Làm Sao Yêu Em

Chương 62: Chương 62




Cô tất nhiên nhất quyết không chịu đi nhưng Hàn Phong lại “ra giá” rất cao - chỉ cần cô đi theo anh thì trang trại sẽ được giữ lại, còn nhận được vốn đầu tư mạnh mẽ từ phía trung tâm. Ban đầu cô còn nghi hoặc, sau khi anh lấy ra một số giấy tờ làm bằng chứng anh chính là người thu mua nơi đây thì cô như có động lực thúc đẩy, dù sao cô cũng không có gì để anh lừa gạt, đi thì đi, đã từng chết đi sống lại một lần, cô không sợ nữa!

Sáng sớm hôm sau Hàn Phong đã kéo Tề Vy dậy, đem cô nhét vào xe chạy thẳng về trung tâm... Dọc đường anh đùa rằng cô có sợ bị anh đem đi bán không cô chỉ cười nói cô bán không có giá. Tề Vy hoàn toàn khác trước đây rất nhiều, khi chưa gặp cô nhiều lần anh đọc được trên báo khoảnh khắc cô tỏ ra cực kì khó chịu khi có người đụng chạm vào cơ thể, vô số lời lên án việc cô có tài, có tâm nhưng tính cách không được hoà nhã. Tề Vy khi đó chỉ nhếch môi tự mãn bật lại những người đó rằng cô và họ không đứng cùng một vị trí, hoàn toàn không thể đem ra so sánh và họ không có tư cách dạy dỗ cô. Cô từng yêu bản thân mình hơn tất cả mà nay lại thiếu tự tin đến thế, anh đau lòng đưa tay nắm lấy tay cô.

Hàn Phong đưa cô đến một căn biệt thự đẹp lung linh, phong cách hiện đại tiện nghi. Cô như con chim lạc đàn nhìn quay đất trời, rụt rè đi vào căn biệt thự, bên trong có nhiều người làm đến chào hỏi dẫn cô đi tham quan, hướng dẫn mọi thứ cho cô. Trên đường về ở chỗ nghỉ chân điện thoại đã có sóng lại, tiếp đó là hàng trăm ngàn cuộc gọi cùng tin nhắn bay tới khiến nó gần như nổ tung, anh không muốn mất không khí với cô nên đã bỏ qua chúng. Nhưng vừa về đến nhà anh đã phải lên thư phòng bắt đầu giải quyết những mớ hỗn độn.

Tối hôm đó, Tề Vy mặc bộ váy ngủ bằng lụa rất đẹp do người hầu chuẩn bị. Ngắm mình trước gương, cô dùng tay che đi vết sẹo thì tự mỉm cười...

Thấy căn phòng anh chuẩn bị quá chu đáo cô muốn gặp anh để nói cảm ơn, chỉ để nói cảm ơn mà thôi, cô không dám nghĩ đến việc mình đang nhớ anh.

“Cộc! Cộc!” Phải mất rất lâu cô mới tìm được đường lên thư phòng, sẵn tiện lấy một ít thức ăn khuya cho anh, gõ nhẹ lên cửa không nghe lời hồi đáp nên cô đánh liều vặn chốt đẩy vào, thì ra cửa không khoá.

“Tôi không quan tâm, cứ việc huỷ bỏ dự án, tìm một lô đất khác. Tôi không cho phép cậu động chạm đến khu vực đó...” Anh liếc mắt về phía cửa

“Cứ làm theo lời tôi, ngày mai gặp ở công ty” Thấy cô vào anh liền ngưng cuộc đối thoại với Lee

“Em cần gì sao?” Trút bỏ dáng vẻ căng thẳng, anh hiền lành nhìn cô

“Thức ăn khuya cho anh” Cô bước lên vài bước đặt khay đồ ăn lên bàn

“Cảm ơn em”

“Tôi đi ra ngoài đây, không phiền anh!” Cô lật đật toang bỏ chạy

“Qua đây” Hàn Phong đâu dễ dàng để cô trốn đi

“Anh không ăn thịt em, không cần mỗi lần đều nhanh chân bỏ trốn” Phong cười, vẫn ngồi yên trên ghế da to bự

Tề Vy khép nép lại trước mặt anh, Phong liền đưa một tay nắm lấy tay cô.

“Cả ngày hôm nay anh cứ ở trong này, để em cô đơn rồi” Anh áy náy nói với cô

“Không sao, anh cũng chỉ vì muốn tốt cho trang trại chúng tôi, người áy náy phải là tôi” Sau khi nghe cuộc đối thoại của anh và người trong điện thoại thì cô đã an lòng, anh không lừa cô nhưng rồi cô lại thấy bản thân đã phiền đến công việc của anh. Chả hiểu từ khi gặp anh cô cứ mâu thuẫn hết lần này đến lần khác.

“Vậy sao? Em áy náy thật sao?” Anh bắt đầu có dấu hiệu trở mặt

“Hả?” Cô tất nhiên đánh hơi ra

“Nếu áy náy, vậy em ở bên cạnh anh đi, vô thời hạn, được chứ?” Anh như con nít đòi quà

Cô nhìn anh một lúc, đôi mắt anh sao sâu đến vậy? Mi dài rậm đến thế? Như hồ nước mênh mông có cả rào chắn phủ lấy, trốn cũng chẳng được...

