Giản Y thu thập đồ đạc một cách qua loa, xếp vào chút quần áo cùng với vài đồ dùng cần thiết, căn bản thì nàng cũng mới chuyển đến đây cũng không lâu nên đồ dùng cũng không nhiều. Vừa thu dọn cũng vừa nhớ lại cuộc đối thoại khi nãy với Kỷ Uấn Chi, khi ấy cô không lộ ra cái dáng vẻ vênh váo hung hăng, xem ra cũng không quá tệ nếu ở chung.
Cô vừa mới nói để cho nàng đóng giả vị hôn thê của cô, Giản Y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không thích hợp, chính mình là hoàng hoa đại khuê nữ*, không hiểu sao lại trở thành vị hôn thê của người khác, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Hơn nữa làm vị hôn thê của cô thì chắc chắn phải lộ mặt ra công chúng, này nếu để cho tỷ tỷ của nàng nhìn thấy thì...
(*) Hoàng hoa đại khuê nữ: Gái mới lớn chưa chồng
“Ai, tôi, tôi vẫn là, không không thể, nhận lời, đề, đề nghị của cô. Không thể làm, làm, vị hôn thê của cô.”
“Tại sao?”
“Cô, cô đứng ra, giải thích mọi việc, không phải, là được sao?”
Kỷ Uấn Chi ôm cái trán, “Chủ yếu là, lời cũng đã đều nói ra hết rồi, con người của tôi lời đã nói ra chính là nước đã đổ ra, một ngụm nước bọt một cây đinh, không thể đổi ý, hơn nữa hiện tại truyền thông đều biết cô là vị hôn thê của tôi, nếu như nói cô chỉ là tôi tiện tay mà vơ đại, cái đó chẳng khác nào tra nữ dối trá đùa bỡn tình cảm của người khác sao!”
“Há!” Giản Y làm bộ giật mình, ra vẻ hiểu chuyện, gật gật đầu, “Vậy thì có... liên quan gì đến tôi?”
“Cô...” Kỷ Uấn Chi đầu óc quay cuồng, “Đương nhiên là có liên quan, cô đi cùng với tôi, tôi có thể bảo vệ cô không bị Cẩu Tử quấy rối. Hơn nữa, tôi nhận thấy cô cũng là người rất chú trọng hình tượng, chúng ta suy bụng ta ra bụng người, cô liền giúp tôi một chuyện, tôi bảo đảm sẽ không để cho cô chịu thiệt.”
“Ồ.” Giản Y gật gù, có thể thoát khỏi sự quấy rối Cẩu Tử, đúng là có thể cân nhắc, dù sao việc này nói cho người nhà cũng không được, hơn nữa với năng lực của bản thân, thì... Đã như vậy, ngược lại cũng không phải là không thể tiếp nhận rồi, chỉ là...
“Cái kia, vậy tôi, không không thể, lộ mặt.”
“Hả? Không thể lộ mặt? Tại sao? Dung mạo cô rất đẹp a.”
Đột nhiên được Kỷ Uấn Chi khen, Giản Y còn sửng sốt một chút, nhưng mà một giây sau...
“Lên đồ, trang điểm một tí thì cũng miễn cưỡng xứng đôi với tôi đi.”
“Tự luyến đến dại.”
Nhìn vào đôi mắt to tròn đang ngơ ra đó của Giản Y, Kỷ Uấn Chi bật cười, cái cô nhóc này vẫn đúng là không thể không bị người khác trêu chọc ~
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô một thân phận giả, Ngay cả những người quen biết cô trước đây cũng sẽ chỉ nghĩ rằng cô có ngoại hình tương tự thôi, chỉ cần cô ý tứ mà giữ kín chuyện này là được rồi.”
“Ừm.”
“Đi thôi, xe ở dưới lầu chờ đây.”
...
Trên xe, nhìn cảnh hai bên đường đang nhanh chóng rút lui, Giản Y hơi có chút bất an.
“Chúng ta, đây là, đi, đi đâu a?”
“Nhà tôi.” Kỷ Uấn Chi ôm cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, hai mí mắt căn bản là không nhấc lên nổi nữa.
