Ngồi trên bàn ăn, hai bát mì nóng hổi bốc khói nghi ngút.
“Đây gọi là biết nấu ăn à?”
“Cũng phải nấu nước sôi mà. Em không muốn ăn sao? Anh gọi người làm đến nấu” Hàn Phong giả vờ thất vọng nói
“Ăn chứ, tôi đói rồi” Nói xong cô cặm cuội ăn
Anh yên lặng vài phút lại nghĩ ra gì đó, khều cô.
“Hả?”
“Tối nay anh ngủ cùng em nha”
“Anh điên à? Muốn gì nữa đây?” Cô đập thìa xuống bàn
“Đi mà! Cưng à! Anh sợ ma, không ngủ một mình được”
“Vậy trước giờ anh ngủ cùng ai?”
“Cùng em” Hàn Phong lại nham nhở cười
“Lúc tôi đi thì sao? Anh gọi ai khác đến ngủ à? Hả?”
“Anh thường xuyên thức cả đêm, ngủ không được! Tội anh lắm, Vy à!!” Anh ra sức lay lay cô
“Anh điên quá đi!”
“Vậy được, tối nay anh ra phòng khách ngủ cho đỡ sợ, cùng lắm nửa đêm bị cảm, cảm cũng tốt, hôn mê luôn cũng tốt, không ai làm...”
“Nhà anh, anh muốn ngủ đâu thì ngủ. Ăn xong chưa? Tôi giúp anh rửa” Cô đứng lên dọn bát của mình
“Xong rồi! Em đồng ý rồi đúng không? Đồng ý rồi” Anh hí hửng theo cô vào bếp
“Rửa được không? Anh rửa cho. Em ăn trái cây không? Anh gọt cho. Em khát không? Anh...”
“Phong! Anh im lặng để tôi làm” Cô thật muốn phát điên vì anh
“Ểy, em... Gọi tên của anh” Hàn Phong bất ngờ
“Sao? Không được à?”
“Được! Được! Em muốn gọi sao cũng được” Anh ôm cô từ đằng sau. Cảm giác mãn nguyện không muốn buông lơi
Tề Vy cũng bất giác cười lén. So với lần đó gặp anh trong ngày mưa, anh bây giờ khác hoàn toàn. Rũ sạch vẻ cương nghị, lạnh lùng, lịch lãm, anh như con nít cả ngày đòi mẹ.
“Em ngủ chưa?” Nằm cạnh cô, nắm tay cô
“Sao anh không ngủ đi? Muốn nói gì sao?”
“Ngày mai anh gọi bác sĩ đến. Giúp em trị vết sẹo trên mặt. Em có ý kiến gì không?”
“Việc đó, anh ấy nói sẽ không trị được” Tề Vy hơi đau xót muốn đưa tay sờ lên vết sẹo
“Anh ấy? Ai cơ?”
“Người đã cứu tôi, anh ấy bảo rằng vết sẹo đã quá trễ để chữa trị”
“Cậu ấy tên gì?” Hàn Phong đột nhiên có dự cảm rất mạnh. Nhớ đến những bộ quần áo cùng đồ dùng nam giới trong nhà cô. Anh dùng khuỷ tay hơi nâng người lên nằm nghiêng nhìn cô
“Anh không biết đâu”
“Em cứ nói đi, ân nhân của em, anh biết tên cũng được mà” Anh cười mỉm
“Anh ấy tên Edric. Là người Ý.”
“Chết...” Anh suýt ngăn không được tiếng chửi bậy
“Hả?”
“Không sao, ngủ đi. Mai chúng ta thử gặp bác sĩ. Ngoan đi, nhất định chữa được” Anh giúp cô kéo chăn cao lên rồi nằm xuống ôm cô.
Tự mình sâu chuỗi lại sự việc, Hàn Phong không khỏi lắc đầu. Edric chắc chắn đã đem rất nhiều chuyện phơi bày cho Tề Vy, khiến cô đau lòng gặp nạn rồi mất trí. Sau đó giam lỏng cô không cho tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cố tình đem vết sẹo ngăn cô không cho người khác phát hiện thân phận.
____________
“Phụ nữ tranh giành đàn ông chỉ có đem tổn thương cho mình. Đàn ông tranh giành phụ nữ chỉ có phụ nữ là thiệt thòi” Vũ Quân nói vào điện thoại, 3 giờ sáng chắc chắn là giờ mà mọi người tìm anh. Dù là nơi nào đây cũng là khoảng thời gian mà khối người tìm anh “tâm sự”
“Nhưng Hàn Phong à, dù bực tức cậu cũng không nên lôi tôi dậy lúc 3 giờ sáng được không? Mệt chết mất!” Anh bồi thêm tiếng thở mệt nhọc
“3 giờ sáng? Anh đang ở đâu? Lee nói với tôi anh đã đến tập đoàn, bây giờ mới 11 giờ đêm... Này! Anh có phải đang ở New York? Edric cũng có dự án ở đó trong tháng này! Anh ở cùng hắn ta!!” Hàn Phong gằn giọng
“Ê ê, đừng nóng! Tôi chỉ muốn giúp cậu tìm ra sự thật thôi. Bình tĩnh để tôi kể lại đầu đuôi của nó” Vũ Quân cười hề, hít một hơi sắp xếp câu chuyện rồi kể cho Hàn Phong
“Cho nên Hàn Phong à, Edric cũng chuộc lỗi rồi, cậu bỏ qua đi ha”
“Tôi thắc mắc, Vũ Quân, chẳng phải anh cũng rất giận Edric sao? Bây giờ hình như anh đang bênh vực cậu ấy thái quá”
“Gì mà thái quá, chỉ nói sự thật tránh người vô tội bị trách oan thôi”
“Vô tội?” Hàn Phong lên giọng khinh khi
“Ừm... Mệt rồi, tôi phải đi ngủ đây! Byeeee! Ngủ ngon” Vũ Quân gấp rút tắt điện thoại.
