Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay

Chương 13: Chương 13




Hôm nay lại rảnh rang ngồi coi cm của cúa thím rồi làm mấy việc linh tinh trên văn phòng, công việc của mình là thế, lúc làm thì cày như trâu, lúc rảnh thì ngồi đuổi ruồi cả tuần, mình cũng chán.

Lúc đầu mình đưa thớt này lên với chủ đích [Bàn luận] nhưng vì các thím hóng quá, bàn luận lại chả thấy đâu nên mình mới update tiếp chuyện của mình. Giờ thì ủng hộ có, cạch đá có, nhận xét có, …. đầy đủ hết cả rồi. Không những đủ gạch xây nhà mà còn sắm được cả nội thất luôn. Xin chân thành cảm ơn góp ý của mọi người, bảo mình ngu cũng được, gay cũng được, tốt cũng được, … Mọi người góp ý mình xin nhận nhưng mình nghĩ mình hiểu mình là người như thế nào, tuổi chưa nhiều nhưng kĩ năng sống chắc mình cũng có được kha khá để tồn tại trong cái xã hội đầy toan tính này. Mình chỉ muốn đơn giản hóa mọi nhuyện càng tốt, thế cho nhẹ cái đầu, không thích lằng nhằng và giải thích nhiều. Đấy cũng là cách mà mình đề ra để sống, dù có thể nó chẳng hay ho gì.

Xin quote lại 1 cm mà mình nghĩ là trùng máu với mình để trả lời cho các thím

cái gì nó cũng có điểm dừng ... đâu phải cái lỗ nào cũng cắm đầu vào được

Với mình yêu ra yêu còn chơi ra chơi, mình không có khái niệm “yêu chơi”. Chị với em V đều là những người mình rất yêu quý và họ cũng yêu quý mình, tin tưởng mình. Với Chị mình nghĩ là tính cảm chị em thân thiết, lại còn vướng đến Sếp (người mình luôn coi như anh) và các anh chị em khác chơi cùng. Làm bậy 1 lần rồi sẽ mất quá nhiều, ảnh hưởng uy tín những người khác nữa. Thế không đáng!

Với em V thì phức tạp hơn, em nó thích mình, rất thích nhưng em nó chưa bao giờ là người mình nghĩ mình sẽ yêu. Lợi dụng tình cảm của em nó thì mình đâu còn là mình nữa? Vậy nên chuyện của mình chắc không được như các thím kì vọng, không có XH – CT, các thím thông cảm.

Còn TX nữa, các thím nói mình lụy quá cũng đúng nhưng mình có thể đảm bảo với các thím là mình không còn buồn chuyện về TX nữa, mình coi nó như gió qua rồi. Dù sao TX cũng là người con gái mà mình yêu quý và quan tâm nhất, dạy bảo học hành, dạy cho cách sống, có lẽ mình sự quan tâm của mình dành cho TX chỉ sau mỗi em gái mình (vâng, em ruột của mình). Còn với TX mình là gì thì mình chẳng biết, những gì cho đi mình chẳng cần lấy lại (ngu nhỉ?).

Đêm qua TX lại gọi cho mình, gần 3h sáng, mình biết là có chuyện chẳng lành mới gọi mình và gọi giờ đó, một cuộc đối thoại rất dài ….

- Alo, anh nghe đây. Mình nói luôn sau khi bắt máy

Nhưng bên kia không có tiếng trả lời, alo vài lần thì thấy tiếng sụt sịt, rồi òa khóc, khóc nưc nở luôn. Rồi xong, đêm nay lại khỏi ngủ rồi – Mình nghĩ

- Có chuyện gì thế? Mình hỏi vài lần

- Dạ … lại … mới … cãi nhau. Em nó vừa khóc vừa nói

- Cãi nhau vụ gì?

- dạ … dạ …. (mẹ nói hoài ko ra hơi)

- Thế giờ gọi khóc cho a nghe hả? Sao ko gọi cho cậu kia?

