Làm Sao Diễn Tốt Vị Hôn Thê

Chương 12: Chương 12: Lời mời từ ML




: Lời mời từ ML

“Cô ngay cả ML cũng không biết sao? Bình thường không xem tạp chí sao? Tốt xấu gì cũng là học thiết kế hình ảnh, cùng với giới giải trí ít nhiều cũng có liên quan đến nhau, vậy mà cô lại không biết à.” Kỷ Uấn Chi bất mãn phàn nàn.

“Tôi không, không thích, đọc... Đọc tạp chí.”

“Hừ, biết nói lý lẽ quá nhỉ!” Kỷ Uấn Chi bĩu môi, “Xem ra tôi còn phải giảng cho cô thêm một tí kiến thức về giới giải trí.”

“Không không không, không cần...”

“Ngày hôm nay trước hết nói cho cô biết về tạp chí ML này.”

“ML là tên gọi tắt của Mật Luyến, tạp chí này tên đầy đủ là 《 Người yêu ngọt ngào 》, tạp chí này rất tâm cơ, chuyên môn phỏng vấn những cặp tình nhân minh tinh đang yêu nhau. Cô cũng biết là mấy cặp tình nhân hay thể hiện tình yêu cuồng nhiệt thì rất hay thề non hẹn biển a, tạp chí này sẽ giúp họ ghi chép xuống những lời thề này, ghi chép lại tất cả những khoảnh khắc ngọt ngào cuồng nhiệt của họ, một khi chia tay, thì đây chính là bằng chứng hoàn hảo để làm họ mất mặt trước công chúng. Vì lẽ đó người quan tâm đến tạp chí này đặc biệt nhiều, bởi vì được biết đến rộng rãi, lượng người theo dõi đã lên đến một con số khủng, nên ít nhiều tạp chí này cũng rất nổi tiếng. Cũng có rất nhiều người muốn đầu cơ trục lợi, muốn mượn tạp chí này để thổi phòng và làm loạn vấn đề. Nhưng mà nếu ngẫm nghĩ kĩ lại, để có thể leo lên được tạp chí ML, thì đều phải là những người có sức ảnh hưởng cực kì lớn, chứ còn vô danh tiểu tốt hoặc là những loại người nổi tiếng chỉ sau một đêm, bọn họ mới không thèm khát gửi lời mời phỏng vấn.”

“Nếu đã có tiếng, tiếng tăm, tại sao còn, còn muốn, tiếp nhận, phỏng vấn?”

Kỷ Uấn Chi giơ tay chỉ chỉ nàng, “Hỏi hay.”

“Cô biết đấy, những người đang trong một mối quan hệ yêu đương lúc nào cũng mù quáng mất kiểm soát, lúc nào cũng bức thiết muốn làm việc gì đấy để chứng minh tình yêu của họ dành cho đối phương. Vì lẽ đó, tiếp nhận phỏng vấn từ ML cũng là một cách để chứng minh tình yêu của họ, bởi vì một khi lên phỏng vấn, ML sẽ không bao giờ cắt xén bất kì phân đoạn nào hay xóa bài phỏng vẫn dưới bất kỳ hình thức nào hay vì bất kỳ lí do gì, kể cả khi cả hai đã chia tay, nó vẫn sẽ ghi lại khoảnh khắc của cả hai khi còn yêu nhau. Những lúc như vậy, sự tồn tại của tạp chí này chính là điều đặc biết đáng xấu hổ.”

“Quá, quá tâm cơ.” Này đúng là không lưu lại đường sống cho người ta a!

“Hừ hừ, vì lẽ đó ML vẫn rất hưng thịnh, nhưng mà về căn bản, hầu hết khán giả đều muốn xem cảnh sau chia tay thôi.”

“Thật là tối tăm.”

“Vì lẽ đó, để thể hiện tình cảm thì cũng phải đánh đổi không ít.”

“Cô, cô có không, có không, tôi cũng muốn, muốn xem.” Giản Y biểu thị nàng thật sự hiếu kỳ về những gì Kỷ Uấn Chi đã nói...

Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút, “Cô không phải cảm thấy tối tăm sao!”

“Không có, không có, học một ít, học một ít từ cô, về chuyện, tình yêu.”

Kỷ Uấn Chi hé miệng nở nụ cười, đứng dậy đi đến giá sách lấy xuống một quyển tạp chí ML.

“Ừm, kỳ mới nhất đây.”

Giản Y vừa muốn giơ tay tiếp nhận, động tác dừng lại, “Đợi một chút, cô lấy, lấy sai quyển rồi!!!”

