Hôm nay quả là 1 ngày đen vkl các thím ợ: có chuyện buồn, cãi nhau ở công ty, trouble trong công việc, đội mưa cả chiều. Haizzzz
Sự việc bắt nguồn từ hôm kia, hôm mà bé nhắn tin cho mình, mình có rep ngắn gọn và không thấy trả lời. Đến khuya mới có tin nhắn của bé, lúc đó mình ngủ rồi nhưng có biết và dậy đọc, đại loại là bé muốn mình làm quân sư cho bé 1 lần nữa, là chuyện tình cảm, bé với cậu kia đang có chuyện thì phải (2 đứa đều trẻ con vãi ra). Bé muốn hỏi mình xem mình nghĩ cậu kia là người thế nào và đại loại là 2 đứa có tương lai gì không . Thế đấy, lại còn phải đi hòa giải cho tình địch, nó đã bắt cá trong hồ nhà mình, giờ còn phải vui vẻ chỉ nó cách chế biến nữa . Mình chỉ đọc tin nhắn thôi, không trả lời, chỉ khi bé có ý định muốn kể về 2 đứa thì mình mới rep:
- Thôi, khỏi kể, a ko muốn nghe Nhưng nghĩ lại thấy có thể bé cần mình rồi mình đã có 1 quyết định mà giờ xét lại mình nghĩ là sai lầm
- Để a tự tìm hiểu, sẽ khách quan hơn. E muốn a sẽ trả lời như thế nào? Mình nhắn tin tiếp
- Dạ thì trả lời khách quan ạ. Mà a tự tìm hiểu bằng cách nào?
- Không muốn người khác biết thì đừng làm. A có cách của a. Có kết quả báo sớm. Thôi ngủ đi, G9.
Sáng qua mình bắt đầu tiến hành tìm hiểu, gọi cho thằng bạn ngoài HN nói nó report về cậu kia cho mình, rồi bắt đầu tìm kiếm 1 số thứ nữa (có thể gọi là xâm phạm đời tư người khác vụ này các thím đừng tò mò thì tốt hơn). Mình có thói quen là tổng hợp dữ liệu rồi mới coi. Và đến đêm qua thì mình đã có kha khá để phân tích.
Sáng nay dậy rất sớm, ngồi coi report của thằng bạn về cậu bé kia rồi đi làm, lên công ty từ 6h . Mình ngồi coi hết những thông tin mà mình có trong tay, nước mắt rơi lúc nào không biết nữa, bé đã không còn là cô bé mà mình biết, những điều mình chỉ dạy có lẽ cũng đã chẳng thấm vào người được chút nào. Mặc dù vẫn trẻ con, hay hờn dỗi nhưng cách nói chuyện đã khác (cũng có thể là nói chuyện với mình thì khác hoặc mình đã bị lừa), nhưng chắc chắn là ko còn hồn nhiên, ngây thơ như mình từng biết và vẫn nghĩ, nhất là khi bé vào cậu kia đã ....
Cậu kia thì có vẻ yêu bé thật lòng, nhưng có tính toán, mình nghĩ là mục đích lớn nhất của cậu ấy đã đạt được (là mục đích gì các thím tự hiểu). Yêu vậy đấy nhưng cậu ta không biết chiều "trẻ con" (tự tin là không bằng 1/3 mình), lại hay bắt bé phải thế này thế khác theo khuôn mẫu của cậu ấy nên 2 người thường hay gây lộn, từ những chuyện linh tinh nhỏ xíu mà cũng đã đòi chia tay 2 - 3 lần, mặc dù hôm sau có khi quay lại luôn. Đúng là 1 đám trẻ con hết biết.
Đến giờ làm, mình cũng chẳng muốn coi những phần tiếp theo nữa, chỉ thấy buồn về bé thôi (hay là buồn cho mình). Đang ngồi lẩn thẩn thì biến cố xảy ra, cái lão sếp bự hay soi mình mò vào phòng rồi nói chuyện với cái team hay xum xoe lão, mình chẳng ưa gì cái đội ấy, cả lão nữa. Đột nhiên chủ đề đổi sang cái vụ đi chơi hôm bữa, thế là mọi người lại nói về cái vụ mình và em V, rôm rả lắm.