“Cô, nhà của cô?”
“Chờ, chờ một chút!”
Giản Y có chút nghiêm túc, không phải nên đưa nàng đi một cái khách sạn yên tĩnh nào đấy sao, sao lại phải đến nhà cô ấy?
“Bà chủ nhỏ, người một nhà đừng xa lạ như vậy, ngài phải nói, 'Nhà chúng ta'!” Đinh Linh đang lái xe phía trước dĩ nhiên không quản được cái miệng của mình, vừa nãy nhìn thấy Giản Y ngoan ngoãn đi theo Kỷ Uấn Chi, liền rất muốn thăm hỏi bà chủ nhỏ một chút!
“Cô... Hừ!”
“Ugh.” Kỷ Uấn Chi từ kính chiếu hậu ngang ngược nhìn Đinh Linh một chút, người sau rục cổ lại, bận bịu ngậm miệng, chỉ đùa một chút cũng không được sao, rõ ràng cô trước đây sủng tôi nhất mà!
“Tôi không, không đi!” Giản Y biểu thị muốn đổi ý.
“Không được, hơn nữa không chỉ là đêm nay, sau này, cô đều phải ở tại nhà tôi.”
“??? Cô vừa rồi đâu có nhắc đến chuyện này!!”
“Cô cũng đã là vị hôn thê của tôi, không theo tôi ở cùng, thì còn ra thể thống gì nữa? Người khác chắc chắn sẽ thấy tình cảm của chúng ta có vấn đề.”
“Tôi... Không không, không muốn!”
Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút, từ từ mà phun ra hai chữ, “Phải muốn.”
“Cô cô, cô...”
“Chờ một chút, cô sau này cũng không thể nói lắp như thế.” Kỷ Uấn Chi đột nhiên nghiêm mặt.
“A, a? Này, tôi tôi tôi...”
“Ugh, cô càng nói thì tật nói lắp sẽ càng nặng hơn sao.” Đôi lông mày thanh tú của Kỷ Uấn Chi nhíu chặt lại, sau này nếu như dẫn nàng đi phỏng vấn hoặc tham gia sự kiện, dáng vẻ nói lắp này của nàng chắc chắn sẽ rất mất mặt, à đúng rồi, nhất định còn sẽ bị Sở Tây cùng Thẩm Lan cười nhạo chết.
“Cô đây là nói lắp bẩm sinh, hay là do chuyện ngoài ý muốn gì đấy tạo thành?” Kỷ Uấn Chi hỏi.
Giản Y nghe vậy, cúi đầu thấp, con mắt xinh đẹp trong nháy mắt bỗng trở nên ảm đạm, Kỷ Uấn Chi liền hoảng hốt, “Thật xấu hổ a, tôi không phải cố ý muốn chọc vào chỗ đau của cô, chỉ là muốn tìm xem có thể có phương pháp gì đấy giúp cô chữa khỏi tật nói lắp hay không.”
Giản Y lắc đầu một cái, không lên tiếng.
Kỷ Uấn Chi có chút đau đầu, xem ra việc này khó xử lý đây.
“Ai, Giản Y, cô bao nhiêu tuổi?” Mắt thấy bầu không khí có chút lúng túng, Kỷ Uấn Chi mở miệng đánh vỡ sự im lặng.
“Hai, hai mươi mốt.”
“Còn nhỏ như thế? Hẳn là còn học đại học?”
“Đã tốt nghiệp.”
“Học nghành gì?”
“Thiết, thiết kế.”
Kỷ Uấn Chi vuốt vuốt trán, cô nhóc này xem ra cũng không phải người lắm lời chính mình hỏi một câu nàng mới đáp một câu, à cũng đúng, trạng thái nói chuyện của nàng có chút không ổn, nếu như còn lắm lời thì...
“Như vậy đi, tôi cũng tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Kỷ Uấn Chi, ngày hôm nay ở trong thang máy cũng từng nói với cô, tôi là tổng giám đốc của JY, cô có thể gọi tôi là...” Nói đến vấn đề xưng hô, Kỷ Uấn Chi liền khựng lại, nàng phải gọi chính mình là gì đây?
