Khí thế uy nghiêm của Hoàng hậu ùn ùn kéo đến, ý cười trên mặt A Uyển cũng không thay đổi chút nào, còn cứ như thế thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng hậu, dáng vẻ không nói rõ thề không bỏ qua.
“Chà, Uyển muội muội trái lại thật quá kiêu căng, được Hoàng thượng sủng ái vài phần liền dám không đặt Hoàng hậu nương nương ở trong mắt?” Hiền phi nhàn rỗi đứng ngoài cuộc lúc này lại mở miệng châm chọc nói, tam phi tới giờ cũng chỉ có một vị Hiền phi.
“Hiền phi tỷ tỷ chẳng phải cũng thường như vậy, cần gì phải chó chê mèo lắm lông?”
Ánh mắt chưa từng nhìn về phía Hiền phi, chỉ lạnh nhạt ném ra câu này cho Hiền phi, hôm nay A Uyển nói hoàn toàn không nể mặt, việc này liên quan đến chuyện ngày sau mình còn có thể đặt chân ở trong cung hay không, nếu Hoàng hậu hôm nay không cho mình nói rõ, chắc chắn mình sẽ mang danh con gái của tội thần, sau này ở trong cung A Uyển không còn khả năng ngẩng đầu nữa.
Hiền phi trừng mắt nhìn A Uyển không nói thêm gì nữa, Hoàng hậu cuối cùng hoãn lại tâm tình, mặt không đổi nhìn A Uyển: “Uyển chiêu nghi nói chút xem, trong cung này lưu truyền lời đồn đại của ngươi như thế nào?”
“Lý Phúc Mãn, ngươi nói đầu đuôi sự tình cho Hoàng hậu, không được nhiều thêm một câu.” A Uyển không định tự mình nói ra, ô ngôn uế ngữ như vậy nói ra từ miệng cung tần rất không ổn.
Lý Phúc Mãn là đồ đệ của ngự tiền thái giám của Hoàng thượng Lý Đắc Nhàn, ít nhiều cũng có chút phân lượng, từ hắn đem chuyện nói rõ cho Hoàng hậu, lại không quá thích hợp. Lý Phúc Mãn được mệnh lệnh của chủ tử, bắt đầu đi ra từ phái sau A Uyển, quỳ trên mặt đất đoan đoan chính chính hành lễ với Hoàng hậu, mới nói từng chuyện những ngày qua ra.
Những cung nhân nói nhảm đó không chỉ lưu truyền lời nói linh tinh không căn cứ về A Uyển, trong lời nói còn nhục mạ A Uyển một hồ ly dụ dỗ, con gái tội thần không biết thu liễm, mê hoặc Hoàng thượng vân vân, những gì khó nghe đều nói, ức hiếp cung nhân Chiêu Dương cung thì thôi, nhưng còn có nô tài khí thế hung hăng đánh đến Chiêu Dương cung…
Hoàng hậu sau khi nghe xong, trầm ngâm không nói chuyện, ngược lại Lệ quý nhân bên dưới đã mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, tỳ thiếp cảm thấy, những cung nhân này nói cũng không sai, phụ thân của Uyển chiêu nghi nhận hối lộ bị bãi chức quan, Uyển chiêu nghi chẳng lẽ không phải là con gái tội thần? Về phần đánh tới cửa, Uyển chiêu nghi chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn? Nàng lúc đó chẳng phải hay làm chuyện này sao?”
Lời vừa nói ra, chọc cho không ít phi tần cười khẽ, ngươi một lời ta một lời phụ họa, trong ngày thường dáng vẻ của Uyển chiêu nghi cao không với tới, bây giờ có cơ hội giẫm đạp nàng, ai lại bỏ qua cơ hội này chứ?
Cho dù là như thế, A Uyển còn chưa nói, chỉ nhìn Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng chờ Lệ quý nhân biện luận cùng mọi người phụ họa xong mới mở miệng: “Lệ quý nhân lắm lời.” Mặc ngoài là răn dạy Lệ quý nhân, nhưng lại biểu đạt Hoàng hậu đồng tình với ý tứ của Lệ quý nhân. (Lina: ta muốn đạp mấy mụ này quá)
Hoàng hậu chuyển sang điệu bộ đoan trang rộng lượng nói với A Uyển: “Xem ra chẳng qua là những cung nhân có chút nhiều chuyện mà thôi, Uyển chiêu nghi sẽ không keo kiệt như vậy, tính toán cùng những cung nhân này đâu.”
