Làm Sao Diễn Tốt Vị Hôn Thê

Chương 10: Chương 10: Kỷ tổng cùng phu nhân ân ân ái ái




: Kỷ tổng cùng phu nhân ân ân ái ái

“Khuôn miệng của cô nhỏ xíu, chú ý đến hình tượng ăn uống có được hay không?” Nhìn thấy Giản Y đang há mồm muốn cắn bánh bao, Kỷ Uấn Chi vội vàng giữ nàng lại.

“Nhỏ, nhỏ sao?”

Kỷ Uấn Chi cầm lấy một cái bánh ngô, xé một miếng nhỏ có kích thước bằng cái móng tay, tao nhã bỏ vào trong miệng, chậm rãi mà nhai.

“Phải như vậy nè.” Sau khi nuốt xuống liền mở miệng nói.

Giản Y khóe miệng giật giật, “A di, a di của tôi, nói, ăn cơm mà không, không nhiệt tình, thì suy nghĩ, chắc chắn, có, có vấn đề.”

“Hai chuyện này thì có liên quan gì đến nhau.” Kỷ Uấn Chi ghét bỏ bĩu môi, sau đó cướp lấy bánh bao trong tay Giản Y, xe một miếng bánh bao nhỏ đưa tới đến miệng nàng, “Há mồm.”

“Không, không cần, tự tôi...”

“Há mồm.”

Giản Y liền rất bất đắc dĩ, tốt xấu gì cũng xé ngay phần có thịt đi chứ.......

Cuối cùng ngoan ngoãn mở miệng.

Kỷ Uấn Chi mới vừa đưa đồ ăn đến bên môi nàng, Giản Y liền nghe đến một trận xuýt xoa, dư quang nhìn lướt qua, má ơi, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm lấy mình! Hơn nữa rất nhiều người còn đang lấy tay ôm ngực, dáng vẻ trông như thương tâm sắp chết.......

Giản Y không tự giác mà rụt cổ lại, yên lặng nhai bánh bao.

Nhìn bộ dạng của nàng, Kỷ Uấn Chi thầm nghĩ nàng đến cùng vẫn là cô nhóc chưa trải sự đời, vẫn còn rụt rè, đang muốn nhắc nhở nàng một chút, lại nghe nàng nói một câu...

“Có thể hay không, nhúng, nhúng bánh bao, qua một ít nước thịt.”

“...”

Này kẻ tham ăn...

“Cô bao lớn rồi?” Kỷ Uấn Chi hỏi.

“Ừm, hả? Hai, hai mươi mốt, a.”

“...” Kỷ Uấn Chi chỉ là muốn trêu nàng một chút như là đang trêu trẻ nhỏ thôi, ai dè nàng lại nghiêm túc cẩn thận mà trả lời như thế, ngược lại làm cho Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười.

Lại xé một miếng bánh bao, do dự một chút, nhúng qua một tí nước thịt đút cho nàng.

“Tôi, tự tôi, tự tôi ăn, được không?” Giản Y tỏ vẻ ăn bánh bao như vậy thật không được tự nhiên a... Cảm giác này quá giả tạo.

“Không được, phải như vậy mới thể hiện là chúng ta đang rất ân ái, à không đúng, phải thể hiện là tôi rất sủng cô mới đúng, củng cố một chút hình tượng sủng thê của tôi a.” Kỷ Uấn Chi đắc ý nhướng mày, liếc nhìn bốn phía một cái, “Cô xem nhiều người hâm mộ cô đến thế, đừng có mà có phúc mà không biết hưởng, há mồm.”

“...”

“Nhiều, nhiều nhân bánh, nhân bánh một tí.”

Kỷ Uấn Chi đem bánh bao đặt vào trong mâm, múc một muỗng cháo từ bát của mình, đưa đến miệng Giản Y, Giản Y như hoá đá nhìn chằm chằm cái muỗng.

“Làm sao? Há mồm a.” Kỷ Uấn Chi nói.

“Cô, cô dùng, cô đã dùng qua.” Giản Y yên lặng ngậm miệng.

“Cô còn ghét bỏ tôi??” Kỷ Uấn Chi kinh ngạc, vậy mà còn có người ghét bỏ mình sao!? Bộ cô không biết là ngay cả ghế mà tôi đã ngồi qua thì cũng đều có người đến để chụp ảnh cái ghế ư!

