Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 90: Chương 90: Hoang mang




Trầm phi động thai?

A Uyển nghe vậy khẽ cười một tiếng, quả nhiên là mình còn quá non, cũng không biết là ai đã ra tay, “Ừ, bổn cung đã biết.” Dứt lời, không tiếp tục chờ đợi nữa mà bắt đầu ăn tối.

Nhìn chủ tử bình tĩnh như vậy, so với tác phong hung hãn bá đạo trước đây không hợp, mấy người Lý Phúc Mãn thấy thế hai mặt nhìn nhau, không rõ có phải chủ tử đã chịu đả kích quá lớn hay không mà lại biểu hiện như vậy.

Bạch Lộ nhìn chủ tử một chút, lại nhìn Lý Phúc Mãn, hung hăng trừng mắt liếc hắn, hôm nay là sinh nhật của chủ tử, ngươi không thể lựa lời dễ nói dễ nghe một chút sao! Kích động chủ tử như vậy, còn muốn chủ tử có một sinh nhật hoàn hảo nữa không.

Lý Phúc Mãn tất nhiên cũng nhìn hàm ý trách cứ trong mắt Bạch Lộ, lập tức cảm thấy ủy khuất, đây không phải là vì hắn không đành lòng nhìn chủ tử chờ đợi sao, Trầm phi nương nương động thai không phải chuyện lớn cũng không phải chuyện nhỏ, Hoàng thượng không đến lại là một chuyện khác, mà đến giờ cũng không phái người đến truyền lời, lẽ nào cứ để chủ tử chờ như vậy sao, hắn cũng là vì thương chủ tử thôi mà.

Mấy người Lý Phúc Mãn âm thầm truyền lời qua ánh mắt rất lộ liễu, A Uyển không thể làm như không thấy được, không thể làm gì hơn là lên tiếng, “Được rồi, đừng liếc nhau nữa, bổn cung sợ mắt các ngươi sẽ bị rút gân mất thôi.”

Đã bị chủ tử vạch trần, mà nghe qua như không có gì tức giận cả, Lý Phúc Mãn vội vã thỉnh tội với A Uyển, “Chủ tử thứ tội, bọn nô tài cũng là lo lắng cho chủ tử, mong giúp chủ tử giải sầu, nên nô tài hỏi thăm một chút, nói không chừng lúc này Hoàng thượng đang trên đường đến Chiêu Dương cung.”

A Uyển bật cười, “Bổn cung biết là các ngươi có ý tốt, được rồi, Bổn cung không sao, nhiều đồ ăn thế này Bổn cung cũng không ăn hết, các ngươi chia nhau ăn đi.”

Trên bàn đầy những món ăn ngon, sắc hương vị đều có, mặn ngọt phối hợp, nóng lạnh đều có, Minh Tố đặc biệt làm cả buổi chiều mới xong, để mừng sinh nhật cho chủ tử có thể nói đã mang hết tài nghệ ra làm, mà ngày thường chủ tử đều thích ăn ngon, hiện tại chủ tử chưa động đũa đã bảo mang xuống.

“Chủ tử, nên dùng một ít đi, Minh Tố đã vất vả cả buổi chiều, nếu biết người không ăn gì cả, sẽ rất buồn.” Bạch Lộ khuyên nhủ, chủ tử luôn yêu thích mỹ thực, tuy là chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng Bạch Lộ không muốn chủ tử vì vậy mà bỏ ăn.

A Uyển lắc đầu, còn rất kiên định, “Đã dùng một ít rồi, không phải còn mì trường thọ nữa sao? Buổi tối ăn nhiều quá sẽ không tiêu hóa được.”

Thấy chủ tử kiên quyết như vậy, Bạch Lộ lên tiếng, dọn thức ăn xuống, nhanh chóng đến phòng bếp bưng bát mì trường thọ lên.

Mì trường thọ đặt trong chén ngọc, nước mì trong trẻo, bên trên còn có trứng chần nước sôi với rau xanh, màu sắc phồi hợp rất tốt làm cho người nhìn phải thèm thuồng, sợi mì được kéo dài cuộn thành một khối không đứt đoạn, phân lượng cũng không nhiều, A Uyển liền đưa chén mì trường thọ trước mặt ăn vào trong bụng.

