Làm Sao Yêu Em

Chương 8: Chương 8




Hai kẻ một nam một nữ đứng trước thành bờ sông lớn, gió mát thổi tung tán cây, nắng chiều nhàn nhạt khiến mặt nước lóng lánh như tên giàu có nào đó vừa rải kim cương xuống. Người chạy bộ, người hò hẹn qua lại thỉnh thoảng liếc nhìn như đang hỏi trời mát mẻ thế này sao hai kẻ kia nón kính che nửa mặt chẳng khác tội phạm truy nã là bao.

Sau hôm đấy cũng đã một tuần Vy không đến. Trịnh lão cũng không gọi.

Mơ hồ chưa làm gì sai vì sao lại áy náy? Ngô thái tử cũng lạ, rõ ràng cũng muốn tự do cớ gì làm ngơ như chuyện của thiên hạ?

“Tống Phổ, anh nghĩ xem, con người rõ ràng rất ghét bị kiểm soát sao lại có người không nắm bắt cơ hội được tự do?”

“Gọi tên tôi không khó, em sao cứ thích họ tôi cùng chữ đệm?” Phổ Thịnh tay chỉnh lại mũ lưỡi trai trên đầu

“Chúng ta là đang ở bên ngoài, anh muốn nữ nhân hám trai của mình đến xin chữ ký sao? Mau trả lời câu hỏi của tôi”

“Theo tôi thì có ba nguyên nhân. Đầu tiên người đó không muốn tự do”

“Vô lí, dù có bệnh cũng không ai muốn nằm mãi trên giường” Bức ngọn cỏ thổi về phía mặt nước sông đang sóng sánh

“Thứ hai người đó không quen với tự do”

Vy nhìn xa xăm, cũng có thể.

“Còn cuối cùng thì sao?”

“Người đó biết chắc mình không thể tự do”

Con người này quả thật có chiều sâu nha! Cô gái cảm thán bất giác cười.

“Thái độ đó là sao? Tôi chưa muốn có tin đồn em yêu đơn phương tôi đâu”

Nếu bớt tự tin chút xíu thì tốt rồi.

“Chỉ là lời anh nói có vẻ đúng, không quen với tự do và không thể tự do... Đáng cân nhắc”

“Sao lại hỏi vậy?”

“Tự nhiên suy nghĩ ra vậy thôi”

“Trịnh Tề, em cũng rãnh rỗi quá” Phổ Thịnh vỗ vai cô

“Trịnh Tề?” Cô nhăn mặt khó hiểu

“Tôi là Tống Phổ thì tất nhiên em phải là Trịnh Tề... Ấy! Quên khoáy mất ba của em là Trịnh Tề lão gia” Họ Tống cười đểu

“Anh là cố ý!” Chỉ vào mặt anh

“Do em khơi màu”

Hai kẻ đấu khẩu, cười át cả tiếng gió. Đồng nghiệp tốt rất hiếm gặp, hiểu mình còn hiếm hơn. Nhưng rắc rối cũng do “hiếm” mà ra.

Nếu hai kẻ là người có nghề nghiệp, địa vị bình thường thì chẳng sao nếu hẹn nhau đi dạo, ngắm cảnh, ăn uống đằng này họ là những kẻ có ít nhất vài chục triệu người đang follow trên trang cá nhân.

Báo chí là những kẻ ăn lương và làm việc cật lực dù chất lượng đôi khi chẳng đi đến đâu nhưng tốc độ đường truyền lại luôn đạt “tuyệt vời“. Thông báo nhanh hơn cả đài khí tượng Quốc gia.

Nào là “Tống Phổ Thịnh cùng Tề Vy hẹn hò lãng mạng bên bờ sông”

“Đội nón che mặt, quần áo thế này mà cũng gọi là lãng mạng được à?” Tề Vy quăng xuống bàn tờ tạp chí

“Nhà báo luôn không biết ngượng mà” Phổ Thịnh nhìn vào màn hình điện thoại một trang báo tiếng Anh có tiêu đề “Ivy vừa về nước đã vội hẹn hò cùng Tyler”

“Tên tiếng Anh của anh là Tyler sao?” Vy ghé mắt vào màn hình điện thoại của anh

“Chúng ta dù gì cũng hợp tác vài lần rồi đấy!” Thịnh cao giọng, may là trong studio chỉ còn vài người đang dọn dẹp hiện trường chụp ảnh.

