Lục Hằng nhanh chóng biết được đáp án. Một tiếng rồng gầm vang lên, linh hồn Chúc Long bay ra từ sau đại lục căn nguyên. Mắt rồng phát ra ánh sáng đỏ như máu, tràn đầy vẻ điên cuồng tà ác. Nó nhìn hai người họ từ xa, Lục Hằng nâng cao cảnh giác, vận chuyển yêu khí chuẩn bị nghênh chiến.
Thế nhưng linh hồn Chúc Long lại quay đầu tấn công đại lục căn nguyên, trong nháy mắt tiếp xúc liền hắt ra ánh sáng chói mắt. Chúc Long tự bạo thần hồn, mặc kệ việc mình sẽ biến thành tro bụi mà tiếp tục công kích đại lục căn nguyên.
Biến cố xảy đến quá nhanh, Lục Hằng chỉ kịp tạo ra kết giới bảo vệ mình và Thích Không. Khi ánh sáng dần tản đi, Lục Hằng thấy một thân hình cao lớn cường tráng đang chắn trước mặt mình. Lục Hằng không ngốc, tất cả mọi nghi vấn của cậu giờ đây đã được giải đáp. Mảnh ký ức quan trọng nhất mà cậu thiếu khi xuyên tới trăm năm trước có gút mắc sâu sắc với Thích Không đại sự, khiến cho đối phương thà tự phong bế thần thức cũng không muốn quên, còn cả trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực cậu nữa.
Lục Hằng kìm lòng không đặng, dùng sức ôm lấy người nọ, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Ta xin lỗi vì đã quên mất chuyện giữa chúng ta.”
Người nọ vẫn không có phản ứng gì, chỉ trầm mặc đứng đó. Lục Hằng cũng không để ý, phong bế thần thức thôi mà, cậu có thể tìm được cách giải quyết trong truyền thừa của Yêu vương.
Phía trên vang lên tiếng động ồn ào, bấy giờ Lục Hằng mới hoàn hồn. Cậu không trì hoãn thêm nữa, dẫn Thích Không thoát khỏi nơi đây bằng một khe nứt khác.
Lúc người của chùa Phạn Âm chạy tới, chỉ trông thấy thế thân trên Nhân Quả Bàn và đại lục căn nguyên nằm sâu dưới lòng đất. Tạm thời không nhắc tới chuyện bọn họ sẽ phản ứng ra sao, ở bên này, sau khi Lục Hằng và Thích Không ra bên ngoài, nhìn thấy tình hình hiện tại lập tức kinh hãi đến biến sắc.
Hư ảnh khổng lồ kia chính là đại lục căn nguyên mà cậu mới nhìn thấy ban nãy. Cành lá chống trời, rễ đâm xuyên khối đá, bên trên thân cây xuất hiện rất nhiều vết nứt. Cảm giác thống khổ tột cùng quét qua mọi sinh linh tại đại lục, mỗi một sinh linh có ý thức đều có thể nghe thấy âm thanh kêu khóc của đại lục căn nguyên. Đó là những gì đại lục căn nguyên đã nói trước khi lâm chung: Các con dân của ta, vết thương của ta quá nặng, không còn sức chống đỡ trời đất nữa. Đại lục sắp sụp đổ rồi.
Trời mà sụp thì khắp nơi đều sẽ chìm trong hỗn loạn.
Vài tông môn cường đại trong tu tiên giới liên hợp phát lệnh chiêu mộ, mời tất cả chưởng môn các phái đến chùa Phạn Âm, bàn bạc về đại kiếp nạn của muôn vàn sinh linh.
Mặc dù chùa Phạn Âm đã bị hủy diệt phân nửa, nhưng ngọn núi chính vẫn hoàn hảo như cũ, các nhân vật có máu mặt ở tu tiên giới đều tập trung tại đây. Trước điện bố trí mấy hàng ghế ngồi thật dài, vị trí cao nhất thuộc về Viên Chân đại sư chùa Phạn Âm, Xương Hòa của phái Lăng Vân, Địch Linh của cung Giao Trì và Yên Vân của Ngự Kiếm các.
Ở chùa Phạn Âm nên đương nhiên sẽ do Viên Chân chủ trì. Đại sư chắp hai tay trước ngực, thi lễ: “Các vị thí chủ, kiếp nạn lần này vẫn chưa biết giải quyết ra sao, mong các vị chỉ giáo phương pháp cứu vớt hàng ngàn hàng vạn sinh linh trên đại lục.”
“Hừ, mọi thứ đều do yêu tộc gây ra đương nhiên phải để yêu tộc chịu trách nhiệm rồi.” Từ trước đến giờ Địch Linh sư thái vẫn luôn căm ghét yêu tộc, vừa mở miệng đã phải trào phúng một phen.
“Sư thái nhầm rồi, việc đã đến nước này, chỉ e Yêu vương kia cũng gánh không được ngàn vạn tính mạng con người như thế. Huống hồ việc ấy còn dính dáng đến sinh linh tại đại lục, chúng ta là nhân sĩ tu tiên nói thế nào cũng nên góp sức.” Xương Hòa chân nhân lên tiếng.
