Mười bảy tháng năm nguyên lịch, lễ vạn thọ, bầu trời quang đãng, ánh nắng tươi sáng, ngay cả hoàng lịch cũng ghi chú là một ngày tốt.
A Uyển liếc nhìn quyển hoàng lịch dày cộp, buồn cười, còn không phải là người soạn hoàng lịch biết rõ đây là lễ vạn thọ, chủ yếu muốn lấy lòng Hoàng thượng, nên cố ý biên soạn như vậy sao?
A Uyển cười thật vui vẻ, thì Bạch Lộ bê một hộp gỗ đàn hương đến, “Chủ tử, khẩn cản mạn cản (chạy không ngừng nghỉ), rốt cục cũng làm xong, người thấy sao?”
Tay ngọc ấn xuống khóa hộp đàn hương, mở nắp hộp lên, vật bên trong lập tức xuất hiện, A Uyển vẫn không nhịn được kinh diễm một phen, lại lấy vật đó ra nhìn ngắm, thủ công tinh tế, đây chính là thành phẩm mà mình mong muốn, quả thật không hổ là Minh Đại ngày đêm hối thúc đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.
“Đem cất cho kỹ, đừng để kẻ khác làm hỏng.” A Uyển phân phó như thế, Bạch Lộ cũng biết người A Uyển đang ám chỉ là ai, hộp gỗ đàn hương này là quà sinh nhật chủ tử muốn tặng cho Hoàng thượng trong buổi dạ tiệc lễ vạn thọ, sao có thể để cho tiểu nhân phá hoại, Bạch Lộ nghiêm túc gật đầu.
Mấy hôm trước Hoàng thượng đã quấn quít đòi lễ vật sinh nhật, mặc dù là A Uyển làm bộ làm tịch nói không có chuẩn bị, nhưng lúc trên giường vẫn bị người nào đó tha mài (==“ thứ lỗi cho sự nông cạn của tui), A Uyển vẫn nhịn không nói ra miệng, đêm nay nhất định phải làm cho Hoàng thượng thật bất ngờ, chỉ vì muốn hồi báo câu nói kia của Hoàng thượng, “Ngươi có ta là đủ rồi.”
Không biết ai nói khi tình cảm mặn nồng thì không thể tin tưởng lời của nam nhân, nhưng A Uyển đối với lời nói này của Hoàng thượng lại tin tưởng, có lẽ là vì Hoàng thượng chưa từng nuốt lời? Hoặc là ngày ấy khi Hoàng thượng nói lời này thật sự bùi tai? Hay là mình bị lời này làm cho cảm động rồi? A Uyển không biết, chỉ là không rõ cảm xúc đối với những lời này là gì, cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó.
Bảo Bạch Lộ cất hộp gỗ xong, A Uyển ngồi ở tháp thượng ăn mấy quả vải được tiến cống từ nam, trái vải là đặc sản của nam ấp, vỏ mỏng hạt nhỏ, ngon ngọt, ăn rất ngon.
Nam ấp khí hậu hạ mát đông ấm, rất thích hợp cho cây vải sinh trưởng, chỉ là quả vải rất khó bảo quản, nên đợt tiến cống này cũng chỉ có mười giỏ trừ bỏ phần ban cho các đại thần cùng hoàng thân quốc thích, hậu cung cũng chỉ được bốn giỏ mà thôi, chia đều xuống thì đến phiên A Uyển cũng chẳng được bao nhiêu, chỉ còn mấy chục trái mà thôi, mà hậu cung ít phi tần, nếu nhiều người hơn nữa, đoán chừng A Uyển cũng chỉ có thể được hơn mười trái thôi.
Nhưng Hoàng thượng biết nàng rất thích ăn ngọt, bí mật tặng cho nàng một giỏ, lúc này A Uyển chỉ sợ trái vải ở chỗ mình so với Hoàng hậu còn nhiều hơn, A Uyển ăn vải đến đến nỗi không ngừng được miệng.
Sau khi Bạch Lộ trở lại, thấy thế lập tức tịch thu mâm trái vải trên tháp thượng, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chủ tử, trái vải tính nóng, không thể ăn nhiều, lát nữa nô tỳ phân phó Minh Tố nấu một chén chè đậu xanh, ngài uống để hạ nhiệt.”