Liền thấy trên trang bìa, có một nữ nhân đang quấn quýt lấy một nữ nhân khác ở trên giường, cô quỳ ở trên người nàng, một tay thì đỡ đầu nàng, tay còn lại thì nâng cằm của nàng hướng lên trên, độc đoán mà yêu cầu một nụ hôn từ đối phương. Không đề cập đến nụ hôn của hai người nhưng mà.... hai người ăn mặc thì có hơi, xxxxx, so với quần áo ngủ mà Kỷ Uấn Chi mặc ở nhà thì gần như là giống nhau, loại vải mỏng như lụa trong suốt, quả thực chính là đẹp như kỳ nghỉ mùa xuân.....

Thấy Giản Y mặt đỏ tim đập, cô nhóc này sẽ không nghĩ đây là mấy cuốn tạp chí kỳ kỳ quái quái 18+ đi...

“Không sai đâu.” Kỷ Uấn Chi liếc nhìn một chút, trên bìa rõ ràng viết ML đây.

“Không không, không phải...” Giản Y bất động không dám nhìn vào trang bìa, dùng đầu ngón tay đâm đâm vào bìa sách.

“Làm sao? Này rất bình thường a, bìa ngoài chính là hai người các nàng, quyển tạp chí này là viết về câu chuyện của họ. Từ quen biết, đến yêu nhau, đến tay nắm tay, cùng với một số cuộc sống hằng ngày ngọt ngào của hai người họ, tôi đã xem qua, tổng thể mà nói thì xem ra rất ấm áp, nhưng còn chưa đến mức phải khiến người khác ghen tị, ít nhất là tôi không cảm nhận được điều đó.”

Nhìn khuôn mặt xinh xắn của Giản Y đang ửng hồng, “Này này này, loại này rất có chừng mực mà cũng không dám xem ư???” Kỷ Uấn Chi nhìn lướt qua bìa sách, tuy có hơi lộ da thịt một tí nhưng trông cũng bình thường a, loại bìa này rất khó chấp nhận sao?

“Không, không phải, là quá, trêu người à,... Viễn vong!”

“Này, cô nghĩ đến cái gì vậy?”

“Tôi nhổ! Đồ sắc, sắc lang.”

Hả? Kỷ Uấn Chi nhướng mày, cái tên này, cũng không đơn thuần!

Giản Y không có để ý đến Kỷ Uấn Chi nữa, tự mình lật xem tạp chí, tính hết tất cả các trang thì dày chưa đến một 1cm, tất cả đều là liên quan đến cuộc phỏng vấn của hai người trên trang bìa kia, đúng như Kỷ Uấn Chi nói, mới đầu là đề cập đến một vài câu chuyện nổi tiếng của họ, sau đó chính là câu chuyện tình yêu.

Hai người kia là diễn viên, chuyện tình cũng rất đơn giản, chính là từ một bộ phim truyền hình mà ra, hoạt động bên trong đoàn phim, căn bản từ ban đầu là chưa hề gặp nhau, thế mà lại tình cờ quan tâm chăm sóc lẫn nhau, những vấn đề liên quan đến phương diện diễn xuất thì cùng nhau mài giũa thảo luận. Rồi khi hoàn thành dự án, hai người lại nhớ đến nhau, liền đi thăm hỏi, liên lạc giao tiếp với nhau nhiều hơn, thường xuyên qua lại như thế liền nảy sinh tình cảm.

Bỏ qua bức ảnh bìa trông có phần nhạy cảm ở bên ngoài, thì những bức ảnh bên trong nhìn đều rất ấm lòng và yên bình, ví dụ như có một tấm, hai người đều mặc áo sơ mi trắng có kiểu dáng giống nhau, một người thì đang pha cà phê, người còn lại thì ôm từ phía sau dịu dàng mà tận hưởng mùi thơm của người ở trước ngực.

Người phía sau đem mặt vùi vào gáy của người ở trước, giống như đang làm nũng vậy, người phía trước thì cười nhạt, trong nụ cười có một chút cưng chiều cũng có một chút thỏa mãn.

Nhìn thấy cảnh này, bạn học Giản Y như là hoa mai nảy mầm, trong lòng liền rất mong mỏi.

Chuyện tình của các nàng tuy rằng không oanh oanh liệt liệt như trong tiểu thuyết, thế nhưng lại có chút điềm đạm rất ấm áp. Trong cuộc sống hằng ngày, sự thấu hiểu chính là dù chỉ từ một ánh mắt hay là một hành động nhỏ cũng có thể biết được đối phương muốn làm gì, lại như chính hai người mẹ của mình vậy, cuộc sống này là của chính bản thân mình, không phải để người khác nhìn thấy, thanh thanh thản thản mới là chân thật nhất, có một người yêu tri kỷ cùng ở bên cạnh, là điều hạnh phúc.

