Làm Sao Yêu Em

Chương 79: Chương 79




Lượn lờ khắp nơi, chỉ ngồi lặng yên nghe nhạc hưởng gió một hồi cũng chán, Hàn Phong quay sang hỏi cô phản ứng của khán giả.

“Rất tốt! Bên cạnh đó cũng có người không thích”

“Là ai?”

“Em không biết, vừa xem xong đã đứng dậy bỏ đi”

“À!” Anh cười cười, thật ra tên kì quặc đó là anh. Muốn quan tâm cô nhưng ngại thể hiện trước nhiều người nên anh bí mật đến xem.

“Anh “à” gì chứ?”

“Anh nghĩ tại người ta có việc gấp. Nếu không thích đã bỏ đi từ giữa phim” Anh nhướng mày ra vẻ dửng dưng

“Chắc là vậy. Nhưng chỗ này lạ quá, anh đưa em đi đâu?”

“Nhà”

“Nhà? Nhà anh sao? Anh mới mua nhà khác à?”

Hàn Phong nhìn cô một cái, mỉm cười chứ không nói gì, đánh vô lăng rẽ vào cổng lớn của một khu biệt thự mới xây. Nơi này trông rất mới, nhà cũng chỉ có vài căn phát ra ánh đèn. Chỗ của anh ở tách biệt một đoạn đối diện công viên lớn dành riêng cho những người mua nhà trong đây.

Căn biệt thự được thiết kế hiện đại, có hồ bơi ngoài trời, mọi hệ thống đều có thể điều khiển bằng điện thoại và cảm ứng. Bên trong là màu trắng hoà quyện với xám, đúng phong cách của anh nhưng trên sô pha đen là những chiếc gối lông đủ màu như kiểu dễ thương cô thích. Anh dẫn cô lên lầu, trước một căn phòng anh khẽ khựng lại.

“Trước khi vào trong, anh muốn hỏi em một chuyện” Anh nhìn cô

“Dạ?”

“Em có chắc là mình vẫn còn muốn ở bên cạnh anh không?”

“Chắc!”

Nhiêu đó là đủ rồi, anh dẫn cô vào trong, thiết kế trong phòng rất cổ kính, như dành riêng cho người lớn tuổi. Bắt đầu suy đoán ra điều gì thì cô đã thấy một phụ nữ lớn tuổi nhưng vóc dáng và gương mặt thật sự rất đẹp, bà ta nếu như còn trẻ sẽ dư sức trở thành hoa hậu. Đôi mắt quyến rũ với ánh nhìn lơi là, khuông miệng khẽ cong lên một màu son tươi tắn. Bà khoát trên người một bộ đầm sang trọng, thấy cô bước lại liền niềm nở tiến đến đối diện.

“Mẹ, đây là Tề Vy”

Cô liền căng cứng người lên, mẹ? Mẹ anh còn sống sao? Cô cứ ngỡ... Bà ấy đã mất lâu rồi. Nhưng với nhan sắc này rất có thể chính là Tư Đồ Tuyết, cô đào khiến nhiều người ngất ngây năm xưa. Quyến rũ nhưng không thô tục, thanh khiết như sương...

“Chào cháu” Nhận ra bộ dạng kinh ngạc của cô bà liền lên tiếng trước

“Chào bác” Cô vội vã cúi đầu

Cả ba ngồi nói chuyện trên sô pha riêng trong phòng. Cô mới biết được vì lo sợ Tư Đồ Tuyết bị ảnh hưởng nên Ngô Thương đã tạo màn kịch bà ta đã chết sau đó đưa bà sang nước ngoài, ông ta muốn Hàn Phong chuyên tâm làm việc lớn. Đến tận nửa năm nay mới đưa bà ta về đoàn tụ cùng anh.

Nhưng việc cô oán trách anh trước mắt chính là anh không chịu báo trước rằng cô sẽ phải gặp ai, nhìn xuống váy ngắn đến gần như không thể ngắn hơn cũng như bó sát của mình cô thật sự muốn trốn xuống đất.

“Đình Đình dạo này sao rồi?” Bà chợt hỏi.

Tề Vy cụp mắt xuống, dù sao đi nữa khi Đình Đình còn nhỏ bà đã được gặp cô ta, tình cảm chắc chắn rất nhiều. Cô ta còn sinh cháu nội cho bà... Trận này chưa đánh đã thua... Thêm một lần oán trách anh tại sao lại đưa cô đi gặp Tư Đồ Tuyết lúc này chứ, muốn hạ nhục cô sao? Cũng may Đình Đình không có ở đây không thôi cô ta đã cười vào mặt cô.

“Vẫn khoẻ, Trạch Phong rất ngoan” Anh không bộc lộ chút cảm xúc gì, chỉ khẽ nhìn Tề Vy một cái

“Ừm, con gáng chăm sóc nó. Tội con bé, mẹ mất, cha lại không ra gì. Lại bị cưỡng bức có con như thế...” Tư Đồ Tuyết đau buồn nói.

“Dạ? Bác nói sao cơ?” Tề Vy không kiềm được hỏi lớn.

“Cháu không biết Đình Đình à?” Bà hỏi lại cô

“Cháu biết cô ấy... Nhưng con của cô ấy là...?”

“Một năm trước anh cho Đình Đình thôi việc, muốn cô ấy quay lại trường đại học, nào ngờ chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi trên đường từ trường về nhà trọ gần đó đã bị kẻ lạ mặt bắt cóc, cưỡng bức đến có thai” Hàn Phong thở nhẹ, giọng đều đều hồi tưởng lại hôm đó khi đến bệnh viện đã thấy cô như người sắp chết nằm trên giường bệnh, ánh mắt giấu không nỗi sự sợ hãi...