- Dạ ko, e …. Muốn nói chuyện với anh thôi nhưng …. Vẫn vừa khóc vừa nói

- Bây giờ 1 là khóc 2 là nói. Chọn đi. Mình gằn giọng. Trong điện thoại lại thấy khóc to hơn

- Anh không rảnh nghe em khóc, anh cũng chẳng đáng phải nghe em khóc. Vậy thôi! Khi nào khóc xong muốn nói thì gọi lại. Mình nói rồi cúp máy luôn, hơi bực mình

Vừa ngủ được 1 lúc nữa thì TX lại gọi, 4h13. Mình tắt máy gọi lại và không nói gì để xem còn khóc không

- Alo? Alo? TX nói khi không thấy mình

- Oh`, anh đang nghe đây, giờ nói được chưa?

- Em có vô tâm lắm không hả anh? Bé hỏi ngay mình

- Bị cậu kia nói thế ah? Có chuyện gì? Mình biết rồi cái ngày cãi nhau này sẽ đến, không ngờ nó đến sớm vậy

TX bắt đầu kể chuyện 2 đứa cãi nhau. Theo mình suy luận thì cũng là linh tinh dồn nén lâu ngày, nay được thể rồi 2 đứa lu xu bu luôn. TX bị cậu kia mắng rồi to tiếng, chia tay chia chân đủ kiểu, cơ mà thằng kia có nhắn tin xin lỗi rồi. (Dcm, trẻ con vãi cả đái, hơi đâu mà làm quan tòa cho tụi trẻ trâu này)

- Thế giờ tính sao? Mình hỏi khi TX kể xong

- Em không biết

- Không biết thì thôi, kệ nó tới đâu thì tới

- Em thấy mệt mỏi vì cứ đụng 1 chút là lai gây với nhau, nhưng xong rồi vẫn yêu. Cho e lời khuyên đi. (TX biết mình ko muốn nghe câu trả lời là “ko biết” nên mới nói

- A cho lời khuyên ah? Suy nghĩ kĩ chưa?

- Dạ rồi!

- Thế bỏ đi, yêu làm gì động tí cãi nhau. Lời khuyên của anh đấy!

- Không được! Em ko bỏ được! TX nói rồi lại sụt sịt

- Chắc chắn là ko bỏ được? Suy nghĩ nhanh! Mình hỏi

- Dạ vâng, dù còn hơi sớm nhưng e biết a ấy là 1 nửa của e (nghe mà đau vl các thím ợ)

- Đã chắc thế rồi hỏi anh làm gì nữa? Chấp nhận lờ xin lỗi, mai lại yêu nhau bình thường. Chấm hết. Đi ngủ. Xong! (mình nói chắc nịch và nhát gừng)

- Không phải thế! … bla….bla…. Em nó hỏi đủ thứ

Mình cũng chán cái cảnh ngồi nghe lắm rồi, cộng với thấy thương nữa, biết nói sao cho các thím hiểu nhỉ? Vừa thương, vừa tội, vừa giận, … Rồi mình cũng trả lời cho. Loằng ngoằng khoảng 20 phút rồi cũng xuôi xuôi.

- Em cảm ơn! TX nói khi mình chỉ cho đầy đủ rồi

- Khỏi cảm ơn. Cứ coi như những gì anh đã nói em tự nghĩ ra

- Anh ko thể nói chuyện với em như trước được sao? Không thể gọi em là “bé” như trước được sao? (ngày trước mình luôn gọi bé, xưng anh còn TX thì lúc xưng bé, lúc xưng em)

- Không! Anh đã làm xong việc của mình, không còn là quân sư cho em nữa, không gọi thế được nữa. Mình quả quyết

- Anh ko còn thương bé nữa sao? Em bết là anh ko giận em chuyện gì bao gờ mà.

- Anh ko giận bé bao giờ. Đúng! Và a cũng chẳng giận em đâu, khỏi lo đi. Còn bé thì luôn luôn là người anh thương, nhưng em thì khác.

- Tại sao lại như thế? Em vẫn là em mà

- Sai rồi. Em bây giờ không còn là bé của anh, ít nhất là ở chỗ có người yêu và không có người yêu (chẳng lẽ lại nó là bé của anh thì còn mà em thì mất, đắng hết cả họng các thím ợ)

- Em không hiểu sao em có người yêu rồi anh ko thể làm quân sư cho em nữa?