A Uyển đối với tính cách chính trực dũng cảm giám sát chủ tử của Bạch Lộ thật không biết phải làm thế nào, đành gật đầu, “Cho nhiều đường một chút được không?”
***
Lễ vạn thọ mỗi năm một lần, vả lại ngày sinh của Hoàng thượng cũng không phải sửa lại, lễ vạn thọ lần này trong cung cử hành quốc yến mở tiệc chiêu đãi triều thần, trong ngoài hoàng cung còn được trang trí lại thập phần vui vẻ, yến hội cũng đã sớm bắt đầu chuẩn bị.
Buổi chiều đã không ngừng có thanh bố mã xa, kiệu chờ ngoài cung, đại thần cũng hoàng thất quý tộc theo nhau mà đến, tất cả đều vào cung tham gia thọ yến của Hoàng thượng, trong đó bao gồm phẩm cấp mệnh phụ môn (nhà mẹ đẻ của phi tần).
Trong lúc đó, A Uyển cũng đã sớm chuẩn bị trang phục, sắc mặt vui vẻ, dù sao cũng là sinh thần của Hoàng thượng, chính mình cũng đã tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, tất nhiên càng phải dốc lòng trang điểm.
Đến khi màn đêm buông xuống, trong cung mới nhất loạt thắp đèn lên, A Uyển ngồi kiệu đến nơi tổ chức quốc yến, tuy Hoàng thượng đã nói là không cần quá phô trương, nhưng cung yến hoàng gia luôn luôn xa hoa tinh tế, mặc dù đã giản lược, quy mô so với yến hội thông thường lớn hơn không chỉ là một nửa.
Một tiếng của thông truyền thái giám “Uyển quý tần nương nương đến”, phi tần bên trong yến hội, còn có triều thần cùng các mệnh phụ, đều đưa ánh mắt về phía lối vào, vị Uyển quý tần này tốc độ tấn chức trong cung người thường sao có thể so sánh, vào cung sắp tròn năm nhưng vẫn được sủng ái như trước những người chưa từng gặp qua A Uyển đều đều mở to hai mắt, muốn nhìn xem vị Uyển quý tần này có dáng vẻ như thế nào, có năng lực ba đầu sáu tay hay không mà lại có thể được Hoàng thượng xem trọng như vậy.
A Uyển đối với những ánh mắt hiếu kì tìm tòi nghiên cứu pha chút tâm tình phức tạp đó đã nhận ra nhưng không thể trách, một thân áo gấm Vân Nam màu đỏ nhũ bạc thêu hoa tối màu của A Uyển, búi tóc kiểu phù dung kế, mắt ngọc mày ngài, ý cười không đạt đến đáy mắt, bỏ qua ánh nhìn của mọi người mà chầm chậm bước, trâm vàng khảm ngọc lưu ly cài trên hai búi tóc đong đưa theo từng bước chân A Uyển.
Tuy là mọi người không nhìn rõ dung mạo của vị Uyển quý tần này như thế nào, nhưng chỉ bằng một thân trang phục đó, thì đúng là Uyển quý tần này thật sự rất được sủng ái, còn có người nhìn thấy lúc Uyển quý tần vừa đi vào, Hoàng thượng đã vẫy tay gọi người vào xếp thêm một bàn ngồi phía sau, đây là một đãi ngộ rất đặc biệt.
Lúc A Uyển hành lễ, thật ra không có nghĩ đến Hoàng thượng vừa cho người xếp thêm một bàn, còn vẫy tay bảo mình qua đó, tuy là Hoàng thượng làm vậy không hợp quy cũ, nếu mình đến đó ngồi chỉ sợ ngày mai Hoàng thượng lại được dâng vài quyển tấu sớ của quan ngự sử.
Nhưng A Uyển cũng mặc kệ chuyện đó, nếu Hoàng thượng đã tại quốc yến làm như vậy, đó là biểu hiện che chở mình dưới vây cánh của ngài, đã như vậy, mình sao lại không tin tưởng Hoàng thượng chứ?
Nhẹ nhàng bước đến, A Uyển ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng, thỉnh thoảng A Uyển liếc nhìn Hoàng hậu, nhưng thần sắc vị này vẫn bình thường, thật đúng là đã thay đổi rất nhiều.
