Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 93: Chương 93: Trầm phi




Uyển chiêu nghi cuối cùng cũng khỏi bệnh, toàn thể thái y trong thái y viện đều thờ dài một hơi, thái y trong cung đã luân phiên chuẩn mạch cho Uyển chiêu nghi rồi, các phương thuốc được dùng cũng có thể đóng thành sách, nếu Uyển chiêu nghi vẫn không khỏe, danh tiếng của các thái y cũng mất hết, đem đầu đi gặp Hoàng thượng thôi.

Cung nhân Chiêu Dương cung cũng thở dài một hơi, chủ tử nương nương nahf mình bệnh lâu không khỏi, bên ngoài lại nổi lên tin đồn, tuy là Hoàng hậu nương nương đã ép xuống, nhưng ba người thành hổ, nếu chủ tử vẫn không khỏi, chắc sẽ có người kéo đến cửa chế nhạo một phen.

A Uyển ở trong điện sao chép kinh thư, ở trong cung không có trò tiêu khiển, mỗi ngày đành sao chép kinh thư tu tâm dưỡng tính, lần này bệnh nhiều ngày như vậy, chữ viết của A Uyển cũng đã tiến bộ rất nhiều.

Để cho A Uyển hạ quyết tâm khỏi bệnh, nguyên nhân cũng nhiều nhất chính là biểu hiện gần đây của Hoàng thượng, làm cho A Uyển có lòng tin, thứ hai mỗi ngày thái y bắt mạch thân thể mình trả qua một năm điều dưỡng tỉ mỉ, cuối cùng cũng đã tốt hơn, phương thuốc của thái y trong cung so với bên ngoài vẫn tốt hơn không ít, mình điều dưỡng hơn một năm hiệu quả lại tốt hơn so với thời gian dài ở nhà, thái y nói bây giờ có thể có thai rồi.

Câu này làm cho A Uyển hạ quyết tâm tranh đấu, nếu kết quả như ý muốn tát nhiên là tốt nhất, nếu that bại, ha ha, chỉ bằng việc mình ở trong cung gây thù chuốc oán với nhiều người, nếu thất sủng, A Uyển tin rằng một khắc đó mình sẽ bị kẻ địch giẫm chết dưới chân, không thành công thì cũng thành nhân, nếu ông trời thương mình, biết đâu được sẽ có con thì sao?

“Trầm phi nương nương đến!” đường nhỏ ngoài cung có tiếng thông báo, làm cho A Uyển dừng bút, mặc dù không lý giải được tại sao Trầm phi nương nương lúc này lại đến Chiêu Dương cung làm gì, nhưng vị này hiện tại đang mang thai, lúc trước còn bị động thai, mặc kệ người tới làm gì, A Uyển đều lấy tinh thần đến đại điện.

“Thỉnh an Trầm phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Dù sao phân vị của Trầm phi vẫn cao hơn A Uyển, cấp bậc lẽ nghĩa vẫn phải theo, chỉ là A Uyển không nghĩ đến, Trầm phi không đến một mình, nhũ mẫu theo sau Trầm phi còn bế theo một đứa bé trai, là nhị hoàng tử.

Không để cho A Uyển nghĩ nhiều, Trầm phi đã ngăn lại, “Uyển muội muội không cần đa lễ, vừa mới khỏi bệnh nên bảo trọng thân thể, bổn cung ghé thăm muội một chút mà thôi.” Trầm phi nói rất đúng lúc, A Uyển còn chưa quỳ xuống hành lễ đã miễn lễ này, phi tử đã giả mù sa mưa nhi vậy, mà Trầm phi cũng đã giải vây cho A Uyển mấy lần, về điểm này A Uyển vẫn còn nhớ.

“Tạ ơn Trầm phi nương nương.” Vừa nói vừa đưa mắt quan sát Trầm phi, vì đang có thai nên so với lúc trước đẫy đà hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt vẫn ôn nhu thân thiết, lướt qua bụng đã to của Trầm phi, nữ nhân trong cung màn thai thì được rất nhiều ưu tiên, A Uyển vội vàng nói, “Trầm phin nương nương nhanh ngồi xuống thôi, đỡ phải mệt nhọc.”