Hành động này làm cho bọn người Bạch Lộ cũng yên tâm hơn, nếu chủ tử vì vậy mà không muốn ăn uống, bọn họ thật sự bó tay. A Uyển vui vẻ ăn, còn phân phó Bạch Lộ mang mấy cây trâm hoa tặng cho Minh Tố, thưởng cho nàng hôm nay vất vả.

“Đúng rồi, Lý Phúc Mãn, ngươi vào trong kho lấy mấy loại dược liệu Hoàng thượng ban cho đưa đến chỗ Trầm phi nương nương, nói là bổn cung thân thể không khỏe, không thể đến thăm.” Đi bộ vài vòng trong điện cho tiêu thực, A Uyển đột nhiên nghĩ đến chuyện Trầm phi, liền phân phó Lý Phúc Mãn vội vàng đưa đồ qua, còn dặn dò Lý Phúc Mãn không được nói cho Hoàng thượng chuyện mình tặng đồ.

Vốn tưởng rằng để mình đưa đồ qua là muốn nhắc nhở Hoàng thượng chủ tử đang chờ ngài, thế nào chủ tử lại bảo không cho Hoàng thượng biết, điều này làm cho Lý Phúc Mãn hoàn toàn không giải thích được, nhưng chủ tử đã có lệnh, Lý Phúc Mãn đành phải nhịn xuống thắc mắc làm cho xong việc chủ tử sai bảo.

Lúc này còn sớm, A Uyển cầm sách đến bên tháp thượng giết thời gian, Lý Phúc Mãn đi một hồi rất nhanh đã quay lại mà tập sách trên tay A Uyển cũng chỉ lật được vài tờ, Lý Phúc Mãn đã đến bẩm báo.

“Chủ tử, Trầm phi nương nương đã ổn định, hôm nay tuyết lớn, Trầm phi nương nương đến chổ thái hậu thỉnh an, trên đường hồi cung thì thái giám khiêng kiệu vô ý trượt chân té cho nên Trầm phi nương nương mới động thai.”

A Uyển thay đổi tay cầm sách, chân mày khẽ chau lại, theo lý thuyết mà nói đường trong cung đọng tuyết thì đã có cung nhân đúng giờ quét dọn, thái giám khiêng kiệu không thể nào trượt chân, xem ra cuối cùng cũng có người nhịn không được ra tay rồi, A Uyển gật đầu, ý bảo Lý Phúc Mãn nói tiếp.

“Tiểu thái giám đã bị tra hỏi, việc này có vẻ không phải ngoài ý muốn, mà thái hậu nương nương cũng đã nhúng tay vào, hiện tại Hoàng thượng đang điều tra. Nô tài vô dụng, chỉ có thể nghe ngóng được mấy tin tức này.” Lý Phúc Mãn quả nhiên là thích hợp đi nghe ngóng nhất, nhanh như vậy đã tìm được mấy tin tức này đã tốt rồi, nói vậy mấy tin tức này đã có xác nhận rồi mới bẩm báo với mình.

“Ừ, làm tốt lắm, ban thưởng.” Sau khi ban thưởng cho Lý Phúc Mãn, A Uyển ngồi trên tháp thượng lại bắt đầu suy tư, Trầm phi từ Từ Ninh cung đi ra thì gặp chuyện, thái hậu nương nương nhúng tay vào là chuyện dễ hiểu, nhưng mà, người hạ độc thủ phía sau là ai? Nữ nhân trong cung hoài thai, thật ra đấu tranh khốc liệt không khác với trên chiến trường là bao.

Khẽ cười một tiếng, xoa xoa thái dương, A Uyển suy nghĩ mà không có kết quả gì cũng không thèm nghĩ nữa, trở lại vấn đề chính, hiện tại Hoàng thượng vẫn đang điều tra, cũng không nhanh có kết quả như vậy, nữ nhân của hắn hài tử của hắn, mình còn đi suy nghĩ hao tâm làm gì.