Sự việc sẽ chẳng có gì nếu như 1 bà trong đám đó (ngang hàng với sếp trực tiếp của mình) không đùa quá chớn và gặp ngay lúc mình đang có tâm trạng. Bà ấy cứ nói về cảm giác của mình khi bế rồi được chạm môi với em V, phỏng đoán linh tinh bựa lắm, lại quay sang hỏi mình có phải không nữa. Vốn đã không ưa gì + nhắc đến cảm giác này nọ mình lại nghĩ đến bé nên thấy khó chịu.
- Đủ rồi mấy chị ơi! Không đùa thế nữa! Em đang buồn, không có hứng nói chuyện đó lúc này Mình cố gắng trả lời đàng hoàng
Ko dừng lại mà mấy người đó còn nói nhiều hơn, cái lão sếp cũng xem vào chém ác liệt, rồi linh tinh nói sang cả gia đình mình, đại loại là mình vớ được em V thì .... (mình dân quê mà) .... rồi nhiều thứ khác. Đụng đến 2 điều mình không thích là so sánh mình với người khác và nói đụng đến gia đình mình, có thể gia đình mình chẳng bằng ai nhưng với mình Bố Mẹ vẫn là 2 người vĩ đại nhất trên đời!
- Immmm ngay........
Mình đứng dậy và hét lớn, 1 tay chỉ về phía họ còn 1 tay đang nắm lấy quả cầu thủy tinh trên bàn mình, mặt thì như thế này . Mình đã hết kiềm chế nổi, lúc đó ai mà nói gì nữa thì đúng thật là ngay. Anh ngồi cạnh mình đứng dậy kéo mình ngồi xuống, mấy người kia thì ko nói gì nữa (chắc sợ mình), chỉ lầm bầm với nhau gì đó. Em V thì đứng sau mấy người đó (đang ăn sáng) bỏ cả bữa chạy lại kéo kéo, đẩy đẩy mình, mặt tái mét, có lẽ là lo cho mình.
- Cậu làm gì đó? Lão sếp bự quay qua hỏi mỉnh ra vẻ
Mình định bật lại thì đúng lúc đó sếp trực tiếp của mình đi vào, anh ấy không hiểu chuyện gì nên mặt ngơ ngáo hài lắm.
- Em đi ra ngoài anh nhé! Mình nói khi đi qua sếp mình (anh ấy tốt với mình lắm, hay che chở cho mình)
Chẳng đợi anh ấy trả lời, mình bước thẳng, không quên thở dài 1 cái. 1 phút thiếu kiềm chế của mình, nhưng mà mình chẳng hối hận, thở dài vì chán nản thôi. .... Mình phi thẳng ra quán cafe bờ sông rồi ngồi đó, chẳng muốn nghĩ gì, gió mát nên cũng thấy trong lòng dịu lại. Một lúc thì thấy anh sếp trực tiếp mình gọi
- Em đang ở đâu đấy, về công ty ngay. Nói "ngay" nhưng cái giọng vẫn bình thường, mình biết ổng khuyên mình thôi
- Em về lại có chuyện anh ah, thôi em ngồi ngoài này lo mấy việc cũng được, không sao đâu anh, chiều em về
- Mày thật là ... thế gọi điện xin lỗi các anh các chị ấy 1 tiếng, ai lại làm thế bao giờ
- Em cảm ơn anh nhưng mà Mãi mãi KHÔNG. Mình nói chắc nịch rồi cúp máy
Lại có tin nhắn của em V
- Anh ổn không?
- Bình yên hơn bao giờ hết em ơi! Mình rep vui vẻ
- Hihi, lúc nãy em thấy anh mà sợ quá. Đúng là lúc anh khùng lên đáng sợ thật.
- Anh tha xử họ là may mắn lắm rồi
- Eo, nhưng đằng nào cũng phải xin lỗi 1 tiếng chứ?
- NEVER! Làm việc đi. (rồi mình không thấy em V nhắn tin nữa, chắc hiểu ý mình)
Mình ngồi quán cafe đến trưa mới về lại văn phòng, mọi người thì kéo lại khuyên can, cả em V nữa nhưng mình đang bận việc nên ậm ờ cho qua chuyện, lấy chứng từ rồi đi làm. Cũng tại buổi sáng điên khùng mà mình đã quên 1 việc cần phải xử lí, hậu quả không quá trầm trọng nhưng lại là quên cái cơ bản. Lật đật đội mưa đi cả chiều nhưng kết quả vẫn là con số 0, chẳng cứu vãn được gì.
