Lật quyển nhật kí khá cũ ra, Vy nắn nót dòng chữ “Ngày đầu tiên ở cùng chồng”
“Ngày 2 tháng 9 năm 20xx, hôm nay thời tiết u ám, Ngô Chính Phong ông chồng hợp pháp trên giấy tờ của tôi vẫn không có thay đổi gì khác, tôi treo đồ vào tủ áo mới của hắn, hắn im lặng. Tôi nói chuyện với hắn, hắn chỉ trả lời hai từ “ồn quá“. Nhưng khi tôi ăn cơm cùng hắn, hắn đã gấp thức ăn... Đúng hơn là tôi cứ với đến dĩa thức ăn bên hắn làm hắn bực bội. Và giờ đã là 10 giờ 43 phút đêm, tôi sẽ ngủ trên giường còn hắn vẫn sẽ là cái bồn tắm thân yêu!”
Vy leo lên giường chui người vào chăn, trước đây cô thường xuyên nghĩ đến ngày mình sẽ ôm ai đó chìm vào giấc ngủ, chắc chắn khác xa cảm giác ôm những diễn viên nam trước mặt nhiều người cùng máy móc xung quanh.
“Có chồng cũng như không” Cô nói thầm
Nghiêng người nhìn về phía ánh sáng toả ra giữa phòng
“Anh chưa ngủ à? Nói chuyện chút nha” Cô tỉ tê
Phong không đáp lời, chậm rãi di chuyển cơ thể bước ra khỏi bồn
Vy mở to mắt trông chờ
“Anh ta muốn đến bên cạnh mình và nói chuyện ư?”
Nhưng không, Phong đi đến cách giường 2 mét thì vỗ tay “bộp” một cái, những tấm rèm lớn từ trên trần hạ dần xuống, rõ ràng anh muốn ngăn cách cô với mình.
“Anh...” Cô nghiến răng
“Ngủ ngon” Giọng nói nhẹ như nước rõ ràng không thể tức giận.
“Anh cũng vậy!” Kéo chăn qua khỏi đầu
“Vy ơi là Vy! Sao lúc cần ngủ mày chả ngủ được vậy? Khó chịu quá đi” Cô chẳng khác nào con cá bị bỏ vào nồi nước nóng không ngừng vùng vẫy
Bức bí cô đành mở điện thoại lên, xem một lượt tin nhắn người hâm mộ gửi đến, cả lời khen chê trên mạng. Một giờ đồng hồ trôi qua, khá khẩm lên được một ít Vy lại cảm giác thiếu gì đó.
Tên người đó đang sáng đèn
“Anh có ở đó không?” Thử gửi một tin
“Em làm tôi hoảng sợ” Edric nhắn lại cực nhanh
“Tại sao???”
“Em vừa làm lành dọn về ở với chồng mà lại đêm hôm nhắn cho tôi, thử hỏi ai lại có thể bình tĩnh?”
“Làm lành? Ai nói với anh như thế?”
“Em đã có chồng nhưng lại ở một mình, ý tôi là cả tháng nay, hôm qua thôi em nói dọn về sống với anh ta. Không giận chồng ra riêng chẳng lẽ trước giờ hai người chưa từng sống với nhau?”
“Tư duy anh cũng tốt quá ha! Chuyện đấy tạm gác qua một bên, bây giờ tôi đang khó chịu, trò chuyện với tôi chút đi”
“Ùm...” Edric lộ ý ngập ngừng
“Nếu không được cũng chẳng sao đâu” Cô thở dài
“Tôi sợ nó không tốt cho quan hệ vợ chồng của em”
“Đừng lo, anh ta không biết ghen hay gì đâu”
“Biết chứ! Đàn ông chẳng qua không bộc lộ thôi em đừng tưởng bở”
“Anh ta khác với những người đàn ông bình thường” Cô trả lời
“Đặc biệt thế sao? “
“Ha! Đặc biệt, rất đặc biệt”
“Hừm...” Vy nghe thấy tiếng thở của Phong, có lẽ anh ta vừa chuyển mình. Vợ nhắn tin với đàn ông khác trên giường mà còn ngủ say thì đặc biệt khỏi bàn rồi.