“Bổn cung không mời mà tới, không có quấy rầy muội chứ?” Trầm phi cười tự nhiên ngồi xuống ghế, tuy là tiến cung gần hai năm, nói tiếng phổ thông ở kinh đô, nhưng khi nói chuyện giọng Trầm phi vẫn mang theo âm ngữ ngô nông nhẹ, rất dễ nghe.

“Trầm phi nương nương đang mang thai, thân thể bất tiện, lại đến đây thăm muội, thật làm cho muội áy náy.” A Uyển cũng cười đáp, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt, tuy nói quan hệ giữa mình và Trầm phi không tệ, nhưng vẫn không tốt đến mức có thể làm cho Trầm phi mạo hiểm đến Chiêu Dương gặp mình.

“Sao muội lại nói thế, Bổn cung sớm đã nghĩ đến trả lễ, chỉ là mấy ngày trước thân thể bất tiện, chờ Bổn cung khỏe, muội lại bệnh, Bổn cung chỉ có thể tranh thủ lúc này đến bồi tội cùng muội.”

A Uyển thoáng suy tư, chống lại đôi mắt nhu hòa của Trầm phi, liền nghĩ đến “bồi tội” trong lời của Trầm phi ý là chuyện ngày sinh nhật của mình, bất qua đối với A Uyển mà nói, chính là chuyện bé xé ra to, A Uyển chỉ là một chiêu nghi tam phẩm, lại để nhất phẩm phi tử đến cửa tạ tội, nói ra có chút không đúng.

“Thứ cho muội muội ngu dốt, thực sự không biết nương nương rốt cuộc là vì chuyện gì mà muốn cùng muội bồi tội? Muội thực sự không dám nhận.”

Nhìn Uyển chiêu nghi nhẹ đá chủ đề về lại mình, Trầm phi cũng chỉ hé miệng cười, không muốn tiếp tục theo đuổi chủ đề này, quay lai chuyện chính đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, “Nếu muội muội đã nói vậy thì xem như tỷ tỷ chưa từng nói đến chuyện này đi, trong cung ai chẳng biết muội được Hoàng thượng sủng ái lại được thái hậu yêu thích, hiện tại tuy chỉ là chiêu nghi nhưng phân lệ cùng với Bổn cung là giống nhau, chỉ là một cái danh hào mà thôi, muội muội tất nhiên là có thể nhận bồi tội của Bổn cung.”

Trầm phi cho mình đội mũ cao như vậy, A Uyển cũng chỉ bình tĩnh cười cười, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, “Nương nương nâng đỡ như vậy, là làm khó cho muội rồi, chỉ cần ý chỉ còn chưa truyền xuống, muội muội vẫn còn là một chiêu nghi, tỷ tỷ đừng làm khó muội muội.”

Cứ người tới ta lui như vậy nửa ngày vẫn không có nói đến trọng điểm, mà A Uyển lại thỉnh thoảng nhìn Trầm phi đang mang thai, lập tức muốn đá trái bom hẹn giờ này đi ngay, phi tần mang thai chủ động tới cửa thật làm cho A Uyển kiêng kị.

Nói chuyện tào lao một hồi, nhị hoàng tử được nhũ mẫu bế sau lưng đột nhiên khóc ầm ĩ, ngón tay út chỉ vào một chỗ, chân cũng bắt đầu muốn đứng lên, nhũ mẫu vội vàng dỗ.

Trầm phi liếc mắt cười nhìn, hơi áy náy nói với A Uyển, “Bây giờ đã nhập xuân, Bổn cung muốn đưa Thịch ra ngoài dạo một chút, bây giờ bé rất hay ầm ĩ, mỗi ngày bò tới bò lui không chịu yên tĩnh.” Trong lời nói lộ ra từ ái, nếu không phải biết được nhị hoàng tử làđược ghi tạc trên danh nghĩa của Trầm phi, nghe qua cứ nghĩ là mẹ ruột của nhị hoàng tử.