Có cuộc gọi nhỡ của em V, của người nhà mình (chắc biết chuyện của mình sáng nay rồi, mình làm ở công ty quen với nhà mà) nhưng chẳng bận tâm, tinh thần nặng trĩu. Anh sếp trực tiếp thì cứ hỏi Why? Why? hoài nhưng cũng thông cảm cho mình hay sao ấy. Lúc sự việc không cứu vãn được thì cũng nói nhẹ với mình thôi, không to tiếng.
Đúng là dính vào gái cái đen vkd ngay, nhưng thôi kệ, mình cũng chẳng thiết tha cái chỗ làm này, cũng có ý định nghỉ rồi mà! Coi như vụ này giọt nước tràn ly thôi.
Về nhà mới nghe mọi người chửi 1 tăng xong, mình cũng nói chuyện lại 1 chút, giờ thấy nhẹ nhàng yên ổn. Ngồi hút thuốc mà thấy thèm được nói chuyện với bé quá, ngỳ trước mình gặp chuyện gì buồn chỉ cần được nghe giọng trẻ con của bé là lại thấy có tinh thần làm việc trở lại ngay. Nhưng giờ thì người ta có lẽ chẳng cần biết mình còn sống hay đã chết rồi nữa, mà từ nay có lẽ mình cũng ko nên gọi là bé nữa, từ đó ko còn đúng nữa rồi, gọi là TX nhé mấy thím!
Lục điện thoại lò dò rồi cũng gọi cho bà Chị , được cái tuy không thể bằng TX nhưng cũng xiteen không kém, cũng đỡ buồn. Tào lao 1 lúc thì rủ thứ 7 xuống nhà Chị ấy ăn cơm (mình ăn cơm ở nhà Chị 4 lần rồi)
- Cuối tuần này có độ, xuống Chị ăn cơm nha cưng?
- Độ gì zịa? mà đội hình nào? (mình tưởng có kèo ăn nhậu)
- Đội hình nào đâu.
Nhà chị thôi, nhưng cuối tuần có phi vụ hay
- Vụ gì? ko nói đừng hòng dụ dc anh!
- Dạ cuối tuần này thằng Q (em của chị) nó đưa bạn gái về nhà ra mắt, mời anh xuống nhà Chị ăn cơm. Được chưa? Chị trả lời mình
- Ơ hay, nó ra mắt bồ nó chứ có ra mắt tôi đâu mà kêu tôi xuống ăn cơm? Vô duyên
- Nhưng tại vì ... mà thôi mài nói đi này, ta đi tắm cái. Chị nói với ai đó (mình đoán là thằng em Chị)
- Alo ông ah? thằng em Chị hỏi mình
- Oh`, bà kia chạy rồi ah?
- Đi tắm rồi. Cuối tuần xuống nhậu với tôi nhá
- Mie, mày dắt bồ về vs tao xuống nhậu nó có ăn nhập gì với nhau không?
- Không phải, tại nhà tôi ít người, thêm thanh niên cho vui, bồ tôi nó cũng đỡ ngại. Hihi, có cả "vợ chồng" con Q (là con em họ mà hôm trước chị tính qua nhà nó ngủ) nữa
- Vậy là đủ tụ rồi ông gọi tôi xuống chi? Mình ko thích đi lắm
- Nhưng ko có người nhậu với "ông già" tôi , thằng bồ con Q nó nhậu yếu xìu
- Thế bạn bè ông đâu, kêu 1 đám đến
- Cho bọn nó đến đốt nhà tôi ah Thằng em chị có vẻ sợ bị phá
- Thôi khỏi lôi thôi, cứ thế nhá, chiều thứ 7 xuống sớm sớm tí còn làm đồ ăn Thằng Q nói luôn
- Oh` được rồi, để tôi tính xem thế nào đã.
- Tính cái đé* gì nữa, quyết định vậy đi. Thế nhá!
Nói rồi nó cúp máy cái rụp. Vậy là thứ 7 mình lại phải đi ah? Nhà Chị thì mình chẳng lạ, chẳng ngại gì, chỉ có điều thấy làm biếng quá! thôi cái đó gác lại, mình phải tính đường trả lời cho bé, ah TX nữa đã, để lâu dây dưa mệt ra.