Làm Sao Yêu Em

Chương 52: Chương 52




”Cái cáo trạng đó chẳng phải bị huỷ mất lâu rồi sao? Nó liên quan gì đến ba mẹ con?”

Trịnh lão thở dài một hơi, đưa đến cho cô phong thư lớn, Vy mở chậm rãi lật tài liệu cùng hình ảnh vật chứng ra đọc, chăm chú đến gai óc sởn đầy trên da. Vụ việc diễn ra tại Nhật Bản 16 năm trước, một bang phái xã hội đen nhận tiền để giết người cướp đi cáo trạng, nhưng người chết thì cáo trạng cũng biến mất theo, vài ngày sau mới điều tra được trước khi án mạng xảy ra có một đôi vợ chồng trên đường đi công tác tại đây thì xe bị hỏng nên nghỉ chân lại, đôi vợ chồng đó chính là ba mẹ của Tề Vy, vì thích yên tĩnh nên xung quanh hình như chỉ có nhà của vợ chồng vị thứ kí đang nghỉ hưu, cảm thấy cả hai là người có tiền lại đến cùng một đất nước nên họ giữ ở trong nhà. Giữa khuya như nảy ra sáng kiến, bà vợ thư kí đem bản cáo trạng lén nhét vào gầm xe của ba mẹ Vy. Sáng hôm sau hai người gọi nhân viên đến sửa lại xe và lên đường đi tiếp mang theo bản cáo trạng. Hai người rời đi vài hôm, tại hoạ cũng âm thầm theo đuôi. Người của băng xã hội đen đó tìm được băng ghi hình trong nhà đậu xe của vợ chồng thư kí... Nên chúng truy sát giết chết ba mẹ cô. Sự việc bị chôn vùi do lúc đó một cơn động đất, chiếc xe có xác hai người bên trong bị đẩy xuống núi đã bị xê dịch vùi lấp lấp vùi, chưa kể mỗi năm Nhật Bản đón nhận không biết bao nhiêu thiên tai nên hiển nhiên sự kiện cũng theo thiên tai mà cuộn trào rồi để lại hoang tàn kẻ mất người còn, không nhận ra nổi. Vài tháng gần đây có một công ty được mở rộng lại chọn đúng khu đất gần với vùng xảy ra động đất năm đó trong quá trình đào móng lại bất ngờ phát hiện chiếc xe công vụ lâu đời nhưng nếu xét về thời trước thì giá trị rất cao. Qua một thời gian khám nghiệm, kết quả cho ra hết sức kinh ngạc, dựa vào đặc điểm trên hài cốt cùng thông tin của chiếc xe thì kết quả không nằm ngoài dự định... Hai người đó là vợ chồng Trịnh Tề. Tay chân run lẩy bẩy, cô thử lật tiếp xem đằng sau kết quả khám nghiệm thì không còn thông tin gì nữa.

“Ông nội, từ đâu ông có thứ này? Sao chỉ có bao nhiêu đây? Ông, sao không có manh mối gì về những kẻ hạ thủ?” Cô bắt đầu có dấu hiệu hoảng loạn, trên bìa thư nơi người gửi chỉ có duy nhất một chữ “E” chắc chắn là cố ý che giấu thân phận.

“Vy con bình tĩnh một chút, việc này ta nhất định sẽ cho người tra ra”

Ông nhìn Chính Phong lại phát hiện anh ta đang nhìn đăm đăm vào chữ “E” trên bìa thư như muốn thiêu cháy nó.

“Phong! Mau đưa Tề Vy lên phòng” Tiếng Trịnh lão dội vào tai mang anh quay lại trạng thái bình thường. Ôm cô bước thẳng lên tầng. Nhưng bất giác ngó vào bìa thư nhiều lần

“Chết tiệt!” Anh cắn răng phát ra âm thanh thật thấp, Vy đang thừ người vốn dĩ không nghe được anh đã nói gì.

______________

Đợi cô khóc đến lịm đi Phong đau lòng nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Mặc kệ có thể cô sẽ phát hiện, anh tiến thẳng vào thư phòng ẩn giấu sau tủ quần áo. Chộp lấy điện thoại trong hộc tủ bấm nhanh một dãy số. Sau ba hồi chuông bên kia vừa nhận máy anh đã nổi điên lên

“Cậu làm trò điên khùng gì vậy?” Anh gầm lớn

“Việc đến nước này, tốt nhất nên để cô ấy biết” Giọng nói bên kia hết sức bình tĩnh trái ngược với Chính Phong đang giận dữ

“Tốt? Cậu có biết Tề Vy đang đau khổ thế nào không? Lần này cậu muốn chơi lớn à? Chưa có chủ ý của tôi lại tự thân hành động”