“Hèn chi lúc ở Mỹ nhiều người hỏi tôi có biết đến Tyler không” Vy làm lơ sự tức giận của Thịnh

“Rồi em trả lời “không biết” chứ gì?”

“Thì lúc đấy có biết họ đang hỏi về anh đâu”

Trong buổi quay quảng cáo sau đó Thịnh cư xử rất bình thường không vẻ gì là giận dỗi nhưng anh khiến đạo diễn phải “NG” không biết bao nhiêu lần làm Vy phải mặc bộ váy mỏng diễn đi diễn lại trong trời gió lạnh còn khổ hơn hôm chụp ảnh trước. Cuối buổi còn nhìn cô cười gian xảo. Là thâm hiểm! Quá thâm hiểm!

_________________

Về đến căn hộ của mình cũng đã hơn 10 giờ đêm. Tắm táp dưỡng da xong cô liền trèo lên giường lôi máy tính xách tay trên bàn bên cạnh đến trước mặt.

Đèn bàn màu vàng ấm nóng, ngón tay gõ đều đều trên bàn phím khiến cô nhớ mới năm trước thôi cô vẫn còn đang trong kí túc xá của trường đào tạo diễn viên tại Mỹ. Đối với người lớn lên trong môi trường dạy dỗ truyền thống thì cô biết dù thành công thế nào thì vẫn phải duy trì việc học. Dù bận đi đi về về giữa phim trường và trường đại học cô vẫn không nản lòng.

Cười mãn nguyện nhìn tấm bằng đại học treo trên tường của mình không để ý đến Skype của mình có tin nhắn đến.

Là Edric, trước giờ Skype của cô cũng chỉ có bạn bè và người thân biết, cách đây vài hôm thì Edric gửi lời mời cho cô, ban đầu có chút ngạc nhiên, đắn đo rất lâu, rất nhiều, không biết có phải tên nhà báo giỏi máy tính nào không? Có phải tên biến thái nào không? Hay như trong bộ phim kinh dị “Unfriended”,... Cuối cùng cũng chọn chấp nhận. Khác với suy nghĩ của cô, anh ta nói chuyện rất lịch sự, cũng như cô anh ta không để ảnh đại diện, thông tin đầy đủ có vẻ đáng tin. Họ dùng tiếng Anh trao đổi cùng nhau. Đã nghe nhiều về bạn trên mạng nên có chút tò mò muốn thử, qua vài câu thì theo cô nó có chút đặc biệt, không cần biết mặt nhau hay thông tin riêng tư quá nhiều, đơn giản là trò chuyện. Cô không hỏi sâu, anh ta cũng thế chỉ nói qua loa về cuộc sống hằng ngày nhưng họ lại có rất nhiều sở thích chung, Edric lại vui tính, thú vị nên cô cười suốt mỗi khi nhắn tin với anh ta. Chẳng qua chỉ mới một tuần mà cả hai như thân quen lắm rồi.

“Ngày hôm nay của em thế nào?”

“Cũng tốt, có điều tên đồng nghiệp xấu xa hại tôi làm việc trong trời gió lạnh rất lâu” Cô vẫn còn cay cú Phổ Thịnh

“Sao lại như vậy? Em đã kiểm tra lại sức khoẻ chưa? Đừng để bệnh” Thật tình cảm giác có người quan tâm mình thật tốt

“Tôi vẫn rất khoẻ, anh đừng quá lo”

“Ngày hôm nay của anh thế nào?” Cô đổi nhanh chủ đề

“Không có gì đặc biệt, tôi vẫn quanh quẩn trong nhà cùng mớ kế hoạch làm việc sắp đến”

“Ùm, có điều này bây giờ tôi mới nói thật cho anh biết”

“Điều gì?”

“Lúc anh gửi yêu cầu kết bạn tôi đã nghĩ đến bộ phim “Unfriended” nên chần chừ khá lâu”

“...” Đối phương không trả lời khiến cô nghĩ anh ta đang bận nhưng thực chất người bên kia đang cười run cả tay không tài nào đánh chữ được

“Anh bận gì sao?”