Giản Y khép lại cuốn tạp chí, đang đắm chìm trong thứ cảm xúc bình thản nhưng lại ấm áp này, đột nhiên phát hiện Kỷ Uấn Chi đang chống gò má lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt hoa đào xinh đẹp hiện ra ý cười, chỉ trong nháy mắt, có thể từ trong mắt cô nhìn thấy được một sự ôn nhu nhẹ nhàng như nước.

“Nhìn, cái gì.” Giản Y đỏ mặt lên, hiển nhiên mà đem Kỷ Uấn Chi cùng chính mình thay vào trong tấm ảnh kia, thật là làm cho người ta thẹn thùng quá đi!

“Cô có phải là chưa từng xem tiểu thuyết tình yêu không?”

“Hả?”

“Loại tạp chí như này cũng đang rất phát triển, cô bị thu hút bởi nó cũng là điều hiển nhiên a.”

Giản Y bĩu môi, nữ nhân này thực sự là không rõ phong tình, nói tôi chưa từng xem tiểu thuyết tình yêu, tôi thấy cô mới là người không hiểu tình yêu là gì đấy!

“Vẫn là nói...” Kỷ Uấn Chi đột nhiên nở nụ cười gian manh, dùng ánh mắt xấu xa trên dưới đánh giá Giản Y.

“Cái...Cái gì?”

“Vẫn là nói lòng cô như hoa mai nảy mầm, muốn nói chuyện yêu đương? Tiểu cô nương lớn rồi a ~” Kỷ Uấn Chi không chút khách khí bắt đầu trêu ghẹo nàng.

“Cô!”

“Tôi mệt mỏi, mệt mỏi.” Giản Y đem tạp chí để ở một bên, chậm rãi xoay người, ngáp một cái.

“Cái gì mà mệt mỏi, chính sự vẫn chưa làm đây này!”

“Tôi, tôi muốn ngủ, ngủ, giấc ngủ không, không đủ, ảnh hưởng, trí nhớ.”

Kỷ Uấn Chi nở nụ cười, “ Cô nói một chút coi, cô cũng không có mệnh công chúa vậy mà lại mắc bệnh công chúa a, hay là do thói quen tiểu thư của cô mà ra a?”

“Hừ.” Ai nói ta đây không có mệnh công chúa!

“Được rồi, muốn ngủ cô liền ngủ ở đây đi.” Kỷ Uấn Chi hiếm thấy dễ nói chuyện, cũng làm cho Giản Y sửng sốt một chút, chỉ là sau đó nhìn thấy cô cũng ngáp một cái, Giản Y liền hiểu rõ cái tên này cũng mệt!

Giản Y thấy thế, lập tức nằm xuống, chiếm lấy toàn bộ sofa.

“Đúng, đúng rồi, này cái này, tạp chí, tôi không, không nhận nha.” Giản Y nói.

Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút, “Bộ cô nghĩ cô đẹp lắm à, tôi mới là không thèm nhận đây, chính là không cho cô có cơ hội lợi dụng ăn đậu hũ của của tôi.” Kỷ Uấn Chi trong lòng lén lút tự nhủ, tiểu cô nương này sẽ không phải nhìn thấy chuyện tình của người khác lãng mạn quá liền động tâm với mình đi, vậy chẳng phải là mình đang gặp nguy hiểm à!? Trên hợp đồng có nên hay không thêm một mục nữa, không cho phép thật sự động tâm với đối phương?

Nghĩ tới nghĩ lui, cái này, rất tất yếu!

“Ai, cô sửa lại hợp đồng nhiều lần như vậy, tôi cũng phải sửa một lần, thêm một cái, chúng ta đây là gặp dịp thì diễn trò ân ái, nhưng không cho phép có tình cảm thật sự với nhau.” Kỷ Uấn Chi nghiêm mặt nói.

Giản Y liếc nàng mắt nhìn cô, “Không thành, không thành vấn đề.” Không nói hai lời liền đồng ý. Cái tên này căn bản không hiểu chuyện tình yêu, cũng không hiểu cái gì gọi là lãng mạn, bất quá thì cô ta cũng có được gương mặt của nữ chính trong phim thần tượng, nhưng tiếc là không phải gu của mình.

Giản Y này quá mức thoải mái mà trả lời ngược lại, làm cho Kỷ Uấn Chi có chút mất mặt, liền không một chút do dự mà cứ thế đồng ý à?