Kỷ tổng? Quá khách khí chứ?
Uấn Chi? Uh.., nàng mới từng này tuổi, so với mình nhỏ hơn nửa con giáp, gọi thẳng tên của chính mình có chút không thích hợp đi.
“Kêu lão bà đi.”
Ghế trước truyền đến một tiếng, Kỷ Uấn Chi nhìn về phía kính chiếu hậu, phát hiện Đinh Linh đang nghiêm túc cẩn thận lái xe, như thể câu nói vừa rồi kia không phải từ trong miệng cô ấy phát ra.
【 Đinh Linh: Mẹ ơi, chỉ là ở trong lòng ngẫm lại, gan dạ đâu mà dám nói thẳng ra vậy... 】
“Lão... Lão Kỷ?” Giản Y nói.
Nàng đột nhiên nhớ tới đây là cách mẹ của nàng gọi ở nhà, ở trước mặt mình và tỷ tỷ, một người gọi đối phương là “Tiểu Bắc”, người còn lại gọi đối phương là “Lão Giản”, đương nhiên nàng cũng âm thầm lén lút nghe được cái gì mà “Củ cải đỏ ~” “A Sơ ~”, nghĩ đến đó Giản Y liền nổi da gà cả người, già đầu hết rồi, mà còn củ cải này củ cải nọ...
Kỷ Uấn Chi nghe được danh xưng này, trong nháy mắt liền đen mặt, “Tôi, lão sao?”
Đinh Linh một bộ dạng kinh hãi, thừa dịp đèn đỏ, quay đầu lại hướng Giản Y lắc đầu, xua tay rồi lại chắp tay.
Giản Y cũng không có nhận ra gọi như vậy thì có vấn đề gì, nhưng xem bộ dạng kia của Đinh Linh, vội vã nghe theo, “Không không không.”
“Ừm.” Này còn tạm được!
“Cô, cô bao nhiêu tuổi?” Giản Y hỏi.
“Hai mươi bảy.” Kỷ Uấn Chi đáp.
“Hả?” Giản Y nhíu mày một hồi, “Trên mạng nói, cô, cô hai mươi tám.”
Kỷ Uấn Chi mí mắt hơi giật một cái.
“Đó, đó là... một năm trước.”
“...” Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, “Được rồi, tôi hai mươi chín, thế nhưng cô phải nhớ kỹ, ở bên ngoài phải luôn nói tôi hai mươi bảy! Tôi không muốn sớm như thế đã bước qua ba mươi tuổi đâu!”
“Ồ.” Lừa mình dối người.
“Đinh Linh, trở lại giúp tôi làm một bản báo cáo, liên quan đến chiều cao, thể trạng, nhóm máu, sở thích, v..v.. của Giản Y.” Kỷ Uấn Chi cũng lười hỏi lại, có quá nhiều thứ cần biết, nếu cứ tán gẫu với cái hiệu suất như hiện tại, thì e là nói cả đêm cũng không xong.
“Ai, vâng.” Đinh Linh dở khóc dở cười, rõ ràng có thể tiếp xúc lẫn nhau với người ta để hiểu rõ nhau hơn, lại nhất định phải dùng báo cáo để giải quyết, hèn gì bà chủ có bản lĩnh độc thân đến vậy.
Một đường không nói chuyện, Kỷ Uấn Chi nhắm mắt nghỉ ngời, Giản Y tựa ở bên cửa sổ, cũng hơi buồn ngủ.
Còn đang mơ hồ, cảm giác tốc độ đang từ từ chậm lại, tiến vào một không gian vô cùng yên tĩnh, Giản Y nâng nâng mí mắt càng ngày càng nặng trĩu của mình, nhìn thấy xe đang chậm rãi lái vào bãi đậu xe dưới hầm.
Xe mới vừa ngừng lại, Giản Y đang muốn đứng dậy, bên cạnh Kỷ Uấn Chi vỗ vỗ một chút vào cánh tay của nàng, sau đó đứng lên xuống xe.