A Uyển cười hừ một tiếng, biểu tình trên mặt cũng không bởi vì bị mọi người châm chọc mà thay đổi: “Cha thần thiếp quả thực là bị bãi chức quan, nói thần thiếp là con gái tội thần sao, ngược lại là nói quá sự thật, dù gì phụ thân của thần thiếp vẫn còn đang sống rất tốt trong kinh, chưa bị trị tội lưu vong, tại sao lại nói là con gái tội thần?”
Quét một vòng mấy người cung tần mới vừa rồi bật lợi hại nhất: “Vừa rồi mấy vị muội muội nói thật náo nhiệt, nhưng Hoàng thượng chưa từng nói cha của bổn cung là tội thần, các ngươi từ khi nào hạ chỉ thay Hoàng thượng? Nói thêm, thần thiếp chưa từng nghe qua có cung nhân đánh tới cửa, thần thiếp phải nhịn, vậy liệu có nô tài to gan lớn mật chém giết thần thiếp, thần thiếp còn phải nói tạ ơn sao? Lần trước thần thiếp tới chỗ Lệ quý nhân, trở về cũng không ngoan ngoãn lĩnh phạt, chẳng lẽ cung quy chỉ nhằm vào một mình thần thiếp?”
“Lần này Uyển chiêu nghi có chút già mồm át lẽ phải, phụ thân ngài bị bãi chức quan là sự thật, Uyển chiêu nghi cần gì phải cãi chày cãi cối? Bởi vài câu nhảm nhí của những cung nhân còn có những cung nhân không hiểu chuyện làm ầm ĩ, liền tra xét các cung, làm náo loạn cung điện các tỉ muội, lúc này trong lòng chúng ta còn sợ hãi đấy, Uyển chiêu nghi luôn mồm quy củ, tần thiếp trái lại không nhìn ra quy củ của ngài đâu.” Lời nói có tình có lý là của Tả tiệp dư.
A Uyển nhoẻn miệng cười, dẫn theo một chút mùi nguy hiểm nhưng mọi người chưa phát hiện ra: “Được chưa, không nên thêm cho bổn cung cái danh con gái tội thần bổn cung cũng không hề gì, nhưng mà bổn cung nhớ rõ Đại bá phụ của Tả tiệp dư, chính là Tả đại nhân bị lưu đày đến Đại Lý tự, ồ, được rồi, cữu cữu (cậu) của Hiền phi nương nương, cùng một dạng với kinh đô phủ doãn bị bãi quan, a..hình như còn có…”
Suy tính một trận, một đợt thanh tra người thân của các phi tần ở đây bị bãi quan hoặc lưu vong, tất cả đều bị A Uyển điểm một lần, mọi người bị chỉ điểm không nói ra lời, bởi vì đây chính là sự thật. Sau cùng, A Uyển nhìn về phái Hoàng hậu: “Thần thiếp nhớ rõ, ngoại tổ phụ (ông ngoại) của Hoàng hậu nương nương, hình như cũng không may mắn tránh khỏi đâu, chẳng biết có phải thần thiếp nhớ lộn không?”
“Uyển chiêu nghi!” Hoàng hậu rốt cuộc không chịu nổi khiêu khích rõ ràng lần này của A Uyển, quát lớn.
A Uyển khẽ cười một tiếng: “Tai thần thiếp sử sụng rất tốt, Hoàng hậu nương nương không cần lớn tiếng như thế.” Người bên ngoài nói ta là con gái tội thần thì được, ta tiết lộ thân thích của chúng phi tần đều có dính dáng liền bị mắng? Hoàng hậu thật đúng là lúc nào cũng muốn đem mình giẫm nát dưới chân không thể thoát được đây.”
“Uyển chiêu nghi ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
“Thần thiếp chỉ cầu một công bằng mà thôi, người ngoài bắt nạt Chiêu Dương cung của ta như vậy, Hoàng hậu nương nương muốn thần thiếp chịu đựng sao? Thần thiếp vừa rồi cũng đã nói, chỉ cần cho thần thiếp công bằng, chuyện thần thiếp tra xét cung này đương nhiên nhận phạt! Một câu oán hận cũng không có, nếu Hoàng hậu nương nương không muốn cho thần thiếp một câu trả lời, thần thiếp không thể làm gì khác hơn là tìm Hoàng thượng rồi!” A Uyển không chịu tỏ ra yếu kém chút nào.
Hoàng hậu cảnh cáo liếc mắt nhìn A Uyển, trên tay vuốt ve giáp bộ của mình: “Uyển chiêu nghi đây là đang ỷ vào sủng ái của Hoàng thượng uy hiếp bổn cung?”
“Thần thiếp sao dám uy hiếp Hoàng hậu, chẳng qua là cầu một lẽ phải mà thôi, đoan chính nhìn Hoàng hậu nương nương xử lý chuyện này thế nào.”