Liếc mắt nhìn nhị hoàng tử đang vui vẻ huyên náo, A Uyển không khỏi nhớ tới tin tức được truyền vào, mấy ngày trước tẩu tử đã sinh hạ trưởng tôn cho Ôn gia, chỉ tiếc mình không có cơ hội nhìn thấy, cuwoif đáp, “Nhị hoàng tử rất nhanh sẽ học đi thôi, chính là có tinh lực mới có thể ầm ĩ như vậy, khỏe mạnh mập mạp thật khiến người yêu thích.”

Có lẽ là biết A Uyển đang khen mình, nhị hoàng tử nháo loạn muốn đến chỗ A Uyển, giơ hai tay đòi A Uyển ôm, Trầm phi không khỏi kinh ngạc, “Muội muội lại rất được trẻ nhỏ yêu thích nha, lúc đầu mới gặp Thịnh đều sợ người lạ, muội muội có muốn ôm một chút không?”

A Uyển gật đầu, Trầm phi còn không ngu ngốc đến mức đem nhị hoàng tử đến đây hại nàng, “Cầu còn không được nữa.”

Nói, nhũ mẫu liền đặt nhị hoàng tử vào lòng A Uyển, nhị hoàng tử được nuôi dưỡng rất tốt, trên đầu đội một cái mũ lông chồn, rất đáng yêu, được A Uyển ôm vào lòng lại rất ngoan, một bên cười khanh khách một bên nắm quần áo của A Uyển, A Uyển đùa với bé, hai người xem ra rất vui vẻ.

Trầm phi nhân cơ hội đó quan sát nội điện Chiêu Dương cung, bố trí đẹp đẽ sang trọng lại không quá đà, chỗ nào cũng lộ ra sự trinh xảo trang nhã, cũng không trở nên quê mùa, từ lúc Trầm phi tiến cung đã biết Chiêu Dương cung là cung điện tốt nhất trong cung, chỉ là lần đầu đến, không khỏi nôn nao khóe miệng không khỏi kéo lên.

Lại nhìn kỹ Uyển chiêu nghi, quả nhiên là một chút cũng cũng nhìn không ra là vừ mắc bệnh sởi, trời sinh xinh đẹp chẳng trách Hoàng thượng lại yêu thích. Từ lúc bước vào Chiêu Dương cung đến giờ, cung nhân chỗ nào cũng an bài thỏa đáng, đã thế còn ưu tiên cho phụ nữ có thai, trên ghế có nệm dày, sau lưng cũng có thêm gối tựa, nước trà bưng lên cũng là trà hoa quả ngọt ngào, không có một chút sai lầm nào cả, đến cung nhân trên dưới cũng hiểu chuyện như vậy, Uyển chiêu nghi sao có thể là một người đơn giản chứ? Chỉ tiếc gia thế so ra vẫn kém mình quá xa thôi.

Trầm phi cứ như vậy nhẹ nhàng đến lại tiêu sai rời đi, A Uyển không thể đoán được mục đích Trầm phi đến đây là gì, cũng không biết có phải bản thân quá đa nghi, nhưng mà A Uyển tin chắc Trầm phi sẽ không vô duyên vô cớ đến Chiêu Dương cung.

***

Ra khỏi Chiêu Dương cung, Trầm phi ngồi kiệu chậm rãi trở về Đường Ninh cung của mình, thái giám nâng kiệu bước chân vững vàng, một bước cũng không dám chậm trễ.

Vào Đường Ninh cung, nhũ mẫu bên cạnh nửa quỳ trên đệm, xoa bóp chân cho Trầm phi, Trầm phi tay chống cằm, nhìn thoáng qua nhịn hoàng tử ngây thơ, thì bảo cung nhân đưa ra ngoài chơi, đến lúc dùng bữa thì quay lại.

Phụ nhân này là nhũ mẫu của Trầm phi, xoa bóp cho Trầm phi một hồi mới mỏ miệng, “Nương nương thật sự muốn giao nhị hoàng tử cho Uyển chiêu nghi nuôi sao?”

Trầm phi nghe vậy cũng không đáp không phải, chỉ nói, “Phải xem xét thôi, dù sao Bổn cung cũng phải vì đứa bé trong bụng mà suy tính không phải sao?” Bản thân vừa có thai ba tháng, nhũ mãu liền có thể đoán được đây là một bé trai.

