Làm Sao Diễn Tốt Vị Hôn Thê

Chương 17: Chương 17: Đau thắt lưng




“Ôi, đau, nhẹ chút nhẹ chút...”

“Ugh! Đinh Linh, cô đây là tìm cơ hội để trả thù tôi sao?”

Đinh Linh dở khóc dở cười, “Tôi nào dám đây.” Vừa cẩn thận giúp Kỷ Uấn Chi xoa bóp eo, vừa tận lực nén cười.

Sáng sớm hôm nay, bà chủ gọi điện nói hôm này sẽ không đến công ty, bị thương nên phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi.

Sau đó liền gọi mình tới, giúp cô xoa bóp eo......

Đến rồi liền nhìn thấy cái tên này nằm nhoài trên sofa, xem ra cử động cũng không thuận tiện. Chỉ biết cô kêu đau thắt lưng, Đinh Linh nào dám hỏi nhiều, vội vàng ngoan ngoãn giúp cô xoa bóp.

Chỉ là... không dám hỏi nhiều không có nghĩa là Đinh Linh sẽ không suy nghĩ nhiều. Bởi vì dáng vẻ của bà chủ trông như mới mây mưa một trận vậy. Vì không biết nói lời ngon ngọt nên đã chọc giận cô vợ nhỏ, kết quả là bị đá ra khỏi phòng, cuối cùng dẫn đến bộ dáng chật vật như bây giờ.

Eo bị tổn thương chính là minh chứng!

“Ha, bà chủ, hai người chung sống hẳn là rất hòa hợp?” Đinh Linh vẫn là không kìm được lòng hiếu kỳ.

“Cái gì? Cô xem tôi đã thế này rồi, hòa hợp sao?” Kỷ Uấn Chi xoay tay lại chỉ chỉ vào eo.

Đinh Linh cau mày suy nghĩ một hồi, eo thì mệt mỏi tổn thương, hẳn là rất hòa hợp a. Hơn nữa bà chủ nhỏ đến giờ vẫn chưa rời giường, xem ra là dằn vặt không nhẹ à.

Nghĩ tới đây, Đinh Linh không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn như một bà mẹ già, như thể bà vui mừng nhìn khuê nữ của mình trưởng thành vậy. Bà chủ rốt cục cũng thông suốt, không còn là ba cái tình cảm ngớ ngẩn nữa, bây giờ sẽ là những điều thầm kính xấu hổ đây ~

“Khụ, bà chủ, phải giữ thân thể tốt mới làm được chuyện lớn, cô có thể kiềm chế một chút, trân trọng thân thể một chút, dù sao ngày sau còn dài ~” Đinh Linh ẩn ý sâu sắc nói.

Kỷ Uấn Chi nghe được liền rơi vào mịt mù, mặt đầy dấu chấm hỏi, nói cái gì lung ta lung tung vậy?

Hai người đang trò chuyện thì nghe được trong phòng ngủ có động tĩnh. Kỷ Uấn Chi vừa ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy Giản Y từ phòng ngủ đi ra. Cô nhóc này ngủ dậy là tóc như tổ quạ, mặc một bộ pyjama ngắn tay màu hồng, đang dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, miệng hơi nhếch lên, đôi mắt còn hơi ngái ngủ trông rất đáng yêu.

“Ai.” Kỷ Uấn Chi kêu nàng một tiếng, “Cô hại tôi ra nông nổi vậy rồi, không dự định làm chút gì sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Giản Y bước chân dừng lại, choáng váng. Phía sau Kỷ nào đó Đinh Linh cũng là đang choáng váng, hả? Là nàng đem Kỷ nào đó biến thành như vậy... Chuyện này... Ôi không tiếp tục nhìn được nữa rồi a...

Nghe thấy Kỷ Uấn Chi nói chuyện, Giản Y còn có chút mơ hồ, lảo đảo đi tới bên sofa ngồi xuống.

Hơi hơi thanh tỉnh một chút, quay đầu nhìn Kỷ Uấn Chi, lại tiếp tục ngẩn ra.

Liền thấy Kỷ Uấn Chi nằm nhoài trên sofa, Đinh Linh một chân quỳ gối trên sofa. Hai tay đặt trên eo cô sờ tới sờ lui, Kỷ Uấn Chi còn một mặt hưởng thụ...

Ơ...

Giản Y một trận phát tởm, hai người bọn họ cũng quá...

“Ôm, xin lỗi, quấy rầy, quấy rầy, hai người tiếp, tiếp, tiếp, tiếp tục đi!” Nói xong muốn đứng dậy rời đi.

“Đứng lại, cô là đang giả bộ đúng không?”

“A, a?”

“Cô căn bản không nói lắp có đúng hay không?” Kỷ Uấn Chi nhờ Đinh đỡ dậy, tiếp tục nói, “Tối qua lúc cô rên rỉ vì đau cô không hề nói lắp chút nào!”

Ha? Cái gì ⊙⊙? Oa, mạnh bạo đến thế à! Bà chủ! Giữa thanh thiên bạch nhật như này mà dám nói ra luôn à... Thật sự bất ngờ a!!!

“A?” Giản Y tiếp tục bối rối, mình nói lắp đâu phải cô ấy không biết?

“Cô đây là cố tình chơi tôi đúng không?” Kỷ Uấn Chi lại nói.

“Thần, thần kinh, đồ có bệnh.” Giản Y trừng mắt liếc cô một cái, xoay người bước vào phòng.