Đợi mọi người uống xong tuần rượu đầu tiên, chúc mừng Hoàng thượng vạn thọ vô cương (sống lâu muôn tuổi), thì cũng là lúc dạ tiệc lễ vạn thọ chính thức bắt đầu, trên sân khấu ca múa không dứt, đủ các loại nhạc khí vang lên, thật sự rất náo nhiệt, tuy nhiên tất cả đều là những tiết mục cũ, A Uyển ngồi một bên cũng không có tâm tư nhìn xem.
May mà ngồi phía sau Hoàng thượng, có Hoàng thượng chống đỡ, A Uyển chỉ chuyên tâm đối phó với những đĩa trái cây trước mặt, một ngụm lại một ngụm, ăn thật vui vẻ.
“Tiểu Uyển nhi thật sự không có chuẩn bị lễ vật cho trẫm sao?” bị quần thần liên tục mời rượu, Hoàng thượng thừa dịp rảnh rỗi quay đầu nhìn xem bé con lúc này chỉ lo ăn, tuy là đã nhiều lần nhận được đáp án phủ định, nhưng Hoàng thượng vẫn không tin vật nhỏ lại không có chuẩn bị.
Giữa lúc A Uyển muốn trả lời thì phía đối diện nổi lên tiết tấu vui nhộn của nhạc khúc, một đội hình diễm lệ, dáng người xinh đẹp cặp tỷ muội song sinh mặc quần áo để lộ eo thon nhỏ nhảy múa theo khúc nhạc nhìn qua ngũ quan sâu sắc của đôi hoa tỷ muội đó, là biết được không phải người dân Đại Tề.
Hoàng thượng nhất thời cũng không quan tâm đến câu trả lời, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu tất nhiên là nhận nhiệm vụ giải thích, “Hoàng thượng, đây là hạ lễ do nước Câu Li đưa tới, người thấy sao?”
Hoàng thượng vẻ mặt thâm ý gật đầu, sinh thần mỗi năm nước Câu Li đều đưa đến lam mực, năm nay lại thay đổi? “Nhảy hay lắm.” Một câu liền nói đúng trọng tâm, cũng không cho thấy là muốn đưa hoa tỷ muội song sinh này sung nhập hậu cung hoặc là sung vào linh nhân trong cung, nhìn Hoàng thượng cũng không có vẻ hứng thú lắm, Hoàng hậu quyết định trước đem hai nữ tử này giữ lại, ngày sau tính tiếp.
Thật ra A Uyển lại cảm thấy thú vị, đối với tiết tấu nhảy múa lắc lư eo nhỏ nhắn của hoa tỷ muội trên đài, quần áo có chút hở làm cho cảnh xuân trước ngực các nàng đều lộ ra,lại không quan tâm đến có người nhìn thấy, A Uyển nhìn lại bản thân, ách…có vẻ là không cùng một đường rồi, không cần đề cập đến cũng được.
“Hoàng thượng thật là có diễm phúc nha.” Nhẹ giọng chế nhạo Hoàng thượng, nhưng lại không nghĩ đến Hoàng hậu bên cạnh cũng nghe được, Hoàng hậu cười đến hào phóng đoan trang, cùng A Uyển nói.
“Có Uyển muội muội ở bên, Hoàng thượng còn không phải là rất có diễm phúc sao.”
A Uyển nghe xong cũng thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo), “Hoàng hậu nương nương khen tần thiếp như thế, tần thiếp mắc cở chết được.” A Uyển vẫn không đoán ra được ý đồ của Hoàng hậu, gần đây Hoàng hậu như thế nào lại đối với mình vẻ mặt ôn hòa không nói, thỉnh thoàng còn giống như tri kỉ chiếu cố, có phải là muốn mượn mình để cải thiện mối quan hệ với Hoàng thượng không?
Hoàng thượng nghe xong lời này, cũng không đồng ý, nghiêm túc nói, “Diễm phúc ở chỗ nào, rõ ràng là là kẻ chuyên gây họa, tính tình lại còn nhỏ nhen hay ghen.”
“Hoàng thượng luôn ghét bỏ tần thiếp, tần thiếp không nghe nổi nữa.”
Nhìn Hoàng thượng cùng Uyển quý tần ở trước mặt mình không coi ai ra gì nói chuyện thân mật với nhau, trên mặt Hoàng hậu vẫn duy trì nét tươi cười như cũ, thỉnh thoảng nhìn A Uyển lại lộ ra vài ý cười bao dung, thật sự không thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì.