Editor: câm nín với chị Kỷ =)))

“Ừm.” Giản Y gật gù, ghét bỏ. Không quen không biết, tại sao lại muốn dùng chung muỗng, cũng không phải là không có dư muỗng a.

Kỷ Uấn Chi tay giơ hơn nửa ngày rồi, nhưng mà Giản Y từ chối hợp tác, để Kỷ nào đó có chút mất mặt.

“Tôi... Tôi chỉ dùng phía bên này, phía bên kia tôi chưa có đụng tới.” Kỷ Uấn Chi nhỏ giọng thương lượng, đem cái muỗng đến một bên miệng của mình, nhẹ nhàng thổi thổi, nỗ lực thuyết phục Giản Y phối hợp một tí.

Giản Y vẫn không để ý đến cô.

Kỷ Uấn Chi thu tay về, dùng cái muỗng khuấy khuấy bát cháo, “Thật ra thì, tôi vẫn còn có một chiếc chìa khóa dự phòng của phòng cô.” Vừa nói vừa tự nhìn lấy tay mình, như thể cô chỉ là đang lầm bầm lầu bầu bình thường.

“... A.” Giản Y ngoan ngoãn mở miệng.

Kỷ Uấn Chi ý cười càng sâu, múc một muỗng cháo, đưa vào miệng nàng.

“Ôi chao... nóng nóng...”

“Không được mở miệng.” Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút.

...

Ăn xong bữa cơm này Kỷ Uấn Chi vô cùng thoả mãn, cô vẫn thường xuyên chú ý đến nhất cử nhất động của những người xung quanh, chí ít tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Giản Y, trong ánh mắt đều mang theo sự ganh tị mãnh liệt, trong căn tin từ đầu đến cuối đều tràn ngập trong giấm chua.

“Bà chủ, vậy là được rồi, đừng có diễn trò ân ái đó nữa, nếu không mọi người đều không còn tâm tình làm việc.” Đinh Linh đúng lúc xuất hiện, nhỏ giọng nhắc nhở một chút.

“Hả?” Kỷ Uấn Chi nghe vậy, theo ánh mắt Đinh Linh liếc mắt nhìn, mới phát hiện thế mà lại có người đang tủi thân mà dùng khăn lau lau nước mắt...

Xời, đúng là mị lực của mình có khác.

Kỷ nào đó hơi hơi đắc chí, nhìn Giản Y, muốn hướng về nàng khoe khoang một tí, kết quả phát hiện cái tên này đang vùi đầu nghiên cứu nhân bánh bao!!

Kỷ Uấn Chi liền nổi cáu, tôi vậy mà không bằng một cái bánh bao sao?

“Nói cho căng tin, ngày mai dẹp hết bánh bao.” Kỷ Uấn Chi bất mãn nói.

Dùng khăn ướt lau miệng, đứng dậy, tuy rằng rất tức giận Giản Y, vừa nhìn thấy đồ ăn thì bộ dạng như không còn tiền đồ, thế nhưng diễn kịch thì vẫn phải diễn cho trọn, chưa dứt được a!

“Tiểu Y, ăn xong chưa? Đi thôi.” Căn bản không cho Giản Y cơ hội nói chuyện, kéo nàng đi.

Dưới ánh mắt của ghen tị tất cả mọi người, Kỷ tổng cùng phu nhân tay trong tay rời đi.

Trong thang máy, Kỷ Uấn Chi thở dài nhẹ nhõm, cô nhóc này biểu hiện xem ra không tệ như cô tưởng tượng, vẫn là rất tự nhiên.

“Đúng rồi, Đinh Linh, một hồi ghi lại dấu vân tay của cô ấy đi.” Nhìn nút bấm trong thang máy, Kỷ Uấn Chi đột nhiên nghĩ tới, để Giản Y cũng có thể sử dụng thang máy này mới được.

“Vâng.”

Leng keng một tiếng, đã đến tầng mười sáu.

Lần này từ trong thang máy đi ra, Giản Y liền thong dong hơn nhiều, theo Kỷ Uấn Chi đi về phòng làm việc của cô, cũng không còn hoảng hốt, không sợ nàng là sắc lang nữa.

“Bà chủ, bà chủ nhỏ, tiêu đề bài báo hôm nay, hai người xem qua một chút ~” Đinh Linh đi nhanh hai bước, bước vào văn phòng trước cả hai, xoay chuyển màn hình đối mặt với Kỷ Uấn Chi và Giản Y.

