Editor: Lin
“Cảm ơn đã quan tâm.”
“Hân hạnh.”
“Cảm ơn.”
“Cảm… không đúng, là 5!”
Lam Tiểu Tuyết hưng phấn nắm tờ giấy cào được một nửa trên tay, hận không thể cho toàn thế giới biết cô đã trúng số độc đắc. Cũng may Bách Khê vấn rất tỉnh táo, che miệng cô nàng lại, đi tới nơi không có ai.
“Cậu buông ra…” Lam Tiểu Tuyết vùng vẫy, nghẹn ngào nói.
Cô sắp bị cô nàng có sức khỏe như đàn ông này làm tức chết! Còn có thể trở thành bạn thân!
Bách Khê đưa tay cướp tấm vé số của Lam Tiểu Tuyết. “Để cho mình mở, may mắn ở tay cậu quá kém, ngộ nhỡ nói ra là 5 đồng thì làm sao đây.”
Lam Tiểu Tuyết phản bác. “Cậu may mắn như vậy sao lại gặp phải tên đàn ông cặn bã, sang năm mình và bạn trai cũng chuẩn bị kết hôn rồi.”
Mặt Bách Khê không biến sắc, tim không đập, không vì bạn thân nói ra chuyện cũ mà cảm thấy đau lòng.
Vì lời Lam Tiểu Tuyết nói là sự thật, gần đây vận khí của cô đúng là không tốt, bạn trai cô yêu bốn năm bắt cá hai tay, mà đối tượng đó lại là cô bạn cùng phòng xấu xí hơn cô, điều này khiến lòng tự tin của cô bị đả kích rất lớn, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ.
“Mỗi người một số, trúng giải chúng ta chia 5:5.” Bách Khê tỉnh táo dùng móng tay cầm một màng nhỏ màu xám, gương mặt trắng bệch như không có tia máu hiện lên ý cười. “Ha ha ha, mình nói, không đến mức tuyệt tình như vậy,là một số không, không có số lẻ như cậu nói…!”
Kết quả thật sự khiến người ta hưng phấn, hai người các cô mua năm mươi đồng tiền vé số, có chừng hai mươi tư tấm là cảm ơn đã quan tâm, thật vất vả mới lấy được số năm, hiện tại lại một số không, đây quả là một chuyện cực kỳ tốt.
Tay cầm vé số của Lam Tiểu Tuyết có chút run rẩy, dĩ nhiên, cũng có thể là do trời quá lạnh.
“Thôi, tay cậu rất may mắn, cậu làm đi!” Hành hạ tâm lý như vậy thật thê thảm, khiến một cô gái không sợ trời không sợ đất như Lam Tiểu Tuyết cũng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Bách Khê vỗ vai an ủi cô nàng. “Ít nhất bây giờ chúng ta cũng không lo lắng chuyện mất vốn rồi, cậu yên tâm làm đi.”
Lam Tiểu Tuyết hạ quyết tâm, nhắm mắt lại cào hết phần xám tro.
“Nguyên…”
“Còn tốt hơn năm đồng!” Bách Khê lạc quan cười nói.
Lam Tiểu Tuyết hít một hơi, nói với Bách Khê. “Đi, chúng ta lại mua năm mươi đồng, mình không tin lần này không trúng được giải lớn.”
“Thôi đi, Tiểu Tuyết, không bằng chúng ta dùng năm mươi đồng này đi ăn tô mì.” Bách Khê lắc đầu.
“Không phái cậu không thích ăn mì sao?” Lam Tiểu Tuyết cảm thấy kỳ quái.
Cùng nhau lớn lên với Bách Khê, cô biết bạn thân mình bất kỳ yêu thích nào của bạn thân, giống như khi cô nhìn thấy Lý Thiên Viễn, cô lập tức biết được đó là hình mẫu lý tưởng của Bách Khê.
Chỉ tiếc cô chỉ đoán đúng bắt đầu, mà không đoán được kết cục, tên Lý Thiên Viễn đó lại có thể phản bội Bách Khê.
Bách Khê hiểu rõ cuộc sống chỉ biết thở dài. “Có tiền mới có thể muốn làm gì thì làm.”
“Vậy không bằng chúng ta về ăn ở nhà ăn, tầng hai nhà ăn có miễn phí tiền canh…. Một cái bánh bao chỉ có năm xu, số tiền này đủ để cậu ăn trong một trăm ngày rồi.” Tiểu Tuyết quả không hổ danh là bạn xấu trời ban, lại có thể ra một chủ ý thối đến nhà bà nội như vậy.
“Ý cậu là một ngày chỉ ăn một bữa là được rồi?”
“Chẳng lẽ cậu có tiền ăn hai phần?”
Bách Khê nghiêm túc gật đầu, cảm thấy Lam Tiểu Tuyết nói rất đúng, hiện tại trong người cô chỉ có năm mươi đồng, còn là vé số. Nếu không phải được Lam Tiểu Tuyết tiếp tế, cô sợ rằng đến tiền mua nhiều vé số hơn cũng không có, làm cho một con người thất bại thành như vậy, thật sự không dễ dàng gì.