_________________
Mây đen mỗi lúc một nhiều, cơn mưa nặng hạt thập thò suốt nhiều ngày cuối cùng cũng xuất hiện. Gió lớn thay phiên luồn lách qua tán cây, tường vách tạo ra cảnh tượng lung lay dữ dội cùng tiếng hú lớn.
“Ầm!! Áhh!” Tiếng sấm hoà lẫn tiếng hét của Vy chói tai
Cô bật người ngồi dậy túm chặt lấy chăn. Mò mẫm tìm kiếm điện thoại, 5 giờ sáng, cô tự hỏi đã ngủ quên khi nào trong lúc trò chuyện cùng Edric.
“Sao em không trả lời?” Vào lúc 1 giờ sáng
“Em ngủ rồi sao?” Sau đó 10 phút
“Ngủ ngon nhé!” Sau đó vài giây
“À, dự báo thời tiết nói nơi em đêm nay sẽ có giông lớn, nhớ đóng cửa sổ. Ngủ ngon lần nữa” Tin nhắn cuối cùng vào lúc 1 giờ 12 phút sáng
“Cảm ơn anh” Vy cười, nỗi sợ hãi vơi đi chút ít
“Em dậy sớm thế?” Điều không ngờ là Edric trả lời rất nhanh
“Anh vẫn luôn ở đó sao?”
“Tình cờ rãnh rỗi thôi, em có công việc gì à?”
“Không... Bên ngoài đang có giông lớn, tôi sợ sấm...” Cô ngại ngùng, nhưng dù sao có người nói chuyện cũng tốt hơn một mình
Thời gian trôi như chậm hơn, nhìn thấy tia chớp loé lên cô vội vàng buông điện thoại dùng hai tay bịt chặt lỗ tai.
“Ầm!!” Có sự chuẩn bị nên lần này cô ngăn được bản thân không bật ra tiếng hét nhưng hơi thở thật sự rất gấp gáp
“Mau ôm chồng em đi... Điều đó sẽ giúp em rất nhiều!” Thả lỏng thân người cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng
Ôm? Hay không? Anh ta có để cho cô thân mật tiếp xúc không? Có vô duyên lắm không?
Mím môi, chân thò xuống mang đôi dép trong nhà màu trắng êm ái vào cô kéo nhẹ lớp rèm dày bước ra khỏi khu vực giường ngủ. Xung quanh bồn tắm vẫn sáng nhưng lạ lùng bên trong lại không có bóng dáng của Phong. Nhìn quanh cô bắt được anh ta đang ngồi trên sô pha mắt nhìn đăm đăm xuống chiếc bàn trước mặt.
“Chưa ngủ? À không!... Mới thức hả?” Cô đến gần
“...”
“Bình thường anh luôn dậy vào giờ này sao? Sớm thật ha” Cô cười xua đi không khí thiếu tự nhiên, làm dáng vẻ vô tình ngồi xuống cạnh Phong
“...” Lúc này anh ta mới “bố thí” cho cô một ánh nhìn
“Không làm phiền anh chứ?” Cô thăm dò, quan sát ai đó trong bóng tối thật sự quá khó đi
“...”
“Tôi sợ...”
“Ầm!!! Ầm!!” Lời nói chưa dứt đã bị sấm chớp cắt đứt hoàn toàn
Cô hoảng đến mức không thể thốt nên lời, rất lâu sau mới nhận ra mình đang bám chặt cánh tay của Phong, vùi mặt lên vai anh ta...
“...” Như dự đoán khi cô ngẩng đầu lên thì anh giật mạnh tay dứt ra khỏi cô
“Xin lỗi” Chuẩn bị tinh thần rất nhiều nhưng sao lại thất vọng thế này, cô trộm nghĩ thôi thì lên giường ôm chăn vậy.