“Từ lúc đi theo anh tôi đã quên định sẵn cho mình ngày về rồi!” Nói xong cô đỏ mặt cúi đầu, cằm gần như dán vào ngực.

Hàn Phong cười rạng rỡ, anh để cô ngồi lên đùi mình.

“Cho em xem cái này” Anh mở một thư mục bí ẩn trong máy tính ra, bên trong toàn là hình của anh và cô trước kia.

“Cái này...” Tề Vy trợn mắt, người con gái trong ảnh rất đẹp, cơ thể đầy đặn chứ không gầy yếu như cô hiện tại. Nhưng rõ ràng gương mặt đó là cô, nếu không có vết sẹo xấu xí này thì thực sự đó là cô... Còn người con trai thì ngược lại, gầy hơn anh của hiện tại rất nhiều, nhưng ánh mắt đấy chính là anh...

“Là chúng ta khi còn sống chung với nhau” Anh cười, ghé mũi vào mái tóc thơm ngát của cô

“Đây là lúc anh đọc sách gần cửa sổ, em đã lén chụp lại” Anh chỉ vào bức ảnh mình đang thư thái ngồi đọc quyển văn học nổi tiếng, nét mặt bình thản an nhàn, không có mặt cô trong ảnh nhưng phía góc lại có một bàn tay nhỏ nhắn cầm một mảnh giấy hình trái tim màu đỏ có ghi “Bạn trai tôi rất đẹp trai a!” chìa thẳng ra như chú thích cho tấm ảnh

“Đây là lúc anh chơi cờ cùng ông nội của em, ông ấy thua liên tiếp nên rất giận” Anh cười nhìn bức ảnh Trịnh lão vò đầu bức tai, còn anh thì hả hê khi thắng ông, cũng là phía góc bàn tay thon thon ấy giơ ngón cái lên ý chỉ “Rất giỏi”

“Đây, là lúc em chụp trộm khi anh ngủ” Bức ảnh này cô rất tinh nghịch, gương mặt làm đủ trò còn anh thì đang ngủ trên giường phía sau lưng cô.

Còn vô vàn những bức hình khác, có cả lúc anh cùng Tề Uy nói chuyện, hay cùng Vũ Quân, Vũ Minh chơi game anh đều chỉ rõ mối quan hệ của họ với cô. Nhưng không có tấm nào hai người “chính thức” chụp cùng nhau. Đều do cô tự chụp lấy.

Năm đó khi phát hiện máy ảnh trong ngăn kéo, Hàn Phong đã dành suốt hai ngày nhốt mình trong phòng chỉ để xem đi xem lại từng bức ảnh, anh nhận ra bản thân quá vô tâm, quá tồi tệ, hoá ra cô đã để ý đến anh như vậy. Từng bức ảnh có cả thời gian như từng mũi dao găm vào tim, anh không khóc nhưng nước mắt lại lăn dòng trên mặt, phải chi khi ấy anh để ý đến cô một chút thì có lẽ không chỉ mình cô tự cầm máy chụp lấy hơn một nghìn bức ảnh, thời gian bắt đầu từ ngày hai người sống chung phòng đến trước khi cô rời đi hai ngày... Cả bát cháo anh mua cho cô cũng được chụp lại. Hoá ra cô dành nhiều tâm tư tình cảm cho anh, còn anh thì ngay cả làm sao để yêu cô cũng không biết.

Tề Vy xuất hiện dấu hiệu khó thở, cô hít sâu từng đợt, trống ngực đập liên hồi...

“Em sao vậy? Không khoẻ sao?”

“Không! Không sao, tôi có câu hỏi” Cô lấy lại bình tĩnh

Sau ba giây im ắng, cô thở nhẹ.

“Anh nói đây là ông nội tôi? Đây là em trai tôi? Đây là anh họ tôi?” Cô di chuyển ngón tay trên màn hình

“Ừm, lúc em mất tích họ và anh đã rất đau khổ đi tìm em khắp nơi, nhưng không tìm được”

“Họ ở đâu?”

“Trừ em trai em đang ở Anh Quốc, họ đều đang ở Singapore, ông nội em chỉ vừa về lại vài ngày trước thôi vì sau khi em biến mất ông đã đến Anh sống cùng Tề Uy”

“... Tôi muốn đi ngủ, anh mau ăn ít thức ăn rồi nghỉ ngơi” Cô bật dậy muốn đi ra ngoài

“Ừm, em mệt rồi mau nghỉ ngơi. Còn những chuyện khó quá cứ để từ từ rồi nhớ lại” Anh dịu dàng có chút u ám nói

“Ngủ ngon!” Cô đóng cửa lại

Hàn Phong lấy điện thoại tìm một cái tên.

“Phong, cậu tìm tôi có gì không?”

“Đình Luân, anh đang ở Mỹ đúng không?”

“Ừm, tôi nghe Vũ Quân nói cậu đang ở Bắc Mỹ” Đình Luân vui vẻ

“Ừm, nếu có thời gian tôi cần anh ghé qua một chút”

“Tôi có một ca phẫu thuật vào ngày mai, nếu suôn sẻ có lẽ khuya mai tôi sẽ bay một chuyến tới chỗ cậu” Đình Luân vẫn từ tốn như ngày trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.