Bách Khê nghĩ, thành công duy nhất trong cuộc đời cô, cúng chính là có một người bạn thân như Lam Tiểu Tuyết ở cùng cô!
Một tháng trước, cô vẫn còn rất hạnh phúc, tự cho là cái loại này…
Lý Thiên Viễn học trước cô một khóa, ngày đầu tiên đến báo nhập học thì hai người gặp nhau. Một tháng sau, Lý Thiên Viễn thổ lộ với cô, hai người thuận theo tự nhiên ở cùng một chỗ.
Phần tình cảm của cô cũng chỉ mới thưở ban đầu, cô vẫn luôn rất quý trọng mối quan hệ của hai người. Bốn năm qua bọn họ vô cùng ngọt ngào, chịu đựng cuộc sống xa cách Lý Thiên Viễn vì anh phải đi tìm việc làm, Bách Khê nghĩ phần tình cảm này có thể đi đến cuối cùng, không ngờ cô không kịp đề phòng để kẻ thứ ba chen vào hai người, mà người đó lại là bạn cùng phòng của cô.
Đó là một vấn đề kinh điển: Một người đàn ông có tiền đối xử không tốt với bạn và một người đàn ông không có tiền nhưng đối xử tốt với bạn, bạn sẽ chọn người nào?
Đáp án chính xác là tìm một kẻ giàu có nhưng đối xử tốt với bạn.
Chỉ tiếc, đó chỉ là chuyện trong tiểu thuyết mới có thể xảy ra, thực tế, Bách Khê lựa chọn người đàn ông không có tiền nhưng lại đối xử tốt với mình, mà người đàn ông đó lại lựa chọn người phụ nữ có tiền nhưng lại không đối tốt với anh.
Lúc chia tay, Lý Thiên Viễn nói cho cô biết. “Nhà cô ấy có phòng, của hồi môn lúc hai người họ kết hôn sẽ là một chiếc Santana.”
Lý do đơn giản như vậy của anh khiến cô không cách nào phản bác.
Cô vốn cho rằng giữa hai người chỉ cần có tình cảm, một ít khó khăn sẽ không phải trở ngại của hai người, nhưng mà tốt nghiệp được một năm, Lý Thiên Viễn nói cho cô biết, giữa hai người phải có tiền, nếu không tất cả đều là trở ngại.
Rất thực tế, cũng rất chân thật.
Là ai từng nói một câu như vậy, cuộc sống vĩnh viễn cẩu huyết hơn trong tiểu thuyết, Bách Khê quả thật muốn tặng cờ lưu niệm cho người này.
Phương diện tình cảm đã khiến cô phiền lòng rồi, không lâu sau đó, cả trong nhà cũng xuất hiện vấn đề. Nóc nhà bị lủng, mưa suốt đêm, người xưa thật sự cũng không lừa được mình!
Tình huống nhà Bách Khê khá đặc biệt, ba mẹ cô sớm qua đời vì tai nạn xe cộ, rời khỏi thế giới của cô, thậm chí khuôn mặt của họ, cô cũng không rõ ràng, người nuôi dưỡng Bách Khê lớn lên là cô của cô. Sau khi cô chia tay không lâu, cô của cô lấy ra một đống giấy tờ ghi chép số tiền tổn hao khi nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cho cô biết đã đến
lúc cô phải chịu trách nhiệm.
Khoảng chừng 25 vạn... cô thật sự không nghĩ ra được bà ấy lấy dũng khí từ đâu mà lại đưa ra công phu sư tử ngoạm như vậy...
Cô là một sinh viên trường đại học, sao có thể có nhiều tiền như vậy, lúc cô đối mặt với đống giấy tờ đó, cô lập tức sợ ngây người.
Bà ấy cho rằng cô là quả hồng mềm, đáng tiếc Bách Khê không phải.
Trước không nói đến chuyện có thật sự không xài nhiều tiền như vậy, dù phòng ốc và số tiền ngân hàng năm đó ba mẹ lưu lại cho cô cũng đủ để cô trả món nợ kếch xù này!
Tiền bồi thường tai nạn, tiền gửi ngân hàng, còn có một hai căn nhà, toàn bộ đều nằm trong tay của cô. Bách Khê chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đòi về căn nhà trong tay bà ấy, vì cô cảm thấy bà ấy nuôi mình nhiều năm, căn nhà đó thuộc về bà là đúng, nhưng là người thì không nên làm rắn nuốt voi, ai còn có thể nghĩ đến bà ấy đòi cô 25 vạn tiền nuôi dưỡng.
Cô thề một mình cô vài năm qua cũng không tốn nhiều tiền như vậy.
