Làm Sao Yêu Em

Chương 59: Chương 59




Dưới ánh sáng nhẹ hắt từ cửa sổ vào, tiếng mưa hoà quyện tiếng nhạc lấn ác không gian. Merlin trong bộ váy ngắn tơ tằm màu trắng, hai vai lộ ra gầy gầy lại căng bóng như mật ong, cánh tay uyển chuyển, phần eo ôm sát tuyệt mĩ, hai chân lộ ra trắng nõn. Cô cởi bỏ giầy chỉ mang chân không nhẹ nhàng di chuyển trên sàn gỗ. Mỗi động thái đều toả sáng theo từng nốt nhạc. Nhưng điểm chí mạng là đôi mắt người cô sao tan thương đến thế? Cơ hồ có những giọt lệ làm ướt vải lụa đang che dung mạo cô.

“Hơ! Anh dậy rồi à? Là bị tôi đánh thức sao?” Đang thả hồn cùng cơ thể theo bài nhạc thì nhận ra Hàn Phong đã chết trân nhìn mình từ khi nào. Merlin vội vã lấy áo khoát len mặc vào che lại bờ vai hờ hững

“Không! Tôi đi rửa mặt đây!” Hàn Phong vội xỏ giầy chạy nhanh vào phòng tắm

“Ơ!” Merlin ngơ ngác nhìn theo hướng anh vội vã.

Lát sau Hàn Phong lấy lại bình tĩnh đi ra. Bài hát vẫn vang đi vang lại nhiều lần. Anh nhìn kĩ lại phát hiện đó là từ điện thoại của anh đang được đặt trên bàn.

“Đêm qua định trả nó lại cho anh nhưng anh đã ngủ nên tôi mang vào phòng... Nghiên cứu, sáng nay tìm được bài hát này, thật sự rất hay” Merlin tắt nhạc, dùng hay tay cẩn thận đem máy trả lại cho anh.

“Tôi cũng rất thích bài hát này, cô có thể giữ để nghe, còn rất nhiều bài hay”

“Thật sao? Cảm ơn anh!” Merlin vui cười híp cả mắt nhảy lên, vô tình khiến chiếc áo len rơi một bên xuống lộ ra bờ vai trắng nõn ánh lên trong nhà tối.

“Ừm... Lúc nãy... Cô nhảy rất đẹp!” Hàn Phong dịu dàng giúp cô chỉnh lại trang phục. Merlin ngại ngùng đem hai vạt áo kéo sát lại nhau che đi thanh xuân lấp ló.

Cả hai đứng đối diện nhau, trí óc hoạt động hết công lực để tìm lời để nói.

“Anh có muốn giúp tôi chuẩn bị thức ăn không?” Merlin quyết định làm người phá vỡ bầu không khí khó xử này.

“Được! Tất nhiên rồi” Phản ứng của Hàn Phong lại xứng với người chết đuối vớ được phao.

Vì không có điện nên thực phẩm chủ yếu là rau củ tươi cùng gia vị để làm súp, nhưng hôm nay ngay cả một sợi hành cũng không còn.

“Làm sao bây giờ?” Cô dựa người lên tường rầu rĩ

“Gần đây có siêu thị nào không? Tôi đi mua giúp cô” Hàn Phong nói

“Không, chỗ hoang vu này làm gì có nhiều người lấy đâu ra siêu thị chứ? Thức ăn chủ yếu được trao đổi buôn bán ở trang trại. Cách duy nhất là lên đó xin nguyên liệu thôi”

“Đi! Cô chỉ đường, tôi chở”

“Nhưng trời vẫn còn mưa, đường lầy lội rất khó đi, xe của anh...”

“Chỉ là xe thôi” Không để cô nói thêm anh mở cửa nhà, dẫn cô ra xe.

Vùng này ở trên đồi núi cao nên cũng không đến mức ngập úng nước, chỉ thỉnh thoảng có đất trũng.

Vào trong xe Merlin liền chăm chú, đầy thích thú quan sát. Sờ vào nội thất bằng da bên trong thật kĩ. Khoang xe rộng rãi, còn thoải mái hơn căn nhà của cô.

“Đây là gì?” Cô sờ sờ lên một khối hình trụ thấp, có ánh sáng trắng chạy từng vòng.

“Đặt điện thoại lên đó để sạc chúng”

“Sạc?”

“Giống như người sẽ bị đói, thứ đó dùng để đưa “thức ăn” cho điện thoại”

“Vậy khi nào nó sẽ đói?” Merlin nói sau khi ngẫm nghĩ

“Nó sẽ nói cho cô biết khi nó đói” Hàn Phong xoa xoa mái tóc hơi ẩm ướt của Merlin do mưa tạt.

“À” Cô nheo mắt

______________

“Ting toong! Ting toong” Merlin ấn chuông cửa

“Bác Bob! Cháu là Merlin đây”

Bob, một ông lão hơn 60 tuổi, dáng người không cao nhưng to con, tóc nâu đậm vài chỗ đã bạc, nét mặt đầy cơ cực.

“Vào nhà nhanh lên, mưa đấy!”

“Dạ còn...” Merlin nhìn sang Hàn Phong

“Bạn cháu sao? Vào nhà rồi giới thiệu” Bob mở rộng cửa đón chào hai người. Căn nhà này to hơn nhà Merlin rất nhiều nhưng cũng là dạng nhà gỗ nhỏ và cũ. Sô pha tưởng chừng dùng hơn 20 năm mới có thể sờn màu, mềm đến vậy. Bob sống cùng em gái cũng tầm 50 tuổi, bà rất thân thiện nhiệt tình.