“Bác biết được nên đã bảo Hàn Phong phải chăm sóc nó, dù sao trước đây ta cũng đã hứa với mẹ của Đình Đình sẽ ra sức chăm sóc nó chu đáo, con bé chỉ mới hơn 20 lại phải ôm con một mình... Tội con bé”

“Vậy Trạch Phong không phải con anh sao?” Cô mở to mắt từ từ khai thông đầu óc.

“Là con của anh...”

“...” Chẳng lẽ anh cưỡng bức Đình Đình, điều này còn đáng sợ hơn.

“Nhưng là con nuôi. Trên giấy tờ, Trạch Phong được xem như một đứa con của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, chăm sóc, yêu thương nó đến lớn”

Còn nhiều câu cô muốn hỏi nhưng trước mặt Tư Đồ Tuyết cô đành giữ lại, đợi dịp ở riêng với anh. Thật sự từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ chính thức nói anh làm Đình Đình có mang Trạch Phong... Không bắt lỗi được.

“Chuyện đó gác qua một bên, mẹ, hôm nay con muốn bàn với mẹ một việc” Anh không nhìn nhưng lại nắm lấy tay cô.

Tề Vy nhìn chằm chằm bàn tay anh đang bao lấy tay mình mà mong đợi.

“Con yêu Tề Vy, sẽ kết hôn với cô ấy”

_____________

Ting! Cuộc đời nói dài nhưng lại quá ngắn, nói chậm lại quá nhanh. Muốn lưu giữ lại mọi khoảng khắc tươi đẹp rất khó, chỉ có thể tưởng nhớ rồi cười...

Đêm đó cô không về nhà, mà ở lại với anh và Tư Đồ Tuyết. Nằm trên giường cạnh anh, hạnh phúc nhìn anh đeo lại chiếc nhẫn mà trước đây anh dùng để cầu hôn ở Mỹ...

“Sao anh không nói trước với em?”

“Về chuyện gì? Mẹ anh hay Đình Đình?”

“Cả hai” Cô nhìn lên trần nhà

“Về phía mẹ, anh muốn em được bất ngờ. Còn Đình Đình...”

“Là vì anh chưa có thể tin em đang thật lòng với anh nên muốn thử em tận mấy tháng. Đúng không?”

“Ừm. Nhưng giờ anh đã tin rồi” Anh ôm cô, bắt đầu động đậy tay chân.

“Khoan, em vẫn muốn hỏi” Cô cản anh

“Em hỏi đi, anh làm gì kệ anh”

......

“Hôm đó vết hôn trên ngực anh là sao?”

“Không trả lời có được không?” Anh vừa cởi áo cô vừa nói.

“Trả lời mau!” Cô gằng giọng...

“Được được, đừng giận. Có một hôm sau khi rời công ty, anh nhận cuộc gọi từ Đình Đình, cô ấy lúc đó say ngất trong quán rượu, anh đưa Đình Đình về thì cô ấy nôn lên áo anh, sợ về nhà em lo lắng nên anh cởi ra giặt ngay tại đó...”

“Sau đó cô ta xông vào anh làm đủ trò dụ dỗ rồi hai người lên giường với nhau đúng không?” Cô chặn lời anh

“Cô ấy có xông vào, chỉ kịp để lại trên ngực anh một vết đã bị anh đẩy ra rồi. Anh nói thật đó” Anh nháy nháy mắt

“Được, cho là anh nói thật, vậy hôm em đến công ty, đừng nói hai người chỉ chơi năm mười với nhau trong phòng nghỉ...” Cô giữ tay anh đang mò mẫm trên người mình.

“Lúc đó... Ha ha ha... Em nhắc lại... Ha ha!” Anh đột nhiên lăn ra cười một trận...

___________

Sáng hôm sau, cô lật đật gọi điện cho Vũ Quân...

“À à, chuyện đó! Hôm đấy anh đưa Đình Đình đi kiểm tra định kì giúp Hàn Phong, vào văn phòng thì thấy bóng dáng em dưới lầu...”

Nên Vũ Quân bày trò mở phim người lớn rồi ngồi xem trong phòng nghỉ, còn ép Đình Đình xem, Đình Đình phản kháng, hai người “chiến đấu” đến quần áo cô ta xộc xệch, tóc rối bù. Hàn Phong chỉ biết lắc đầu vào phòng tắm đọc sách, ngâm mình... Nói chung là trốn bộ phim mà Vũ Quân đang hào hứng xem. Lúc ra ngoài Vũ Quân khiêu khích Đình Đình nhào lại diễn trò với Hàn Phong cho Tề Vy xem.

“Đồ bệnh hoạng!! Nỗi nhục lớn nhất của em là người anh họ như anh!!!” Cô hét lên trong điện thoại

“Em làm như Hàn Phong trong sạch vậy. Cậu ta cũng tiếp tay dày vò em đấy thôi...” Vũ Quân tội nghiệp.

“Mặc kệ, ít ra không suy đồi như anh!” Cô tắt máy quăng điện thoại lên bàn, bò vào chăn ôm Hàn Phong chặt cứng.

Hạnh phúc lớn nhất là được ôm anh mỗi tối, đến sáng tỉnh dậy vẫn có thể ôm... Sóng gió ập đến mới khẳng định mình là ai. Thống khổ qua đi mới biết mình cần ai. Hạnh phúc qua đi mới biết mình muốn yêu ai cả đời... Gặp anh là điều tồi tệ tuyệt vời nhất đời cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.