Giản Y xem xét xem Kỷ Uấn Chi vỗ vỗ vào tay mình là có ý gì, còn đang mơ màng thì cửa xe đột nhiên mở ra, Kỷ Uấn Chi cúi người xuống, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa cùng vói chút sủng nịch, “Đến rồi, xuống xe đi.” Vừa nói vừa đưa tay đến trước mặt nàng.
Nhìn thấy ngón tay thon dài đầy tinh tế của Kỷ Uấn Chi, Giản Y sững sờ ra mặt.
“Hả?” Kỷ Uấn Chi vẫn cười với nàng, nhưng Giản Y thì đã hoàn toàn bối rối, ngập ngừng đưa tay lên, nắm lấy tay Kỷ Uấn Chi, nụ cười của người nọ càng thêm sâu, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng xuống xe, còn thân mật dùng một tay khác bảo vệ đầu nàng, sợ nàng đụng phải cửa xe, có thể nói là phi thường che chở và bảo vệ hôn thê.
Đinh Linh toàn bộ quá trình đều thu vào tầm mắt, yên lặng lau vệt mồ hôi, kĩ năng diễn xuất của bà chủ mà không đi làm diễn viên thì thực sự là đáng tiếc.
Kỷ Uấn Chi nắm lấy tay Giản Y, siết chặt cả hai tay, nương theo từng bước đi của nàng, nhẹ nhàng lay động, Kỷ Uấn Chi thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng, trên mặt tràn ngập sự hạnh phúc cùng thỏa mãn, như thể cô đang nhìn thấy bảo bối quý giá nào đấy, Giản Y đáy lòng chột dạ, cũng không dám cùng cô đối mặt.
Mãi đến khi tiến vào thang máy, Kỷ Uấn Chi mới buông lỏng tay ra.
Giản Y thu tay về, yên lặng mà lau lau đôi bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lên quần của mình.
“Cô, cô... Quá đáng!”
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, tiểu cô nương này, mới sờ tay mà đã bảo là quá đáng??
Đinh Linh mang theo hành lý của Giản Y, lon ton chạy vào thang máy.
“Thế nào?” Kỷ Uấn Chi hỏi.
“Hẳn là đã chụp được, tôi nhìn thấy tận ba cái liền.” Đinh Linh hứng thú bừng bừng mà báo cáo.
“Cái, cái gì?” Giản Y một mặt mờ mịt.
“Cẩu Tử a! Vừa nãy có Cẩu Tử chụp trộm, cô không thấy sao?”
Giản Y lại sững sờ, chả trách cái tên này lật mặt còn nhanh hơn lật sách! Đương nhiên là vì có người chụp trộm.
Nhưng mà! Cô ấy như vậy cũng là bắt nạt người khác đi? Người gì mà trước mặt thì một kiểu, đằng sau thì là một kiểu khác, có hay không suy nghĩ đến cảm nhận của mình? Tuy rằng mình cũng không có coi trọng cô ta, thế nhưng, cô ta như vậy mà đùa bỡn cảm tình thì cùng với tra nữ khác nhau ở chỗ nào!?
Nhìn Giản Y dáng vẻ có chút lo được lo mất, Kỷ Uấn Chi trong lòng rùng mình, nàng sẽ không là yêu mình đó chứ?
Leng keng một tiếng, thang máy đã đến.
Đinh Linh bận bịu đi mở cửa, vào phòng, mở đèn, hướng về phía cửa Giản Y khom người chào, “Cung nghênh bà chủ hồi cung ~~ “
“Lại nữa hả.” Kỷ Uấn Chi liếc liếc cô, để Giản Y vào phòng.
Giản Y tùy tiện đánh giá, phòng khách rộng khoảng 100 mét vuông được trang trí theo phong cách Châu Âu, trong phòng rất sáng sủa, ánh đèn màu vàng, xem ra đặc biệt ấm áp. Còn có một phòng giải khát, quầy bar, cùng với một tủ rượu, xem ra người này rất biết hưởng thụ cuộc sống.