Đã xé rách da mặt, Hoàng hậu dựa vào quyền trong tay, còn A Uyển dựa vào sủng ái của Hoàng thượng, đánh lên võ đài trái lại nhìn hay, trong lúc nhất thời thắng bại khó định, mấy người Hiền phi ôm tâm trạng xem kịch vui.
“Truyền cung nhân bị trói tiến lên.” Thái giám bên ngoài phân phó xong, Hoàng hậu quay sang A Uyển: “Bổn cung cho Uyển chiêu nghi công bằng, hậu quả ngươi phải gánh cho tốt.”
A Uyển cười, ngậm chặt miệng không nói lời nào, nhìn kẽ xem Hoàng hậu muốn thẩm vấn những cung nhân này thế nào. Các cung nhân bị giải đến trong điện cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không ít nô tài miệng cọp gan thỏ đã sớm sợ đến run hai chân, bị hỏi thì càng ấp úng không nói nên câu hoàn chỉnh.
Cũng có mấy nô tài gan lớn, nhất định không thừa nhận, một mực chắc chắn là oan uổng, nhưng những cung nhân Chiêu Dương cung có thể từng người chỉ ra khi nào ở đâu nói câu đại bất kính gì, cung nhân Chiêu Dương cung nói có lý có căn cứ, trật tự mạch lạc,…những cung nhân này không còn lực chống đỡ, dễ dàng nhận tội.
Khi Hoàng hậu đang muốn đem những cung nhân này xử trí một phen thì A Uyển ôn nhu mở miệng, âm thanh vẫn kiều nhu nhưng lời nói ra lại làm cho sắc mặt những phi tần ở đây đại biến.
“Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương theo lẽ công bằng xử lí…những nô tài này, cho thần thiếp một cái công đạo. Chỉ là vừa rồi có vị muội muội nói rất hay, thượng bất chính hạ tắc loạn, chúng tỉ muội các cung đúng là không răn đe tốt cung nhân, mặc cho chạy đến chỗ thần thiếp ầm ĩ, phải chăng cũng nên gánh chịu chút trách nhiệm chứ?”(Lina: *đập bàn* quá hay)
Chỉ một nô tài trong đó tới cửa gây chuyện, A Uyển nói: “Thần thiếp nhớ rõ, đây chính là Đại thái giám bên người Tả tiệp dư mà, Tả tiệp dư, bổn cung nói đúng không?”
Nghe vậy trong lòng Tả tiệp dư run lên, nhớ tới điệu bộ A Uyển lúc trước, không khỏi sinh ý sợ, âm lượng cũng nhỏ hơn trước rất nhiều: “Uyển chiêu nghi, ngươi đây là muốn thế nào?”
Không đợi A Uyển nói, Hiền phi đã mở miệng: “Uyển chiêu nghi chẳng lẽ muốn tất cả từ trên xuống dưới trong cung chịu phạt cùng ngươi sao? Hay là bởi không muốn chịu phạt mà kéo dài thời gian đây?”
“Lời này của Hiền phi nương nương thần thiếp không dám gật bừa, nếu Hiền phi nương nương có thể nói cho thần thiếp, cung quy trong cung có nói, dung túng cung nhân hành hung không phải là đại tội, thần thiếp không còn lời nào để nói.” Một câu nói chặn Hiền phi lại, không có cơ hội phản bác.
Lúc này tâm tình không vui của Hoàng hậu càng lộ ra ngoài, tất cả mọi người bị Uyển chiêu nghi nắm mũi dắt đi không phải là điều mình muốn thấy: “Uyển chiêu nghi đây là ý muốn chuyện làm lớn lên sao? Bổn cung đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, xử lí các cung nhân, ngươi hết lần này đến lần khác cãi lời bổn cung, đây muốn đặt gia pháp tổ tông vào mắt hả?”
A Uyển đang muốn nói gì đó, Hoàng hậu không cho nàng nói, vẫy tay triệu cung nữ đến: “Người đâu, Uyển chiêu nghi dĩ hạ phạm thượng, xúc phạm Hoàng hậu, vả miệng hai mươi cái.”
Nói xong liền có cung nữ tiến lên áp chế A Uyển, mấy người Lý Phúc Mãn cùng Bạch Lộ liều mạng che chở, còn A Uyển cười cười: “Thần thiếp nhận phạt.” Lời nói dứt khoát, nhưng Hoàng hậu nhìn mắt A Uyển trong lòng hiện lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên, đang lúc cung nữ giơ tay lên muốn đánh thì ngoài điện truyền đến một tiếng quát lớn: “Đang làm gì đấy!”, bước vào Khôn Ninh cung còn có thân ảnh sắc minh hoàng cao lớn.
