 tệ, vì không để trong nhà xuất hiện tình trạng máu chảy thành sông, anh dễ dàng sao?
“Là tôi mua, nhưng cô dám nói, lúc ở siêu thị cô không nhìn chằm chằm
vào nó sao?” Đỗ Khang không hổ là Đỗ Khang, nhanh chóng điều chỉnh tốt
trạng thái trong lòng mình.
Bách Khê nhất thời cứng họng, lúc ấy quả thật cô đã nhìn vào nó mấy lần.
Đỗ Khang nói: “Cô cũng không phải xin lỗi, chỉ cần là phụ nữ thì bình
thường sẽ có loại nhu cầu này, làm chủ nhân của cô, tôi có nhiệm vụ thỏa mãn cô.”
Bách Khê “….”
Thỏa mãn cái gì, nhu cầu cái gì, thật sự cô không suy nghĩ lung tung gì hết!
Nhưng mà Đỗ Khang lại có thể mua băng vệ sinh cho cô, Bách Khê yên lặng, cảm tình với Đỗ Khang cũng từ từ tăng lên. Mặc dù dáng vẻ Đỗ Khang lạnh lùng không thể tiếp xúc, nhưng không ngờ lại là một người đàn ông ấm
áp.
Bách Khê không tự chủ được nhớ tới Lý Thiên Viễn, hai người đã từng đi
siêu thị cùng nhau một lần, kết quả vì cô mua băng vệ sinh, Lý Thiên
Viễn lại cầm hóa đơn tính tiền riêng, anh ta sợ mất mặt mũi đàn ông của
anh ta. Vì chuyện đó hai người đã cãi nhau, dĩ nhiên cuối cùng hai người vẫn làm hòa. Ban đầu Bách Khê cảm thấy chuyện nhỏ đó cô cũng không cần
so đo. Nhưng mà bây giờ xem ra, chỉ một chuyện nhỏ cũng thể hiện rõ bản
chất chân thật của một người đàn ông, chuyện nhỏ cũng không để ý mình
chứ đừng nói gì đến chuyện lớn.
“Mặc kệ thế nào, dù sao cũng cảm ơn anh, sau này loại việc như thê cữ để tôi tự làm là được rồi.” Bách Khê chân thành nói lời cảm ơn với Đỗ
Khang, mà anh chỉ hơi gật đầu một cái, dáng vẻ hình như không thèm để ý.
Không biết tại sao, trong lòng Bách Khê có chút buồn buồn.
Cô đột nhiên cảm thấy mình có chút để ý đến cảm nhận của Đỗ Khang, loại
cảm giác này rất kỳ diệu, là điều chưa từng có khi cô đối mặt với Lý
Thiên Viễn.
Hai người im lặng ăn xong bữa tối, lúc Bách Khê dọn dẹp bát đũa, Đỗ
Khang nói Lý Thiên Viễn hẹn cô trưa mai gặp nhau ở quán cà phê.
Bách Khê có chút kì quái, rõ ràng người quen biết Lý Thiên Viễn là cô,
nhưng hiện tại Lý Thiên Viễn muốn gặp cô lại nói trước với Đỗ Khang.
Nhưng mà đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng nhất là nếu ngày
mai thuận lợi, cô thật sự có thể thoát khỏi tình trạng nghèo rớt mùng
tơi này rồi.
Mà Bách Khê càng không nghĩ tới có phần sau, còn Đỗ Khang thì đã chuẩn bị hai phần thỏa thuận cho cô rồi.
Đỗ Khang nói: “Cô chỉ cần để anh ta trực tiếp kí tên là được, không cần
nói thêm điều vô dụng gì nữa.” Đỗ Khang như cảm nhận được cảm giác của
Lý Thiên Viễn, nói chuyện có thể rất phiền phức, nếu người đó có ý chí
không kiên định, rất có thể bị Lý Thiên Viễn xoay như chong chóng. Anh
cũng không hiểu, trước kia Bách Khê coi trọng Lý Thiên Viễn ở điểm nào,
chẳng lẽ là vì Lý Thiên Viễn biết cách nói lời ngon tiếng ngọt?
Nghĩ vậy, ánh mắt Đỗ Khang nhìn Bách Khê đã có chút không thích hợp.
Lúc mới bắt đầu, Bách Khê không ngờ phải bồi thường, cô chỉ muốn lấy điều này để lại một vết nhơ trong hồ sơ của Điền Phương Lệ.
Nhưng mà chuyện kiện tụng này rất tốn thời gian, mà phương án bồi thường này của Đỗ Khang cũng khiến đối phương có một vết thương lớn, cho nên,
Bách Khê cũng vui vẻ nhận lấy phần thưởng này thôi.
Nói cho cùng, chuyện như vậy cũng chính do Điền Phương Lệ muốn tìm đường chết, nếu như cô nàng không lên diễn đàn gây sự, nói xấu Bách Khê, Bách Khê cũng không sử dụng đến chiêu thức ngoan độc này.
Bách Khê cầm bản thỏa hiệp hả hê nghĩ, nếu như có thể moi tiền từ tên
tham tiền Lý Thiên Viễn, đó quả là một điều vô cùng thú vị.