”I make believe that you are here
It's the only way I see clear
What have I done
You seem to move on easy
Everytime I try to fly, I fall
Without my wings, I feel so small
I guess I need you, baby”
“Em tạo niềm tin rằng anh ở đây
Đó là cách duy nhất khiến em nhìn thấy rõ
Em đã làm gì thế này
Anh hình như ra đi rất dễ dàng
Cứ mỗi khi em cố gắng bay lên, em đều rơi xuống
Thiếu đôi cánh, em cảm thấy bản thân thật bé nhỏ
Em đoán rằng em cần anh, anh ơi” *
Từng câu hát da diết cứ tiếp tục đàn áp tinh thần của cô. Rủa thầm một câu vì sao ngay lúc cô vào bọn họ lại mở bản nhạc này chứ? Uống cạn hai ly rượu liên tiếp, cô gục mặt xuống bàn khóc tức tưởi...
Năm đó hận anh đến thấu xương, xuyên tim. Chỉ muốn một dao ghim chết anh nhưng lại nghĩ nếu anh chết thì cô cũng chẳng muốn sống nên... Cô lao xe xuống vực! Nếu còn sống nhất định tìm anh trả thù... Còn nếu chết đi... Coi như anh may mắn!
Thù trả xong mới biết người lừa cô không phải anh, lại là ông nội cô ép anh vào tròng...
_____________
Sáu tháng trước. Vũ Quân như sứ giả địa ngục u ám ngồi trước mặt cô.
“Ông nội bảo anh đến đây để nói cho em biết, kế hoạch của em ông đã biết từ lâu. Chỉ có em là không biết kế hoạch của ông...” Anh nhấp một ngụm cà phê
“Hàn Phong trước đây không hề biết tới cái chết của cha mẹ em thì làm sao có thể mượn em làm cái cớ chèn ép Ngô Thương chứ! Năm đó người giết chú thím là Ngô Mỗ, ông nội chúng ta lại là bạn thân thiết với Ngô Thương lão gia nên muốn ông ta tự mình xử lí. Để chuộc lỗi giùm anh trai, Ngô Thương lão gia đã thoái lui khỏi giới chính trị, gương mặt của Ngô Mỗ và Ngô Thương lại rất giống nhau nên việc đánh lừa người khác rằng ông ta là kẻ phạm tội thay cho Ngô Mỗ không hề khó khăn. Còn nữa, là anh lừa Edric, Ngô Đổng là con trai của Ngô Mỗ thật đấy”
“Nói dối em có ích gì?” Cô nhăn mặt
“Thì để em giảm bớt hận thù với Ngô Thương, ông nội cũng sợ em quá kích động đi giết chết Ngô Thương nên tìm cách “chia sẻ” hận thù cho Ngô Đổng và Ngô Tự, nghĩ cũng tội cho hai cha con đó...” Vũ Quân rất bình thản như đang kể chuyện cười
“Còn việc Hàn Phong giết chết bố mẹ anh ấy? Lúc đó có một người bí mật...” Đang cao hứng cô đột ngột khựng lại.
“Là ông nội! Là giọng ông ấy khi qua chỉnh sửa... Aishhh sao bây giờ em mới nhận ra chứ? Là ông bịa đặt đúng không?”
“Ừm... Chứ có ác cũng đâu đến nổi giết chết cha mình”
“Nhưng hại chết ông nội, chú ruột, em họ...”
“Đây mới là cái anh muốn nói nhất!” Vũ Quân lên tiếng chặn lời cô
“Sao?” Cô ngơ ngác, còn chuyện kinh thiên động địa gì nữa à?
“Cậu ta chỉ muốn giành lấy Ngô thị, tống Ngô Đổng, Ngô Tự ra đường và khiến Ngô Mỗ sống những ngày cuối đời trong khó khăn, nhưng tên ngốc đó sau khi thấy được em đau buồn khi hay tin cha mẹ đã mất nên... Đầu tiên, cậu ta khiến Ngô Mỗ như người đã chết, vừa nói không được, đi không xong, chỉ ngồi đó mặc người khác đối xử tuỳ hứng. Em nghĩ tự nhiên cha con Ngô Đổng ham sống như vậy lại nhảy lầu tự sát sao?”
“Chẳng lẽ cũng là anh ấy...”
“Cho người đẩy xuống đó!” Vũ Quân trưng ra bộ mặt “ngây thơ”
Tề Vy bất động trên ghế... Hàn Phong rất tàn nhẫn nhưng là tàn nhẫn vì cô. Anh vì cô cả chút tình thân cũng không giữ lại, mặc cho người đời, gia tộc chê trách. Còn vì cô đẩy sự nghiệp xuống vực thẳm, không chỉ riêng anh mà còn rất nhiều nhân viên dưới trướng Ngô thị... Anh biết rõ kế hoạch của cô, nhưng cho cô tự do tát quái, cô biết anh không cần gì cả chỉ cần cô lên tiếng thú thật mọi chuyện anh nhất định sẽ bỏ qua cho cô. Nếu cô không bằng mọi giá trả thù anh thì có lẽ cha con Ngô Đổng không chết, Ngô Mỗ cũng sẽ sống thêm vài năm. Ngô thị không sụp đổ, biết bao nhân viên không trong một phút mà mất việc. So với Đắc Kỷ... Cô còn đáng bị căm ghét hơn.