Đang muốn bước vào trong điện liền thấy có cung nữu giơ cao tay sắp tát mặt của vật nhỏ, tuy biết đại khái sự việc, nhưng Hoàng thượng nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng vẫn ức chế không nhịn được tức giận, bé con mà mình nâng như nâng trứng lúc này đang bị kẻ khác làm mất mặt?!
Tình huống xoay chuyển như vậy, mọi người cũng cả kinh một hồi mới lấy lại được tinh thần, thỉnh an Hoàng thượng, lúc này Hoàng thượng không cho đứng dậy, bước nhanh ngồi xuống chỗ chủ vị: “Hoàng hậu, ngươi nói cho trẫm xem rốt cuộc có chuyện gì?”
Trong lòng Hoàng hậu xông lên một nỗi tâm tình phức tạp cay đắng tức giận không cam lòng trộn lẫn với nhau, thảo nào Uyển chiêu nghi định ngoan ngoãn chịu phạt, thì ra là đã sớm tính toán được thời gian Hoàng thượng đến, để cho Hoàng thượng nhìn thấy màn này. Bị bắt tại chỗ, Hoàng hậu dù thế nào cũng không giải thích rõ ràng được.
Khẽ cắn môi, Hoàng hậu mới mở miệng: “Hồi lời Hoàng thượng, là Uyển chiêu nghi xúc phạm bề trên, xung đột với thần thiếp, bất chấp gia pháp tổ tông, vì thế thần thiếp mới giáo huấn một phen, để cho Uyển chiêu nghi nhớ kĩ, không được lại thị sủng mà kiêu như thế. Thần thiếp cũng chỉ là dọa Uyển chiêu nghi một chút mà thôi, không có ý thực sự muốn xử phạt nàng.”
“Thì ra là thế, vậy nói xem, Uyển chiêu nghi coi nhẹ gia pháp tổ tông thế nào?” Giọng điệu Hoàng thượng rất nhẹ nhàng, giống như hoàn toàn không tin lời của Hoàng hậu.
Đúng lúc đó A Uyển làm ra hành động ngoài dự đoán của mọi người, hai chân cong xuống lập tức quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, đầu gối đập xuống nền đất cẩm thạch lạnh lẽo, phát ra tiếng vang đến nỗi phi tần ở xa cũng nghe thấy, rõ ràng lực quỳ xuống là rất lớn.
Hoàng thượng cũng bị hành động bất thình lình của A Uyển làm cho hoảng sợ: “Uyển chiêu nghi đây là muốn làm gì?”
Hai tay A Uyển dán xuống đất, trán cũng chạm vào tay, cúi xuống mặt đất: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, thần thiếp quả thật không để ý gia pháp tổ tông, làm trái cung quy, phạm vào sai lầm lớn, thần thiếp cam nguyện nhận phạt.”
Nếu bàn về, A Uyển quỳ xuống ở trước mặt Hoàng thượng như vậy, trong lòng Hoàng thượng cực kỳ không thoải mái, cho dù muốn bao che khuyết điểm, nhưng vật nhỏ lại nhận mình có tội, cam nguyện nhận phạt, hoàn toàn không mở miệng vì sao như vậy, bất đắc dĩ Hoàng thượng không thể làm gì khác hơn là để cho Lý Phúc Mãn thuật lại sự tình một lần.
Lý Phúc Mãn tiến lên, động tác giống chủ tử quỳ phục trên mặt đất, đem sự tình nói từ đầu chí cuối không sót một chữ cho Hoàng thượng, mà Hoàng thượng nghe vậy cũng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lần này Uyển chiêu nghi thật là to gan lớn mật, tùy hứng làm bậy! Ai cho ngươi lá gan để ngươi hành động như vậy?”
Câu này làm cho các phi tần ở đây hồi hộp, mà Hoàng hậu cũng không nhận ra là mình đang cong khóe môi, xem ra Uyển chiêu nghi đúng là gặp phải trắc trở, mời Hoàng thượng tới không ngờ lại thành tự lấy đá đập vào chân mình?
Mà một câu nói phía sau của Hoàng thượng, càng làm cho các phi tần ở đây ồ lên, bắt đầu nghi ngờ độ tin cậy Uyển chiêu nghi được sủng ái: “Uyển chiêu nghi thị sủng sinh kiêu, coi khinh gia pháp tổ tông, phạt mười trượng răn đe!”
Mười trượng hạ xuống, Uyển chiêu nghi sợ là mười ngày nửa tháng cũng không thể dậy nổi?