Bách Khê nói chuyện nhà ở, quả nhiên, bà ấy lập tức nổi giận, mắng cô là kẻ vô tình vô nghĩa không có lương tâm, bà ấy nuôi cô nhiều năm như vậy còn không bằng nuôi một con chó, dù sao ý của bà là muốn Bách Khê trả tiền lại.
Đòi tiền cũng không đến mức đòi mạng, Bách Khê lập tức bị cô mình đuổi ra khỏi nhà...
25 vạn cô không chuẩn bị trả, nhưng cũng không có ý định lấy lại nhà ở.
Nếu như không có lời nói của bà ấy, đoán chừng cô đã bị ném tới cô nhi viện, làm sao có thể học hết đại học như vậy.
Đoán chừng bà ấy thấy cô sắp tốt nghiệp, cho nên muốn cô lập một tờ giấy nợ muốn cô mỗi tháng phải gửi tiền về nhà.
Kể từ sau khi Bách Khê lên đại học, bà ấy đã không cho cô phí sinh hoạt, toàn bộ đều là nhờ cô nhờ vào việc làm thêm và tiền học bổng mà có được, thành tích của cô cũng coi như không tệ, hàng năm đều có thể nhận học bổng. Hơn nữa tiền đi làm thêm, cuộc sống của Bách Khê cũng coi như tạm ổn, trôi qua vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng kể từ khi cô nói chấm dứt với tình yêu, tiền lập tức chảy ào ào ra ngoài, túi tiền vốn có thể coi là đầy đủ lập tức trôi xuống.
Vừa mới nạp học phí cho học kỳ cuối, túi của Bách Khê lập tức rỗng tuếch.
Lam Tiểu Tuyết có suy nghĩ kì lạ, nói Bách Khê sau đại nạn nhất định có may mắn, cho nên tài trợ cho cô 50 đồng mua vé số.
Ngoài trời, bông tuyết bay đầy, thật lâu hai người mới tìm thấy một quầy vé số, lập tức tiến lên mua tận 25 tấm vé.
Bách Khê lẳng lặng đổi vật phẩm trong tay nhận lấy 50 đồng, nhất thời không biết nói gì.
"Thôi, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu này, mình mời cậu đi ăn lẩu!" Lam Tiểu Tuyết nghĩa khí vỗ vai Bách Khê.
"Cậu còn tiền?" Bách Khê biết, Lam Tiểu Tuyết cũng nghèo rớt mồng tơi, cũng không khá hơn cô là bao.
"Ai nói với cậu mình sẽ trả tiền, kêu tên đầu heo đó không được sao." Heo - là biết danh Lam Tiểu Tuyết dành cho bạn trai yêu của mình.
"Đừng cả ngày gọi anh ấy là heo, ngày nào đó anh ấy bị tiểu yêu tinh câu đi, cậu khóc thành heo cũng không có người để ý."
"Được rồi được rồi, đừng nói đến vấn đề này, vừa rồi mình có gửi tin nhắn cho anh ấy nói đi ăn hải sản, rốt cuộc cậu có đi không?" Lam Tiểu Tuyết vừa gửi tin nhắn vừa nói.
"Đi, dĩ nhiên đi!" Canh miễn phí và bánh bao chiến với hải sản, là heo cũng biết nên chọn thế nào!
Đợi đến lúc hai người đến nơi ăn hải sản, đã qua hơn một tiếng.
Lam Tiểu Tuyết vừa thở hổn hển vừa giải thích lý do mình bị trễ. "Thật sự không nên trách em, xe bus hôm nay quá chậm, cuối cùng còn kẹt xe, em và Bách Khê phải chạy như điên mới tới được đây."
Chư Tề khinh bỉ liếc mắt nhìn bạn gái mình, đến trễ là đến trễ, lấy cớ làm gì!
"Về sau gặp chuyện như vậy, trực tiếp gọi cho anh, đừng nói với anh không có tiền, anh trả cho em!"
Bách Khê ngồi bên trong nghe xong lời này lại nhớ lại trước kia kết quả sau khi mình gọi cho Lý Thiên Viễn là bị anh mắng cho một trận, trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót.
Không sợ không biết phân biệt tốt xấu, chỉ lo so sánh.
Bách Khê nghĩ, may mắn Lý Thiên Viễn đã trở thành quá khứ, nếu không cô còn ngây ngốc để bị lừa!
Còn chưa kịp buồn bã, Lam Tiểu Tuyết đột nhiên lôi kéo tay áo cô nói. "Mẹ nó, đó không phải là Lý Thiên Viễn và người tình của anh ta sao!"
Trong nháy mắt, Bách Khê rất muốn nổi nóng.
Hôm nay là ngày xui xẻo gì vậy, lại có thể gặp hai người đó, ông trời muốn nhanh chóng làm mờ mắt cô sao!
Mấy này, ở trong ký túc xá nghe người phụ nữ đó nói chuyện yêu đương đã quá đủ rồi, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, kết quả lại thành như vậy, mấy người nói xem, cô có thể không buồn bực sao?