Kỷ Uấn Chi liếc nhìn một chút, 【 Độc quyền! Kỷ tổng và phu nhân cùng nhau trở về tổ ấm tình yêu vào đêm khuya, nắm tay nhau ngọt ngào, đúng là sức mạnh của sủng thê! 】

Nhìn thấy tiêu đề, Kỷ Uấn Chi liền rất hài lòng, “Ừm, tốt.” Rất tốt, cuối cùng cũng xây dựng được hình tượng sủng thê rồi!

“Sở Tây bên kia có động tĩnh gì không?”

“Còn phải nói sao, xù cả lông lên, có phóng viên đi phỏng vấn cô ta, còn bị cô ta đánh khi nhắc đến chuyện này, cô ta phải bị mẹ nhốt cho ở nhà mới được, để trong thời gian ngắn sẽ không tới làm phiền bà chủ được.”

Kỷ Uấn Chi nghe vậy nở nụ cười xấu xa, rất tốt, cái tên tiểu bá vương này, sớm nên có người trừng trị cô ta, hơn nữa cô ta cũng không thể ở trước mặt truyền thông mà nói năng lung tung.

“Sở, Sở Tây, là ai?” Giản Y có chút hiếu kỳ, nhớ tới người phụ nữ ngày hôm qua dây dưa quấy rối Kỷ Uấn Chi ở đại sảnh, hơn nữa người phụ nữ kia trước khi đi còn tàn nhẫn trừng mắt nhìn chính mình một cái, cái này cần phải nhớ kỹ, tỷ tỷ nói, cái gì đều có thể chịu, không thể chịu thiệt thòi.

“Cô ta a, cô ta cũng chả phải nhân vật gì đặc biệt, mẹ cô ta là tỷ phủ nổi tiếng của thành phố An Khánh, Sở Tây chính là con cháu đời thứ hai, thế nhưng người này làm người rất trượng nghĩa, bởi vì mẹ của cô ta có quan hệ rất rộng, mặt mũi cũng rất lớn, đã giúp bà chủ không ít việc, hơn nữa cô ta còn yêu thích bà chủ ~ “

“Xừ, lắm lời.”

“Ồ.” Như vậy Giản Y liền hiểu ra, người phụ nữ có vẻ tự cao tự đại, hóa ra Kỷ Uấn Chi là vì ứng phó cô ta mới tiện tay lôi chính mình vào làm bia đỡ đạn, suy cho cùng thì tất cả đều do cái đồ Sở Tây kia!

“Bà chủ, tôi trước tiên xin phép đi trước.”

“Ừm.”

Giản Y nhìn Đinh Linh đã đi ra ngoài, ngồi xuống bàn làm việc, ai, Kỷ Uấn Chi này xem ra rất yêu thích loại phòng ngăn cách như thế này, phòng ngủ ở nhà cũng là thiết kế như vậy.

Giản Y tẻ nhạt bắt đầu đánh giá cách bài trí của văn tròng, tự mình hướng đến phía sofa ngồi xuống, cũng thật sự coi chính mình là bà chủ phu nhân thực thụ.

“Ai, cô, cô làm sao, không, đi làm à?” Giản Y hiếu kỳ hỏi, cô ấy không phải nói bình thường cô đều là ở dưới lầu cùng nhau cùng mọi người làm việc sao, tại sao có thể nhàn nhã như thế? Có thể ngồi ở đây thông thả lướt web sao?

“Không đi, tôi ở với cô, cô đang ở đây mà tôi còn lo công việc không quan tâm đến cô thì còn ra thể thống gì nữa.”

Giản Y bĩu môi, ghét bỏ nhìn cô một cái.

“Tôi, tôi muốn, đi dạo, đi dạo.”

“Không được, hiện ở bên ngoài nhiều người như vậy, chờ buổi tối sau khi mọi người tan tầm, tôi lại dẫn cô đi dạo.”

“Vậy thì, vậy tôi chỉ, chỉ có thể, ngồi... ngồi ở, ngồi ở đây?”

Kỷ Uấn Chi chau mày, “Đúng vậy.” Lẩm bẩm một câu, cầm điện thoại lên nhấn hai lần.

“Đi vào.”