“Về sau cô sẽ ở chỗ này, tôi đưa cô thăm quan phòng ngủ một chút, cô yên tâm, là phòng riêng, chúng ta sẽ ngủ riêng, tôi sẽ không làm gì cô đâu mà lo.”
“À mà trước tiên, ký hợp đồng đi.” Giản Y đề nghị.
“Hả?” Kỷ Uấn Chi bừng tỉnh, nhớ tới trước đó có nói với nàng có thể ký hiệp ước, thuê nàng đến đóng vai vị hôn thê trên danh nghĩa của mình.
“Có thể.” Kỷ Uấn Chi gật gù, như vậy cũng được, miễn cho nàng lại không cẩn thận mà đi yêu mình.
Đinh Linh đúng lúc đưa giấy bút đến, Kỷ Uấn Chi vừa muốn tiếp nhận, bị Giản Y giành trước một bước, “Để tôi viết.”
“Ừm.”
Kỷ Uấn Chi ngồi xuống ghế sofa, hoàn toàn không quan tâm Giản Y viết gì, chỉ cần có thể thỏa mãn điều kiện, cô tuyệt đối sẽ không cãi lại.
Không lâu lắm, Giản Y liền viết xong, đồng thời ghi thêm tên của chính mình, đem hợp đồng đưa cho Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi giơ tay tiếp nhận, “Đúng rồi, hiệp ước này phải tuyệt đối được bảo mật.”
“Ừm.” Giản Y gật đầu, biểu thị hiểu rõ.
Kỷ Uấn Chi nhìn lướt qua hợp đồng, chau mày, “Không ra giá tiền để đóng vai vị hôn thê của tôi à? Cô... Nghiêm túc?”
Đinh Linh cũng đến trộm liếc một cái, liền thấy trên hợp đồng giấy trắng mực đen rõ rõ ràng ràng viết.
【 Giản Y đồng ý không trả giá đóng vai vị hôn thê của Kỷ Uấn Chi, thời hạn ba tháng, ở bên ngoài thì có thể hợp tác mà diễn kịch, ở nhà thì nhất định phải cho nhau không gian riêng tư, sau ba tháng, hai bên đều có quyền chấm dứt hiệp ước, mọi hậu quả sau đó đều sẽ do Kỷ Uấn Chi giải quyết. 】
“Ừm.” Giản Y trịnh trọng gật đầu một cái.
Kỷ Uấn Chi liền hứng thú mà hỏi, “Vậy thì cô có lý do gì để giúp tôi?”
“Lương, lương thiện.” Giản Y một mặt vô hại cười cười, đối với việc vừa nãy Kỷ Uấn Chi bởi vì có camera mà đột nhiên đối với mình thân thiết, nàng đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng, nếu cô cảm thấy tôi có thể ngoan ngoãn tùy ý cô chi phối, vậy thì tôi đây sẽ liền cùng cô đấu một trận ra trò!
Không giáo huấn được cô nên người thì tôi không còn là Giản Tiểu Y! Nghĩ rằng tôi là người dễ bị bắt nạt à, còn muốn bịa đặt tin đồn tôi chết nữa! (╯‵□′)╯
“...” Kỷ Uấn Chi suýt chút nữa mà cười ra tiếng, có ma mới tin lời cô nói haha, mà khoan...lẽ nào... Lẽ nào nàng thật sự đối với mình có tình ý??? Ai, mị lực quá lớn cũng là môt điểm không tốt a.
“Được rồi, chỉ là, làm vị hôn thê của tôi, cô ăn mặc, đi lại cũng không thể quá keo kiệt, chuyện này cứ để tôi đến sắp xếp đi.” Kỷ Uấn Chi nói xong, nghiêm túc cẩn thận kí xuống tên của chính mình.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ tổng: Xong, tiểu cô nương này sẽ không yêu mình đó chứ? Chậc chậc.
Giản Y: Ha ha ha a
Đuôi hồ ly của Giản Tiểu Y ẩn giấu dưới lớp da của tiểu bạch thỏ sắp lòi ra rồiiii