“Đến đây” Anh ta trầm ổn nhưng cánh tay đang dang ra trên không trung lại bí mật run nhẹ
“Ha... Hả?” ...
“Ầm!!!”
“A!” Cô là chui tọt vào lòng anh
Vòng tay của Phong chắc vừa đủ, ấm vừa đủ.
“Sảng khoái vừa đủ... Hí hí” Cô cười thầm trong bụng (kì quá đi! hố hố)
“Cảm ơn anh”
“...”
Lần đầu trong đời cô đối diện với sấm chớp mà vẫn có thể ngủ ngon đến thế.
_________________
Vy nặng nề mở mắt lần nữa... Trời đã sáng hẳn nhưng mây đen u ám vẫn còn đó
“Anh vẫn ở đây?” Cô thỏ thẻ trong miệng
“...ưmm~~” Anh khẽ nhìn vào tay mình
Cô nhận ra anh chưa hề đổi tư thế hay buông cô ra
“Xin lỗi anh, chắc tay anh đau lắm, xin lỗi” Cô áy náy ngồi lên
“...”
“Ha?? 11 giờ trưa? Anh để em nằm lên tay suốt 6 tiếng đồng hồ sao?”
“... Ùm” Anh gật đầu
“Xin lỗi! Xin lỗi anh nhiều lắm” Vy xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau gương mặt cực kì đáng thương
Chính Phong chăm chú nhìn cô, anh ta dùng cánh tay không bị cô đè lên vuốt tóc trước mặt cô.
“Không sao đâu” Vẫn giọng nói đều đều nhưng ánh mắt dịu dàng rất nhiều
“Theo như kịch bản phim đoạn này sẽ xuất hiện một nụ hôn đấy” Cô không biết xấu hổ nói nham nhở
“...” Phong đứng bật dậy đi vào phòng tắm
“Ha ha, anh nên thôi ngại ngùng vậy đi, con gái quá a!” Cô che miệng cười
Sau đó họ cùng nhau xuống tầng nhận thông báo Trịnh lão đi Canada thăm bạn còn Vũ Minh đã lên đường đến Pháp dự sự kiện. Âm mưu cô lập cặp vợ chồng này của họ thật lộ liễu quá đi.
“Ờ... Hay là chúng ta ra ngoài nha?!” Vy chắp hai tay vào nhau nhìn Phong
“...”
“Thưa tiểu thư, Ngô thái tử suốt hơn ba năm nay chưa từng... Ra ngoài ạ” Vị quản gia tiến lên khẽ nói
“Vậy thì bây giờ mau ra thôi!” Cô cười lôi anh ra xe
Cô đã kiểm tra phòng đựng quần áo của anh, toàn những màu cơ bản nhàm chán cùng kiểu lặp đi lặp lại chẳng khác đồng phục.
Đẩy Phong buông thỏng ngồi vào ghế phụ. Chiếc BMW màu trắng đắt tiền nhanh chóng rời Trịnh gia.
“Này, quần áo của chẳng lẽ chỉ do người hầu mang đến, chưa từng ra ngoài chọn về?”
“Internet”
“Ồ,... Anh ăn mặc đơn điệu ghê” Cô đạp thắng trước đèn đỏ
Cô mở radio thì là bài hát khá thịnh hành gần đây “Love me like you do” từ bộ phim 50 sắc thái.
“Hôm valentine nhiều người đến rạp xem bộ phim của bản nhạc này lắm, em vẫn chưa xem. Mong rằng có cơ hội xem cùng người yêu” Cô cười sâu nói
“...”
“Ấy suýt quên! Em đã có chồng ở đây rồi há!” Liếc mắt nhìn Phong trêu chọc. Anh lặng lẽ né tránh nhìn ra cửa sổ.
“À, đó là toà chung cư của em. Vừa mua nó cách đây không lâu” Ánh mắt Chính Phong cũng dời theo hướng tay của cô
“Em ở tầng 26, ban đêm nhìn thành phố rất đẹp”