“Nhưng vương gia gửi thư có nói để nương nương nuôi nhị hoàng tử là được, nương nương suy nghĩ lại thôi. Thực sự không được, Cảnh quý nhân cũng có thể dùng.” Nhũ mẫu lại nói, làm cho Trầm phi xa cách với nhị hoàng tử nguyên nhân không chỉ vì có thai, mà là vẫn không rõ tình hình mẹ đẻ của nhị hoàng tử Cảnh quý nhân.

Bình Nam vương được tin nữ nhi có thai lại là con trai, tất nhiên mừng rỡ, liên tục truyền tin vào cung. Nhưng mà Bình Nam vương không phải không hiểu rõ, mình ở phía nam thế lớn nhưng vẫn phải trung thành với Hoàng thượng, nếu không sau này không thể biết được, Bình Nam vương đương nhiên muốn ngoại tốn ngồi lên ngai vàng, nhưng còn nhiều thời gian, đối với đứa con ghi tạc của nữ nhi nhị hoàng tử, Bình Nam vương nghĩ vẫn nên nuôi, chuyện tương lai không thể nói trước, vẫn nên bàn bạc kĩ hơn mới được.

Nhưng bây giờ trong mắt Trầm phi chỉ có tiểu hài tử sắp ra đời của mình, đại hoàng tử người yếu, nhị hoàng tử ghi tạc danh nghĩa của mình, con trai của mình không thể thua thiệt được, tương lai nếu bị nhị hoàng tử chèn ép, Trầm phi vốn nghĩ bất luận là con trai hay con gái, nuôi nấng nhị hoàng tử cũng không sao, nếu nuôi thật tốt, tương lai nói không chừng có thể trợ giúp cho con trai, mẹ đẻ kia của nhị hoàng tử lại sợ nhị hoàng tử không quen, không có công nuôi dưỡng cũng vô ích. Về điểm này, Trầm phi cũng đã nghĩ qua.

“Nhũ mẫu yên tâm, Nam Nhi sẽ không manh động, phụ vương có suy tính của người, Nam Nhi đã làm mẹ, tất nhiên cũng phải suy tính cho con của mình nhiều hơn thôi.” Nói, lại vuốt ve bụng đã to lên của mình, con cái đến là để đòi nợ, bản thân muốn vì con mà suy tính trước sau thôi, mà chính mình cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ mong không sinh ra một tiểu yêu tinh thôi.

Nhũ mẫu Cao thị nhìn Trầm phi lớn lên, Trầm phi đối với mình cũng rất kính trọng, Trầm phi vốn tên là Trầm Tích Nam, lúc này lại xưng là Nam Nhi, nhũ mẫu không khỏi nhớ đến nhũng ngày tiểu thư còn là một đứa trẻ. Nhìn tiểu thư nhà mình sắp sửa trở thành mẹ, không khỏi cảm thán, viền mắt đã ướt, “Tiểu thư trưởng thành, trong lòng nhũ mẫu rất vui.”

Vỗ nhẹ tay nhũ mẫu tỏ vẻ thoải mái, kỳ thực Trầm phi cũng đã có suy tính của mình, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không muốn thấy con của mình bị xem như củ khoai nóng mà ném qua ném lại, chính mính cho dù không muốn nuôi cũng không thể biếu hiện ra ngoài, hiện tại để cho Uyển chiêu nghi tiếp xúc với nhị hoàng tử nhiều một chút, dù sao Uyển chiêu nghi thân thể yếu đuối khó có con nối dòng, nếu yêu thích nhị hoàng tử, nói với Hoàng thượng muốn nuôi dưỡng nhị hoàng tử, chính mình chỉ cần thuận nước đẩy thuyền thôi.

Dù sao đi nữa mình cũng không có lộ rõ ý định muốn giao nhị hoàng tử cho Uyển chiêu nghi nuôi, chỉ là muốn bồi dưỡng tình cảm của nhị hoàng tử và Uyển chiêu nghi mà thôi, tính toàn như vậy vẫn có đường lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.