“Được rồi, vậy cứ như thế mới làm, cô nghỉ ngơi trước đi, nửa tiếng thôi!”

Kỷ Uấn Chi mới vừa đứng dậy, điện thoại liền vang lên, cầm lấy nhìn vào màn hình, chà, này không phải Thẩm tổng đó chứ! Liền cười khanh khách bắt máy.

“Chà, Thẩm lão bản thong thả rồi à? Nghĩ thế nào mà lại gọi cho tôi vậy hả?” Vị này là Thẩm Lan, Thẩm lão bản, là bà chủ của công ty đối thủ SL, hai người đã tranh đấu nhiều năm với nhau, nhưng có đấu đá bao nhiêu năm đi nữa lại không thể lật đổ được nhau, ngược lại sinh ra tình cảm anh hùng tiếc anh hùng.

Hơn nữa Thẩm Lan con người này rất hay ghen tị, Kỷ Uấn Chi có cái gì, cô cũng phải có cái đó.

“Tôi nghe nói, Kỷ tổng đã có vị hôn thê? Ngài cũng quá kín đáo rồi, người khác không biết còn tưởng ngài đây là đang đùa giỡn tình cảm người ta.” Thẩm Lan lời nói đầy chua chát, Kỷ Uấn Chi nghe xong chỉ muốn cười.

“Ai da, này ngược lại là tôi có hơi thiếu sót, sớm nên mang Tiểu Y đi bái phỏng ngài ~” Kỷ Uấn Chi nói xong, vội vàng ngừng thở nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy phía đối diện truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi, Kỷ nào đó liền rất đắc ý.

“ML tìm ngài?”

“Thẩm lão bản tin tức thật là linh thông.” Kỷ Uấn Chi tâm niệm thay đổi thật nhanh, ML mới vừa tìm chính mình, Thẩm Lan liền biết rồi? Tin tức này truyền ra cũng quá nhanh đi chứ? Là ML không chuyên nghiệp? Hay là bên trong nội bộ của chính mình có gián điệp? Hay chuyện này chỉ đơn giản là do Thẩm Lan gây ra?

Kỷ Uấn Chi càng nghĩ càng thấy giả thiết thứ ba độ khả thi khá lớn, nếu như là do chính Thẩm Lan kia gây ra, vậy thì mục đích của cú điện thoại này chính là vì muốn ép mình đi vào khuôn phép a! Chính mình nếu như từ chối, bản tin ngày mai của giới giải trí sẽ lại có bản mặt của mình xuất hiện trên đó, tiêu đề đại khái sẽ là:

【 Kỷ Uấn Chi kiên quyết từ chối lời mời từ ML! Lý do vẫn còn là một ẩn số! 】

Cô dám đánh cược, tiêu đề đại khái sẽ như cô đã nghĩ, Thẩm Lan nhất định sẽ đưa ra ti tỉ những nội dung khác nhau. Ví dụ như: chính mình không dám lên ML, sợ bị mất mặt. Vị hôn thê là giả mọi thứ chỉ là diễn kịch, hay là chính mình đùa bỡn cảm tình của người khác, vân vân và mây mây... Ngược lại chỉ cần là có thể hãm hại chính mình, Thẩm Lan kia nhất định tận hết sức lực.

“Vừa hay nghệ sĩ của công ty chúng tôi cũng đã nhận được lời mời, nhưng là lịch trình không được thuận tiện, nên tôi liền tiện tay đề cử ngài.” Thẩm Lan âm thanh rất dễ nghe, đồng thời từ trong giọng nói đều có cảm giác cô chính là đang cười.

Chà, cái tên này nhất định là cố ý, muốn hãm hại mình một phen đây.

“Thế à, tôi liền nói ML làm sao lại tìm đến tôi, vậy cũng thật cảm ơn ngài đây!” Kỷ Uấn Chi cắn răng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ cảm kích.

Giản Y vừa bắt đầu nghe đã hơi bối rối, thế nhưng nàng cũng dần dần hiểu ra, đồng thời cũng có một loại dự cảm không tốt.

“Khách khí cái gì, là bằng hữu nhiều năm như thế cơ mà, mà mời như vậy thì ngài nhận sao?”

Kỷ Uấn Chi nhếch miệng, không chờ trả lời, nhìn thấy Giản Y liều mạng mà lắc đầu, không nhịn được lườm một cái, giơ tay giữ đầu nàng lại, ngăn nàng lắc đầu, “Nhận, đương nhiên nhận, cơ hội tuyên truyền tốt như vậy, sao mà không nhận được chứ?”

Nhận cái đầu của cô!! cái đồ khốn nạn!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.