Xoay người đi vào phòng liền bị Edric từ đằng sau doạ cho chết khiếp.
“Cậu điên sao? Không gây tiếng động, âm thầm đứng đấy doạ tôi!”
“Cậu vừa nãy đang nói chuyện điện thoại, tôi không dám làm phiền” Edric hơi đờ đẫn, lấy nước lạnh tu một hơi
“Hàn Phong sao?” Edric hỏi
“Ừm”
“Cậu ta nói gì? Dù tôi không hiểu ngôn ngữ của hai người cho mấy nhưng tôi có nghe tên mình”
“Việc liên quan đến Tề Vy. Yên tâm, tôi đã giúp cậu giải thích”
“Ờ, cảm ơn. Đi ngủ đi” Edric lười phản ứng nhiều, hờ hững về phòng
___________
Hàn Phong đẩy cửa phòng thật nhẹ, đóng cũng thật nhẹ. Rón rén leo lên giường.
“Anh đi nói chuyện cùng ai sao?” Ai ngờ Tề Vy đã tỉnh
“Anh họ của em”
“Hai người đẹp trai ngời ngời đấy à?” Cô bật dậy từ trên nhìn xuống anh
“Anh họ mình em cũng không tha sao?”
“Hai người đẹp thật mà”
“Anh cũng đẹp! Em có bao giờ khen đâu” Anh chớp chớp mắt
Cô nhìn anh chăm chú, thật lâu sau đột ngột nằm xuống, chui rút vô chăn
“Ê, em sao vậy? Ngủ à? Phải khen anh chớ” Anh nghiêng người lay lay cô
“Ngủ đi, tối rồi”
“Tàn nhẫn” Anh lẩm bẩm rồi nằm hẳn xuống luôn
“Đừng sờ mó lung tung”
“Anh đâu có”
“Tay anh kìa”
“Anh bị chuột rút”
“Anh ra ngoài ngủ đi”
“Em nỡ à?”
“... Ngủ đi!”
Cả hai tranh cãi một hồi mới chịu đi ngủ
__________
Đình Luân vừa vào nhà vừa phủi phủi bụi tuyết trắng trên vai xuống.
“Tề Vy! Em đã trở lại sao?” Anh há hốc mồm khi thấy người ngồi trên sô pha là Tề Vy
“Anh nói gì? Tôi không hiểu” Vì anh dùng tiếng phổ thông nên cô ngơ ra hỏi lại
“Hả?”
“Cậu dùng tiếng Anh đi” Hàn Phong đóng cửa lại nói với Đình Luân
“À, em đến đây khi nào?”
“Em còn nhớ anh không?” Thấy cô hoang mang nhìn mình nên anh chọn một câu hỏi khác.
Cô lắc đầu, Đình Luân có chút bất an đưa mắt về hướng Hàn Phong.
“Vào đây rồi nói”
Đình Luân theo chân Hàn Phong vào phòng làm việc. Sắc mặt cùng kích cỡ của mắt thay đổi theo từng câu từng câu tiếp nối.
“Cậu gọi tôi đến là muốn cô ấy có thể nhớ lại? Yên tâm, theo cách nói của cậu thì cô ấy đã có phản ứng với những thứ có ấn tượng trước đây, không phải hoàn toàn vô vọng” Đình Luân tính toán phương thức trong đầu
“Không” nào ngờ Hàn Phong lại ngoài dự tính bác bỏ
“Không? Cậu có ý gì?”
“Tôi muốn cô ấy quên hết chuyện trước đây, tốt nhất là không thể nhớ lại “ Hàn Phong nheo mắt như đại bàng tính kế giết chết con mồi
“Cậu đang trở nên tiêu cực đấy cậu biết không?” Đình Luân nhíu mày, biết Hàn Phong độc đoán làm việc khó hiểu nhưng muốn thao túng cả trí não con người thì thật quá tàn nhẫn.
“Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy, cậu không thấy trước đây tôi đã gây ra bao nhiêu chuyện, cô ấy bị sốc mất tự chủ lái xe rơi xuống biển cũng vì biết được sự thật năm đó. Thử nghĩ đi, cô ấy bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Không lo không nghĩ, thoải mái hưởng thụ cuộc sống. Chỉ cần những người biết sự việc ngậm miệng lại thì tôi có thể tự mình vẽ một quá khứ màu hồng cho Tề Vy. Cô ấy muốn tiếp tục làm diễn viên tôi có thể sắp xếp, cô ấy muốn đi du lịch tôi có thể dẫn cô ấy đi, cô ấy muốn một tương lai tốt đẹp, một kí ức tuyệt vời... Tôi có thể cho mà!” Càng nói hơi thở Hàn Phong càng yếu, nghiến răng thanh âm hạ xuống như từ địa ngục nói lên... Hai mắt vằn vằn vệt đỏ...
“Cậu bình tĩnh lại! Phong, tôi hiểu ý cậu nhưng Phong, điều đó là bất công, hơn nữa tôi lại là bác sĩ, đã không cứu người thì thôi cậu lại muốn tôi hại người ta, có bất nhân quá không?” Đình Luân ôn nhu có chút thống khổ.