___________
“Nếu anh không âm thầm chịu đựng, nếu anh không chiều chuộng em như vậy, nếu anh không thương em như thế... Có lẽ chúng ta đã có một kết thúc có hậu rồi...” Cô lảm nhảm, nước mắt rơi lã chã.
“Trữ Đình Đình... Nếu tôi không quá đáng đến tận những phút cuối cùng thì cô còn lâu mới chạm được anh ấy!!!” Cô không ngừng rót rượu vào ly, uống sạch.
“Đồ hồ ly tinh!! Đáng ghét quá hà ahhh!!” Cô rũ sạch hình tượng như một đứa trẻ không ngừng nói quấy.
“Phong! Em không muốn ăn cơm một mình nữa đâu. Nhìn chỗ trống của anh đối diện em ăn không vô, anh nói anh ghét em gầy, vậy mà chưa vỗ em béo lên đã khiến em gầy hơn trước đây! Đồ hai lời...”
Thật ra sáu tháng qua cô rất muốn đi tìm anh, muốn bất chấp hết kéo anh quay lại nhưng nhớ đến những lần cô giả dối với sự chân thành của anh thì không còn mặt mũi nào nữa. Lại có khi vớ vẩn nghĩ... Có Trữ Đình Đình rồi... Anh cần cô chi nữa?
“Đắc Kỷ... Bị đày vô lãnh cung rồi ah hà hà!! Trụ Vương... Đến thăm em đi! Một lần thôi!” Cô ngã rạp trên bàn, càng nói càng đi xa thực tế.
Dần dà cô đi sâu vào mê man... Cảm giác cơ thể ấm lên còn được nhấc bổng muốn phản kháng nhưng say quá say ngay cả mở mắt cũng khó khăn chỉ lờ mờ nhìn ra đó là... Một người đàn ông! Phải! Một người đàn ông! Tề Vy cười thoả mãn vì cô cảm thấy bản thân quá thông minh đi thôi. Thứ lỗi cho Vy tỷ! Bây giờ hỏi tỷ bao nhiêu tuổi không chừng tỷ sẽ trả lời mình mới 17 tuổi.
____________
Vừa tỉnh dậy đã thấy đầu óc choáng váng! Tề Vy cố gắng hơn năm lần mới có thể mở mắt ra. Tay chân ê ẩm như bị rút gân. Đến khi nhận ra mình đang ở đâu thì cô lập tức ngồi bật dậy. Chỗ này là căn hộ của Hàn Phong, nhưng đây là phòng cho khách, nhà anh ở trên tầng cao của chung cư cao cấp, một căn hộ có đến 3 phòng, một phòng ngủ của hai người, một phòng được dùng làm thư phòng, còn nơi cô đang nằm là căn phòng cuối cùng mà trước đây Hàn Phong hứa hẹn sẽ là phòng cho con của hai người.
Cô ngó nghiêng xung quanh quả thật thấy có nhiều vật dụng cho trẻ nhỏ, còn cả nôi lớn...
Trước khi cô đi căn phòng này hoàn toàn trống không, vì sao bây giờ lại có những thứ này. Hàn Phong vẫn luôn mong đợi cô sao? Nếu cô chịu từ bỏ lòng tự tôn, sự ích kỉ của mình thì anh sẽ để cô ở bên cạnh đúng không? Cô nhất định sẽ sanh con cho anh, anh muốn bao nhiêu đứa cũng được!
Đang cười tươi đến mang tai thì trời đất một lần nữa như sụp đổ trước mắt cô khi tiếng khóc từ bên ngoài truyền vào rất chân thật.
Chết lặng, mắt cô long lên sòng sọc chăm chú quan sát của phòng, đợi chờ động tĩnh.
“Cạch!” Tay nắm cửa kêu lên rồi cánh cửa mở ra.
Điều cô lo sợ nhất lại diễn ra ngay trước mắt, điều cô không muốn thấy lại phải chấp nhận.
Trữ Đình Đình ôm trên tay một đứa bé, rất nhỏ, có lẽ chỉ vừa được sinh ra một hay hai tháng... Đến đây thì tim cô liền nhói lên một cách kinh khủng.
Trước đây khoảng thời gian anh không chạm vào cô, lúc cô phát hiện vết hôn trên ngực anh, nếu tính không nhằm có lẽ khi cô bắt gặp họ trong Ngô thị thì Trữ Đình Đình đã đang mang thai vài tháng rồi...
“Chị dậy rồi sao? Hàn Phong anh ấy có dặn tôi nấu cho chị ít cháo, chị ra ăn đi cho khoẻ” Khác với hơn nửa năm trước Tề Vy gặp Đình Đình, dáng vẻ nóng bỏng, gợi cảm của cô ta đã được gỡ bỏ. Thoắt cái khiến Tề Vy nhớ lại cô bé sinh viên vừa học vừa làm với đôi mắt to ngây thơ cô đã được gặp vài năm trước đây, tính kĩ thì có lẽ đã ba năm. Chỉ có thêm chút trưởng thành, chút từng trải, là nét mặt của một người mẹ.
___________
* Ca khúc “Everytime” của Britney Spears. Tác giả hâm mộ Bích Nụ nên tự nghe tự cảm, dịch đại, sai đúng mấy đứa đừng quan tâm