“Hàn Phong, anh không nên ích kỷ như thế, anh nghĩ sẽ giấu được cả đời sao? Anh là đang phạm sai lầm, tôi cứ nghĩ anh biết được sự thật sẽ thận trọng nói ra cho cô ấy, nhưng anh lại cố ý ém nhẹm nó đi! Anh muốn Tề Vy cả đời mong chờ cha mẹ trong vô vọng sao? Anh nghĩ bản thân mình bù đắp gì được cho cô ấy sao? Nói cho anh biết, lôi cô ấy vào kế hoạch này đã là sai lầm nghiêm trọng từ đầu của anh rồi”

Người trong điện thoại nói rất nhiều, thông qua lời nói của anh ta có thể thấy sự phẫn nộ không ít. Xen vào là xót xa, thương cảm,... Anh ta thương cảm cho người con gái tội nghiệp ấy, anh căm hận bản thân mình trôi theo dòng nước đùa bỡn cô. Những tên đàn ông hèn hạ vì sự ích kỷ, oán thù của mình mà sử dụng cô như một quân tốt thí.

Chính Phong với thân phận thực sự là Hàn Phong bây giờ đang thở rất mạnh, anh muốn bóp chết người trong điện thoại nhưng rồi chỉ khẽ nhắm mắt lại, rơi toàn thân lên ghế, hé mở đôi môi lạnh lẽo,...

“Edric, kẻ phạm sai lầm là cậu! Cậu yêu cô ta rồi...” Phong buông nhẹ một câu

Bên kia im lặng một hồi như bị câu nói của anh làm chấn động.

“Có lẽ là vậy” Edric tự giễu, anh yêu cô! Chưa từng gặp đã yêu! Chưa cần nghe giọng cô khi nói chuyện trong cuộc sống thật đã yêu. Chỉ cần là cô thì anh yêu!

“Cho nên tôi sẽ cho anh lựa chọn. Nếu anh cũng yêu cô ấy thì tự mình kể lại đoạn còn thiếu của câu chuyện, tìm cách giữ chặt cô ấy. Còn không anh có thể ngậm miệng mình lại, tôi sẽ gửi phần còn lại vào một ngày đẹp trời nào đó” Edric gằn giọng

“Đây gọi là uy hiếp?”

“Tôi đợi xem sức công phá của quả bom cậu muốn tặng tôi” Phong cười sau đó đập mạnh điện thoại xuống sàn vỡ tan nát.

_____________

Tề Uy vừa đi chưa đầy hai ngày đã quay về lần nữa, đám tang diễn ra âm thầm, không khí u ám bao trùm dày dặc, Vy khóc đến không còn nước mắt. Trịnh lão hết sức phòng vệ chỉ có người thân, người làm trong nhà cùng vài nhân viên trước đây là thân tín của cha mẹ Tề Vy được quyền có mặt. Vì đảm bảo tinh thần cho Vy nên Chính Phong buộc phải để cô lại Trịnh gia thêm một thời gian. Sau một tháng cô liền bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, đi đến trường quay dùng nụ cười che tan thương. Có lẽ lo sợ ám ảnh về việc ba mẹ mất, Vy nằng nặc đòi Phong đưa cô ra ở riêng cùng anh.

Phong lần này thật sự như biến thành một người khác, dính chặt lấy cô nhiều nhất có thể, ân cần chăm sóc. Thức ăn sáng còn mang lên tới giường đút cho cô ăn, thổi nguội sữa cho cô uống.

“Em có phải trẻ con đâu, anh không cần phải làm vậy” Vy hạnh phúc ôm chặt lấy Phong dụi dụi mặt vào ngực anh

“Trong mắt anh bây giờ em là trẻ con, chỉ có anh mới chăm sóc được em”

“Phong, em không còn ba mẹ rất đau lòng nhưng nếu lúc này mất luôn cả anh mới là đau lòng nhất!” Cô rưng rưng nước mắt nói

“Đừng nói bậy, trừ khi em muốn, anh sẽ không bao giờ rời xa em”

“Vậy ý anh là nếu bây giờ em đuổi anh ra khỏi nhà anh, anh cũng đồng ý?” Vy cười cười quệt nước mắt

Chính Phong lập tức xụ mắt xuống nhìn cô

“Nếu em dám nhẫn tâm như thế thì anh đi ngay cũng được”

Vy bật cười, lần đầu tiên cô cười ra tiếng sau khi biết tin cha mẹ bị sát hại. Điều đó chứng minh cô đang cần anh, anh là người duy nhất có thể trị thương lòng cho cô.

Về phần anh, mỗi ngày dù thái độ chân thành nhất, khẩn thiết nhất nhưng trong lòng đang không ngừng lo lắng, nói cô nghe sau đó để cô lựa chọn hay tạo cho hai người khoảng thời gian đẹp nhất rồi... Cô cũng phải lựa chọn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.