Cuối cùng không nói lại Hoàng thượng, A Uyển đứng dậy, muốn lấy cớ đi ra ngoài để kết thúc chủ đề này, “Tần thiếp đi ra ngoài, sẽ lập tức trở lại.” Nghe vậy Hoàng thượng gật đầu, còn chỉ tiểu thái giám bảo đi theo A Uyển.
A Uyển rời đi cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý, yến hội vẫn vui vẻ như trước, qua vài tuần rượu, tiết mục trên đài cũng đã thay đổi mấy lần, Hoàng thượng nhìn qua vị trí bên cạnh, phát hiện A Uyển còn chưa trở lại, cũng đã quá lâu rồi, thật không bình thường, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Lập tức sai Lý Đắc Nhàn đi tìm một lần, Lý Đắc Nhàn vừa đi không bao lâu, thì trên đài nổi lên một khúc nhạc tiết tấu chậm rãi, theo sau đó còn có một thân ảnh đỏ tươi xinh đẹp, khăn trắng che nửa khuôn mặt, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Xiêm y trên người nàng diễm lệ phức tạp, ống tay áo thật dài, phía xa xa, cũng có thể nhìn thấy trên mũi giày của vũ nữ còn đính minh châu. Chỉ là theo nhạc khúc, thân thể của nàng nhẹ nhàng di chuyển vê phía trước, tựa hồ như là bị đẩy về phía trước.
Nhạc khúc chậm rãi thúc đẩy, vũ nữ giơ hai tay lên, ống tay áo nhẹ bay như có sinh mệnh, tạo thành các động tác nhẹ nhàng. Khi thì nghiêng về phía trước, chậm rãi xoay người, dùng tay che mặt, nửa che đậy, ống tay áo màu đỏ theo kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng của vũ nữ mà phất qua, giống như một sợi lông chim ở trong lòng của mọi người gãi nhẹ.
Tiết tấu của nhạc khúc thay đổi từ chậm đến nhanh, chờ đến lúc tiết tấu nhạc khúc nhanh hơn, thiên hạ trên đài vũ động hai tay áo tung bay như nước, tay phối hợp với tay áo tốt không chê vào đâu được, giống như một đóm lửa. Hoàng thượng trong lòng vẫn còn lo lắng cho vật nhỏ đi đã lâu mà chưa quay lại, vốn không nhìn kĩ, liếc nhìn trên đài, cũng phát hiện vũ nữ áo đỏ trên đài ánh mắt kết hợp với khỹ thuật nhảy nhanh chậm, hoặc là đảo mắt mỉm cười, hoặc là như tố như oán.
Không bao lâu sau, Hoàng thượng nhìn thân ảnh đang nhảy múa mỉm cười, “Nhướng mày chuyển tay áo nếu tuyết phi, khuynh thành độc lập thế sở hi”, nếu không phải là A Uyển thì còn có thể là ai. Trùng hợp lúc này Lý Đắc Nhàn hồi báo, nói là vẫn không tìm được Uyển quý tần, có cần phái thêm người đi tìm không, thì Hoàng thượng lắc đầu, “Không cần, trẫm đã tìm được rồi.”
Nhìn vật nhỏ trên đài lúc thì khom lưng xoay người, lúc thì cước bộ nhẹ nhàng, kĩ thuật nhảy phiêu dật, vũ y tung bay, lộ ra một bộ dáng chói lọi, Hoàng thượng thật hận không thể lập tức kéo vật nhỏ xuống ngay, ai bảo nàng ở trước mặt mọi người múa như vậy? Nhưng nhìn qua trên mặt A Uyển có che lụa trắng, hừ, xem như có tự giác, bất mãn trong lòng Hoàng thượng rốt cục cũng vơi đi một ít.
Hoàng hậu ở bên cạnh tất nhiên là không nhận ra người trên đài là Uyển quý tần, nhưng nhìn đến thần thái vui vẻ của Hoàng thượng thì đoán ngài có hứng thú với vũ nữ ở trên đài mới nói, “Hoàng thượng, nếu cảm thấy nàng thú vị, hay là giữ lại?” Lời nói này đem toàn bộ những biểu hiện hiền lương phong đạm của một Hoàng hậu biểu lộ ra rất nhuần nhuyễn.
Hoàng thượng có chút nghiền ngẫm rồi gật đầu, “Lưu đi.”