Lúc Kỷ Uấn Chi đang tiếp điện thoại, Giản Y liếc mắt nhìn bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Đinh Linh đang nghe điện thoại.

Mẹ ư, khoảng cách chỉ có mấy bước thôi à, có cần làm quá đến vậy không...

“Có chuyện gì vậy bà chủ.”

“Vừa vặn cô ấy hiện tại không có chuyện gì làm, cô tiếp tục giảng cho cô ấy về lịch sử công ty chúng ta đi.”

“...” Giản Tiểu Y không còn tha thiết sống nữa.

Đinh Linh cũng cố nén mới không khóc thành tiếng.

“Còn có bản phân tích ngày hôm qua, nhớ điền đầy đủ cho tôi.” Kỷ Uấn Chi lại nói.

“Há, cái bản phân tích đấy, nhớ đọc đi, học thuộc lòng thì càng tốt hơn.” Kỷ Uấn Chi nói tiếp.

“Bán, bán khỏa thân, có cái gì, cái gì hay để mà học, học thuộc.” Giản Y nói thầm một câu.

“Cô nói cái gì?”

“Không có, không có.” Giản Y vội vàng lắc đầu, hướng về phía Kỷ Uấn Chi điềm đạm nở nụ cười.

“Bắt đầu đi.” Kỷ Uấn Chi vung tay lên, Đinh Linh nhận mệnh lệnh bắt đầu giảng giải.

“Nối tiếp phần hôm qua còn đang dang dở...”

Giản Y liền nhếch mép.

Kỷ Uấn Chi đang nghiêm túc lướt web, thỉnh thoảng liếc nhìn một chút Giản Y, nhìn xem nàng có đang nghiêm túc nghe giảng hay không, vốn là mọi thứ đều đang rất ổn, cho tới khi Kỷ Uấn Chi bị phân tâm, vừa ngẩng đầu lên phát hiện hai người trước mắt đã ngồi trên sofa, hiển nhiên mà tán gẫu với nhau!

“Các người, công ty của các người, có các, có các minh tinh, nào vậy?” Giản Y rất tò mò.

“Chà, cũng hơi nhiều, như phái thực lực thì có Phương Hân Ức, phía thần tượng thì có Giang Dao, tống nghệ nữ thì Vương Phí Phi, tiểu hoa đán thì Chung Dục, đều là những người mà công ty chúng ta năm nay sẽ tập trung quảng bá.”

“Ồ.” Giản Y gật gù, đều là những người khá là có tiếng.

“Cô bình thường cũng có theo đuổi thần tượng sao?” Đinh Linh hỏi.

“Ừm... Có, cũng có.”

“Cô theo đuổi ai?”

“Bách, Bách Ninh, Giản, Thanh Sơ, còn có La, La Tiểu Bắc.”

“Yo, toàn là những người kì cựu trong nghề!” Đinh Linh vừa muốn giơ ngón tay cái lên, chuẩn bị bắt tay vào buôn dưa với nàng, liền nghe người bên cạnh nào đó thì thầm nói một câu...

“Còn nhỏ tuổi mà toàn theo đuổi các lão minh tinh không vậy.”

“...” Giản Y nhếch miệng, tốt lắm, cô dám nói mẹ và a di tôi già à, tôi mang thù với cô!

“Bách Ninh hình như vẫn còn đi đóng phim, chuyên trị những vai mẹ kế ác độc, cô yêu thích bà ta sao?” Kỷ Uấn Chi hơi kinh ngạc, khẩu vị gì lạ vậy, các tiểu minh tinh xinh đẹp đầy ra đó mà lại không thích, lại đi yêu thích một bà mẹ kế ác độc? Mọi người đều nói thiếu cái gì thì phải bù vào cái đấy, cái tên này sẽ không phải là thiếu mẹ kế ngược đãi đấy chứ?

Giản Y không lên tiếng, ở trong lòng yên lặng mà ghim thù Kỷ Uấn Chi, lời này mà để cho Đại a di nghe thấy, a di thật sự sẽ cho Kỷ Uấn Chi mở mang kiến thức một chút để cô biết cái gì gọi là mẹ kế ác độc, dù sao chính cô ta cũng là người khởi xướng chuyện này mà!

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Đại: Hình như có người nói ta lão?

Kỷ nào đó: Không không không, tôi nói ngài đẹp, ngài đẹp lão!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.