Mặc dù vẫn duy trì tư thế đọc sách kia, nhưng tâm trí A Uyển đã trôi đi mất, rốt cuộc đã bắt đầu nghĩ nhiều như vậy, lúc trước cảm thấy Hoàng thượng đối với mình luôn sủng ái, bản thân lại có thể dễ dàng tha thứ bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân, nhưng bây giờ lại thấy mâu thuẫn, lý trí có thể lý giải được hành vi của Hoàng thượng, trong lòng ít nhiều cũng có khó chịu.

Lần này là hài tử, tiếp theo sẽ là gì đây? Nghĩ đến Hoàng thượng đối với mình cũng chỉ đến mức đó thôi, mặc dù chuyện của Trầm phi quan trọng hơn, nhưng ngay cả cho một người đến đây thông báo cũng không có thời gian sao?

Rốt cuộc bản thân đã không cảnh giác, sa vào trong sủng ái của Hoàng thượng sống yên ổn lâu như vậy đến lúc gian nan một chút phản khán cũng không có, trông chờ vào tình cảm của đế vương chẳng phải chỉ là ngu ngốc thôi sao, hiện tại muốn thu hồi còn kịp không?

(Lei: Yêu từ lúc nào rồi mà không biết, đoạn này thấy thương chị quá!)

***

Sau khi tắm rửa, A Uyển đầy tâm sự, lại không buồn ngủ, lại cầm lên tập sách lúc nãy giết thời gian, nhưng ngồi cả nửa ngày cũng không lật thêm tờ nào, Bạch Lộ liếc mẳ với Lý Phúc Mãn, lại lắc đầu, nếu chủ tử ầm ĩ một chút thì không sao, hiện tại an tĩnh như vậy, thật là làm cho mình nhìn không thấu.

Cửa cung vẫn chưa đóng, Hoàng thượng đạp tuyết bước vào Chiêu Dương cung, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, vào trong điện, vẫn còn đọng trên vai Hoàng thượng, A Uyển nghênh đón, động tác hầu hạ Hoàng thượng vẫn như trước, thần sắc cũng không thay đổi, còn hỏi rõ tình huống chỗ Hoàng thượng.

“Đã trễ thế này, Hoàng thượng sao còn đến, tuyết rơi nhiều như vậy lại không ngồi kiệu đến, Lý công công đâu? Sao hắn không đi theo?”

“Ừ, trẫm phân phó hắn đi làm việc rồi, hôm nay là sinh nhật nàng, trẫm tới trễ.” Sau khi ngồi xuống, nhìn bóng lưng A Uyển đang châm trà cho mình, Hoàng thượng lên tiếng nói.

Đặt trà nóng vào trong tay Hoàng thượng, A Uyển mới cười nói, “Hoàng thượng nhớ kĩ nô tì đã rất vui, chuyện Trẫm phi nương nương nô tì có nghe qua, dù sao Trầm phi đang mang hoàng tự, Hoàng thượng quan tâm cũng là đúng, sinh nhật nô tì mỗi năm đều có, chỗ Trầm phi nương nương so với nô tì vẫn quan trọng hơn.”

A Uyển nghiêm túc nói ra những lời này, làm Hoàng thượng rất kinh ngạc, còn tưởng vật nhỏ muốn ầm ĩ với mình một phen, hiện tại lại nhã nhặn lịch sự như vậy, Hoàng thượng có chút không thích nghi được.

“Tiểu Uyển nhi giận sao?”

A Uyển lắc đầu, “Không có, Trầm phi nương nương không sao rồi chứ?”

Tề Diễn Chi gật đầu, trả lời một câu, “Trẫm đã xử lý, nàng không cần lo lắng chuyện này.” Trong lòng lại nói thầm, nét mặt A Uyển không giống tức giận, vẫn cười ngọt ngào với mình, nhưng vẫn thấy không được tự nhiên? Nhìn bộ dáng ân cần của A Uyển đối với mình, Hoàng thượng cảm thấy mình đã đa nghi rồi.