“Mưa gió như vậy mà cháu vẫn đến đây chắc chắn là hết thức ăn rồi đúng không?” Bob cười

“Vâng, nhà có thêm người nên thức ăn rất nhanh hết ạ” Merlin liếc mắt nhìn sang Hàn Phong

“Cậu đây là?” Bob nhìn Hàn Phong nheo nheo mắt

“Tôi là Dylan, tôi từ trung tâm thành phố đến lại gặp bão lớn nên ở nhờ nhà Merlin” Hàn Phong giới thiệu ngắn gọn

“À, cậu ở trung tâm, vì sao lại đến nơi hẻo lánh này? Với lại nhìn cậu không giống người Bắc Mỹ cho lắm...” Bob bắt đầu có sự nghi hoặc sau khi nghe Hàn Phong giới thiệu

“Tôi là người Singapore” Hàn Phong cũng đầy ngụ ý nhìn Bob.

Ông lão từ nghi hoặc chuyển thành chắc chắn, anh chính là người sẽ thu mua nơi này.

“Singapore? Nơi mà ai nấy đều giàu có đấy ư?” Merlin quay ngoắt sang nhìn anh

“Chỉ là đại đa số thu nhập bình quân của mỗi nhà đều cao thôi” Anh cười

Bob đi nhanh vào bếp lấy rau củ cùng những thứ dễ nấu đem ra cho họ, cả quá trình ông đều rất căng thẳng khi nhìn vào Hàn Phong. Người trẻ tuổi quyền lực lại không suồng sã, anh rõ ràng có thể nhân dịp này cùng ông đàm phán, ép buộc nhưng chỉ mỉm cười không nhắc gì đến vụ thu mua.

____________

Trụ sở chính của tập đoàn.

“Các người rốt cuộc bị làm sao? Mất liên lạc với chủ tịch gần 5 ngày mà bây giờ mới chịu báo cáo, điên rồi ư?” Lee gầm lên với nhân viên cấp dưới.

“Ngài Lee, chúng tôi chỉ là thấy ngài tất bật nhiều chuyện của tập đoàn nên mới cố ý giấu ngài... Chúng tôi nhất định cố gắng hết sức để tìm ra chủ tịch”

“Mau đi tìm, tôi mặc kệ bão lớn mưa to, mọi người phải tìm được ngài ấy!”

Cấp dưới gật đầu lia lịa, đây là lần đầu họ bắt gặp Lee trầm tỉnh nổi giận như vậy.

___________

Hàn Phong, Merlin đứng lên chào Bob chuẩn bị ra về thì em gái ông ta, bà Nancy hối hả chạy từ cửa sau đến.

“Không ổn, nhà trồng cải bị gió giật sập mất rồi!” Bà ta kêu lên

Cả bốn người cùng nhau chạy về hướng phía sau nhà, ra đến nông trại. Nhà trồng cải chính là một khung gỗ lớn sau đó trùm loại cao su trong suốt lên tạo nên hiệu ứng nhà kính, che mưa cho cây cải. Một phần của nó lại bị gió làm gãy mất vài khung cây, khiến chúng sập xuống.

Bob gọi thêm nhiều người đến giúp, những người nông dân cao lớn nhiệt tình, họ mặc kệ mưa gió lao vào vườn dựng lại nhà trồng cải cùng nhau, tiếng hô “1,2” của họ lấn át cả tiếng gầm của trời. Nhưng bất ngờ nhất là Hàn Phong, nhìn sơ đã biết anh chưa phải đụng vào những việc nặng nhọc này lại là người thành thạo nhất, không chút lúng túng, tay chân khoẻ mạnh nhấc bổng từng khúc cây.

Sau hơn 2 giờ đồng hồ họ đã làm xong dù cơ thể đã ướt đẫm. Merlin cùng bà Nancy nấu một nồi canh nóng lớn cho họ. Gần 20 người quay quần bên nhau, dù cực, cơ thể lấm lem nhưng ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ. Riêng Bob không ngừng suy tư phán đoán về con người Hàn Phong qua những việc anh làm.

“Dylan thật tình cảm ơn cậu, khiến cậu toàn thân lấm lem tôi rất áy náy!” Bob nói, ánh mắt vừa cảnh giác, vừa cảm kích.

“Không sao, cần giúp đỡ tôi sẽ đến” Hàn Phong cười sau đó cúi đầu chào mọi người cùng Merlin về nhà.

Trên xe cô không nói với anh tiếng nào, chỉ trầm tĩnh, rất lắng đọng. Cô ấn ấn trán mình, tại sao cô cứ cảm thấy anh và mưa có gì đó rất quen thuộc, liên kết mạnh mẽ. Hàn Phong tuỳ tiện ấn vào màn hình cảm ứng trên xe, nhạc trong bộ nhớ tự động phát lên khắp không gian...

“You're the light

You're the night

You're the color of my blood....

............

So love me like you do, love me like you do

Love me like you do, love me like you do

Touch me like you do, touch me like you do

What are you waiting for?

............

I'll let you set the pace

'Cause I'm not thinking straight

My head's spinning around I can't see clear no more

What are you waiting for?

So love me like you do, love me like you do

Love me like you do, love me like you do

Touch me like you do, touch me like you do

What are you waiting for?” *

________________

* Bài hát “Love me like you do” trình bày bởi Ellie Goulding

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.