- Em có nói chuyện được với người em yêu trong khi biết cậu ta đang ở bên cạnh 1 người con gái khác và chẳng biết đang làm những gì không? (Mình nói thẳng và hơi to tiếng)

- Có những thứ không thể cùng tồn tại song song được. Ngay cả sự che chở của anh dành cho em trước đây, nếu bây giờ em có còn là bé của anh đi chăng nữa, anh cũng ko làm như trước được, vì em còn phải lớn …bla….bla…. Hiểu chứ? Mình nói 1 hồi, lúc này thì giận và thương thật

- Dạ hiểu. TX lí nhí

- Còn câu hỏi em hỏi anh lúc đầu. Muốn anh trả lời không?

- Câu gì ạ?

- Mới nói đã quên rồi. Câu “em có vô tâm không ấy”

- Dạ … có

- Với người khác thì anh không biết em có vô tâm hay không nhưng với anh thì em rất vô tâm đấy. Không phải là chuyện quan tâm đến anh, anh ko cần em phải như thế. Anh muốn nói đến chuyện những gì anh dạy em kìa. Anh biết là em chẳng nhớ, chẳng học được gì từ những điều anh nói hay có thể là chẳng buồn học, chẳng thèm nhớ cũng nên.

- Em …. Em nó định nói gì đấy

- Từ từ, chưa hết. (mình ngắt ngang) Em thử nghĩ lại xem những gì anh dạy em em còn nhớ được bao nhiêu? Anh tin chắc chẳng được 10 điều. Ngay cả anh là ai em cũng chẳng còn nhớ đến nếu như không có những chuyện cãi cọ này.

- Anh luôn là 1 người rất tốt đối với bé, mãi là quân sư của bé. Em biết em nợ anh rất nhiều. Em nó nói và hình như có mùi khóc lóc

- Khỏi cần, anh cho em hết những thứ đó. Không phải nợ nần gì cả. Còn nếu muốn trả công anh thì cố gắng học hành cho tốt, được đúng như anh kì vọng rồi hãy tính. Mà còn nhớ anh kì vọng gì không?

- Dạ, là sau này em sẽ …. Như đúng ước mơ của em.

- Oh`, thế nhé! Còn giờ lớn rồi, phải tự suy nghĩ cách giải quyết mọi việc dần đi. Những gì anh mới nhắc mấy hôm rồi còn nhớ ko?

- Dạ, … vẫn còn lưu tin nhắn

- Thế được rồi anh khỏi nhắc lại, giờ đi ngủ chút đi, sắp sáng rồi

- Em có thể xin anh làm quân sư cho em được không, không phải cho bé nữa. Em sợ ….. Em nó nói ngay khi mình định cúp máy

- Bây giờ thì anh sẽ trả lời là không. Tạm thời cứ cố nhớ lấy 1 nữa những gì anh dạy là cũng đủ xài rồi (chém vãi). Có gì khó cứ nói giúp được anh sẽ giúp. Thế nhé

- Chỉ vậy thôi ạ (chả hiểu em nó hỏi câu này có ý gì)

- Humh, …. Vui chơi ít thôi cẩn thận ra sản phẩm (mình đề cập thẳng), theo anh thì hơi quá đà. Hết

- Sao anh biết những chuyện em làm, em luôn muốn biết điều này nhưng chưa dám hỏi

- Không muốn người khác biết thì đừng làm. Vậy nhé, ngủ đi!

Mình tắt máy mà thấy cái điện thoại nóng ran, gần 1 tiếng các thím ợ! Nằm xuống nghĩ 1 chút thì chỉ thấy TX còn giữ được ở bé của mình 2 điểm: chẳng chịu suy nghĩ và chuyện gì cũng hỏi, thứ 2 là nói chuyện với mình luôn dạ vâng đầy đủ, chưa bao giờ dám bật lại mình. Vậy là coi như hôm nay mình đã nói thẳng và giải quyết được 1 số chuyện, nghĩ đến lúc em nó khóc, lại thấy tội, ….. Xùy xùy, ngủ ngủ ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.