“Mau thay đổi y phục, trẫm dẫn nàng đi xem quà sinh nhật của nàng.” A Uyển còn ngơ ngắc, Hoàng thượng đã phân phó mấy người Bạch Lộ đến giúp A Uyển thay đổi y phục, nắm tay A Uyển, hai người đi bộ ra khỏi Chiêu Dương cung.

Các cung khác cũng đã sắp đóng cửa, trên đường không một bóng người, tuyết vẫn rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, trên đường đèn treo tỏa ra ánh sáng ấm áp, A Uyển để Hoàng thượng tùy ý nắm tay đi về phía trước, cũng không biết muốn đi đến đâu, đột nhiên quay đầu nhìn đoạn đường mình cùng Hoàng thượng đã đi qua, bước chân của hai người in trên mặt tuyết, trong lòng cảm khái, A Uyển lắc đầu cười.

“Cười cái gì?” Tề Diễn Chi cũng thấy động tác của A Uyển, hỏi.

A Uyển chỉ vào dấu chân trên mặt tuyết, “Nô tì chỉ cảm khái, đã đi một đoạn đường dai như vậy rồi.”

Hoàng thượng nghe vậy cười, đem mũ áo choàng da chồn của A Uyển sửa lại, để tuyết không roi vào tóc A Uyển, ôn nhu nói, “Chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài phải đi nữa.”

Một lời hai ý hay là lời nói vô tâm, A Uyển cũng không muốn nghiên cứu kỹ, chỉ cười yếu ớt gật đầu, tùy Hoàng thượng dẫn đi về phía trước.

Ngự Hoa viên đã bị tầng tầng lớp lớp tuyết mùa đông phủ lên, cung nhân vẫn chưa dọn bỏ tất cả tuyết đọng lại, chỉ quét dọn thành một con đường nhỏ, mà lúc A Uyển bước vào Ngự Hoa viên liền bị bất ngờ, Ngự Hoa viên trước mặt có một tượng băng đăng, nhiều loại khác nhau, điêu khắc thành các loại hình thù, không quá lớn, cái lớn nhất vẫn chưa tới đầu gối, băng đăng cạnh ánh lửa cứ như vậy nhu nhược chập chờn tỏa sáng.

Nếu chỉ có một ngọn đèn, thoạt nhìn sẽ không có gì đặc biệt, nhưng nhìn cảnh tượng Ngự Hoa viên trước mắt, làm cho A Uyển thật kinh ngạc, “Đây là mừng sinh nhật nô tì sao?”

Tề Diễn Chi hao tâm tổn trí chuẩn bị nửa ngày, vì muốn làm cho A Uyển hài lòng, nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của A Uyển, trong lòng đã biết đạt được mục đích, gật đầu, “Ừ, có thích không?”

A Uyển gật đầu, trong mắt đã có nước, “Thích, như là đang đứng trên ngân hà.” A Uyển nói như vậy cũng khoa trương, băng đăng trước mặt so với kiếp trước đã nhìn thấy không sặc sỡ bằng, nhưng đây là vì nàng mà chuẩn bị, chỉ một chút tâm ý này thì cái gì cũng không bằng.

“Khóc cái gì, sinh nhât không được khóc.” Nhìn nước mắt A Uyển cứ chảy xuống không ngừng được, bàn tay to của Hoàng thượng lau đi.

Ở trong lòng Hoàng thượng, “Nô tì mừng nên chảy nước mắt, quà sinh nhật của Hoàng thượng làm cho nô tì thật sự rất vui mừng.” Tuy là nói vậy nhưng nước mắt vẫn không ngừng được, biết được Hoàng thượng bảo Lý Đắc Nhàn chuẩn bị từ trưa, trong lòng A Uyển càng phức tạp.

Làm sao bây giờ, A Uyển cảm thấy mình đã đắm chìm trong sủng ái của Hoàng thượng không thể rút ra được, đối với hắn càng yêu thích hơn, cũng bộc phát hoang mang, trong đầu nghĩ muốn độc chiếm một người, mà người này không ai khác lại là đế vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.