“Không, tôi đang cười”

Đến khi nhận được tin nhắn đáp trả cô mới ngớ người nhận ra sự ngốc nghếch của mình.

“Có gì vui chứ?”

“Chỉ là trí tưởng tượng của em phong phú quá thôi”

Liên tưởng gương mặt đối phương đang cười nhạo mình cô vừa giận vừa thẹn muốn tắt máy đi ngủ cho xong. Nhưng lại nhớ ra còn vấn đề để hỏi.

“Tôi muốn tham khảo một vấn đề”

“Em cứ nói”

“Nếu có ai đó vì vài lí do mà bị nhốt trong một căn phòng xung quanh lắp đầy camera giám sát, anh nghĩ, tôi nên làm thế nào để thuyết phục người khác tháo bỏ hết camera ấy đi?”

“... Em cho tôi biết giới tính của người đó được không?” Edric ngẫm nghĩ rồi gửi tin

“Là con trai thì sao?”

“Vậy thì nếu tôi là em tôi sẽ đề nghị được sống cùng cậu ta trong căn phòng đấy”

Câu trả lời của Edric doạ cô đến xanh mặt

“Em khoang nghĩ sai, ý tôi là nếu một nam một nữ sống cùng nhau thì dù có cho chưa chắc họ đã muốn quan sát, nhưng không loại trừ khả năng họ là những kẻ bệnh hoạng nên tôi cũng không dám chắc nó sẽ thành công” Anh bồi thêm

“Anh vậy còn bảo tôi khoang nghĩ sai (=.=)”

“Ha ha, xin lỗi có lẽ ý kiến của tôi quá tệ rồi”

“Không sao... Rất nên cân nhắc vì tôi biết họ sẽ không bệnh hoạng mà giám sát tôi đâu”

“Em đang nghiêm túc đấy chứ? Tôi chỉ nói vui thôi”

“Nhưng tôi nghĩ nó thực sự hữu ích”

“Xem ra em rất muốn giúp cậu trai ấy” Edric nhắn

“Rất muốn, tôi đã từng chịu cảnh bị ép phải từ bỏ ước mơ của mình nên rất hiểu nỗi khổ của việc mất tự do”

“Ivy, em thích người ta sao?” Edric cười cười, ngón tay linh hoạt gõ bàn phím

“... Nó là... Trách nhiệm”

“Hả?”

“Anh ta là chồng tôi”

“Wow!! Em lấy chồng sớm vậy sao? Chưa nghe nhắc đến”

“Anh đâu có hỏi”

“Cũng đúng! Em có thể kể cho tôi nghe về anh ta không?”

“Ùmm... Anh ta... Đẹp trai!” Vy có chút ngượng

“Hết rồi sao?”

“Ờ, điểm tốt nhất là vậy”

“Ha ha em vui thật mà ban nãy em nói anh ta bị nhốt là sao vậy?”

“Cái đó là vì một số nguyên do đặc biệt”

“Nếu em không tiện nói cũng không sao đâu” Edric hiểu ý cô không muốn tiết lộ

“Còn anh? Quan hệ tình cảm thế nào?”

“Nói sao nhỉ? Tôi đang thích một cô gái, tôi gặp cô ấy chưa đến nửa tháng nhưng thật sự rất thích”

“Vậy cô ấy chắc sẽ xinh đẹp lắm nhỉ?”

“Ùm đẹp lắm, tính cách rất đặc biệt” Edric không giấu nổi sự yêu thương trong từng câu chữ

“Ha ha xem anh kìa, dù sao cũng mong anh sớm chinh phục được cô ấy”

“Cảm ơn em, tôi nghĩ sẽ sớm thôi”

“Có lòng tin như vậy rất tốt”

“Hình như em cũng đã mệt rồi, mau ngủ sớm đi”

Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm

“Ùm, nói chuyện với anh sau vậy”

“Ngủ ngon”

“Anh cũng thế”

Gập máy tính lại đặt lên bàn, kéo chăn cao lên, cô nhắm đôi mắt nặng trĩu, mang theo suy nghĩ giúp đỡ Chính Phong cùng ý kiến của Edric vào giấc ngủ,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.