Kỷ Uấn Chi mới vừa muốn đuổi theo, điện thoại liền vang lên.

Đinh Linh giúp cô cầm lấy, nhìn lướt qua, “Là Thẩm lão bản.”

Kỷ Uấn Chi chau mày, sẽ không nhanh như thế đến gây phiền phức đi!

“Cô lại đây ngồi cho tôi, tôi còn muốn tìm cô tính sổ đây!” Hướng về Giản Y nói một câu.

Trước khi trả lời điện thoại, còn cố ý ngả lưng ra sofa, nhắm mắt lại, tựa hồ muốn giả vờ chính mình còn đang ngủ.

“Này... Ai vậy.” Kỷ Uấn Chi lười biếng nhận điện thoại,

Giản Y thẳng thừng bĩu môi, cô ấy chắc chắn là đang giả bộ!

“Kỷ tổng, mấy giờ rồi? Vẫn chưa dậy sao? Có vợ một cái là không xuống giường được nữa rồi à?”

Vừa nghe lời này của Thẩm Lan, Kỷ Uấn Chi chớp mắt một cái, “Đúng vậy, ai, tôi còn đang bị đau lưng, ngài biết đấy... Thật xấu hổ a, tôi quên mất rằng ngài vẫn còn độc thân. Chuyện giường chiếu không tiện giải thích với ngài.” Kỷ Uấn Chi nói xong, lại nín thở lắng nghe âm thanh đối diện, quả nhiên lại nghe thấy Thẩm Lan tựa hồ như đang nghiến răng. Nhưng mà chẳng kịp chờ Kỷ Uấn Chi đắc ý, một cái gối trực tiếp đập lên mặt cô.

“Phốc.” Đinh Linh nhịn không được nở nụ cười, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của bà chủ nhanh chóng đỏ bừng, giây tiếp theo liền triển khai hoạt động “bạo hành gia đình“.

Kỷ Uấn Chi trừng mắt nhìn Giản Y, “Mới sáng sớm thế này, Thẩm lão bản đang làm gì vậy? Nếu không còn chuyện gì thì tôi còn muốn dành chút thời gian cho vợ tôi, liền không... A.” Kỷ Uấn Chi bất lực trơ mắt nhìn một cái gối khác bay tới từ phía đối diện, lại bị đập ngay vào mặt, nghiến răng nghiến lợi hướng về phía Giản Y nháy nháy mắt.

“Đương nhiên có chuyện, ngày mốt công ty tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ nhỏ. Kỷ tổng cùng phu nhân được đặc biệt mời tham gia yến tiệc. Không biết Kỷ tổng có thể hay không cho tôi chút mặt mũi?”

Kỷ Uấn Chi chau mày, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Còn cố ý nhắc tới Giản Y, nhất định là nhắm vào cô nhóc này.

“Ôi, thật không may, lưng của tôi còn đâu, thậm chí không thể rời giường được.”

“Bà chủ Kỷ đây cũng không nể nang mặt mũi tôi à. Vậy thì đổi địa điểm khiểu vũ thành nhà ngài là được rồi.”

Khụ khụ khụ...đúng là một kẻ tàn nhẫn.

“Tôi đây không phải là đang viện cớ a, là thật sự đi không được, không tiện lắm.”

Thẩm Lan vừa nghe, trầm mặc một hồi, “Đã như vậy...”

“Vậy ngài ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Ai...” Kỷ Uấn Chi vừa muốn lên tiếng trả lời.

“Cứ để phu nhân ngài tự mình đến là được rồi, hoặc là tôi phái người đến đón? Hoặc là đích thân tôi đến đón!”

“...” Nói cô đây là kẻ tàn nhẫn xem ra vẫn là còn hơi khách sáo! Đây là bất luận ra sao đều muốn gặp Giản Y?

Kỷ Uấn Chi có chút phát sầu, Thẩm Lan luôn là người không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, đồng thời vì để đạt được mục đích cũng sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào!

Này nếu như từ chối cô ta, cô ta không chừng sẽ chạy đến nhà mình để gây sức ép a!

Kỷ Uấn Chi cân nhắc một hồi, nếu hiện tại đã biết Giản Y có thể không nói lắp, vậy cũng không cần lo lắng nếu nàng đi một mình? Hơn nữa Giản Y cũng rất xinh xắn, coi như xuất đạo cũng có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm, nếu để cho Thẩm Lan nhìn thấy, cô ta đến không chừng còn không khỏi ganh tị!

Nghĩ như vậy, Kỷ Uấn Chi tâm tư cũng hoạt bát lên, đi! Làm gì không đi! Mình có vị hôn thê cô ta không có, để cho cô ta tức chết đi!!

“Được thôi, ai, bất quá tôi trước tiên phải hỏi ý nàng một chút.”

“Này, đừng nói là bà chủ Kỷ đây sợ vợ nha!”

“Đừng có trêu chọc, tôi phải tôn trọng em ấy. Quên đi, tôi không thể nói chuyện với cẩu độc thân như ngài được, cúp.” Kỷ Uấn Chi cúp điện thoại, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Giản Y.

“Tiểu Y ~” Kỷ Uấn Chi nhướng mày nở nụ cười ác ý.

Nhưng mà mà đáp lại cô, lại là một cái gối.

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện gì tới thì cũng sẽ tới thôi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.