Thấy Xương Hòa chân nhân có ý bênh vực yêu tộc, lông mày Địch Linh sư thái dựng đứng, lớn tiếng quát: “Cái tên dốt nát này, ta biết thừa ngươi lúc nào chẳng về phe đám yêu tộc. Nghe nói ngươi có không ít đệ tử yêu tộc, hi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị.(*)”
(*Xem chú thích chương 33)
Vẻ mặt của Xương Hòa chân nhân vẫn ôn hòa như trước: “Sư thái đừng nói mà không lựa lời. Hòa bình giữa yêu tộc và nhân tộc là những gì mà tổ tiên phải đánh đổi bằng máu tươi mới giành được. Ngươi đừng có quên cuộc đại chiến mười vạn năm trước…”
Thấy hai người càng nói càng lạc đề, Viên Chân đại sư ho khan, đánh gãy lời Xương Hòa chân nhân: “Yến Vân thí chủ, ngài thấy thế nào?”
Từ khi ngồi xuống, kiếm tôn Yến Vân kiếm tôn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời. Nghe thấy Viên Chân đại sư nhắc đến tên cũng chỉ khẽ nhấc mí mắt, phun ra một câu: “Chỉ lo thân mình.”
Tu vi của kiếm tôn Yến Vân đã đạt tới cảnh giới hóa thần, dự đoán sẽ phi thăng khi đại lục sụp đổ. Chẳng trách kiêm tôn Yến Vân lại có thái độ như vậy, nghe đồn rằng thời thiếu niên y sống rất khổ sở, bị người ta bắt nạt, con đường tu hành lại lắm chông gai, bởi vậy trước giờ y không có cảm tình gì với những người trần mắt thịt.
“Viên Chân đại sư, bần đạo có câu này, không biết có nên nói hay không.”
Viên Chân nhìn theo hướng âm thanh vừa phát ra, thấy đó là chưởng môn Thanh Không Tử của phái Thanh Tuyền. Vị Thanh Không Tử này trăm năm trước không biết tại sao lại bị trọng thương, bây giờ đã mang dáng vẻ gần đất xa trời, xem ra tuổi thọ cũng sắp cạn.
“Thí chủ cứ nói, đừng ngại.”
“Bần đạo từng lấy được một ít thông tin bí mật từ yêu tộc. Nàng ta nói, yêu tộc có một nơi chôn xương, bên trong cấm địa chôn cất vô số hài cốt đại yêu đã chết trong suốt ngàn vạn năm qua.” Thanh Không Tử lên tiếng “Bần đạo nghĩ rằng, liệu chúng ta có thể dùng yêu cốt đó để tu bổ đại lục căn nguyên hay không.”
Nghe thấy vậy, ánh mặt tất cả mọi người đồng loạt bừng sáng.
Lập tức có người đáp: “Phương pháp này được đấy. Ta nghe nói đống yêu cốt kia chứa pháp lực cực mạnh. Nếu dùng để tu bổ đại lục căn nguyên thì quả là rất thích hợp.”
“Chỉ sợ yêu tộc sẽ không đồng ý.”
“Hừ, yêu tộc không có lựa chọn, việc này vốn do bọn chúng gây ra mà. Hiện tại để chúng giao hài cốt đại yêu ra là hời lắm rồi đấy!” Địch Linh sư thái cười lạnh một tiếng.
Tu giả nhân tộc vẫn còn tiếp tục tranh luận về kiếp nạn không ngừng nghỉ, còn Lục Hằng bên này đã dẫn Thích Không đến yêu tộc. Xuất phát từ sự sùng bái mù quáng đối với vương, yêu tộc tỏ ra rất bình tĩnh, tuy có vài tộc vương lo chuyện đại lục căn nguyên nhưng cũng kiềm chế chờ vương triệu kiến.
Lục Hằng tạm thời không để tâm đến việc này nữa, bây giờ cậu chỉ một lòng một dạ muốn giúp Thích Không khôi phục thần trí. Lật tung truyền thừa trong ký ức lên, cuối cùng Lục Hằng đã tìm ra một phương pháp vẹn cả đôi đường.
Chuyển nội đan của bạn lữ song tu vào trong cơ thể của người bị phong bế thần thức, dùng khí tức nội đan của bạn lữ làm chất dẫn để đả động thần thức là có thể khiến người bị phong bế tỉnh lại. Phương pháp nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó, trước hết cần phải bái thiên địa, để trời đất chứng giám.
Song tu bạn lữ ấy à, Lục Hằng nhìn người vẫn đang ngồi xếp bằng kia.
Lục Hằng đi tới, ngồi xuống trước mặt Thích Không: “Tuy ta không nhớ được chuyện trước đây của chúng ta nhưng trái tim đã nói cho ta biết, trong lòng ta có ngươi.”
Như cảm nhận được Lục Hằng tới gần mình, Thích Không liền mở mắt, con ngươi đen như mực, vô cảm nhìn chằm chằm Lục Hằng. Nghe thấy cậu nói xong những lời đó mà vẻ mặt hắn cũng chẳng mảy may gợn sóng.
Lục Hằng cũng không để bụng, cậu nắm tay Thích Không, đặt lên ngực mình: “Thích Không, ngươi có đồng ý kết làm bạn lữ với ta không?”
Tuy người trước mắt vẫn một mực im lặng, song Lục Hằng lại cảm thấy bàn tay đang đặt ở nơi trái tim mình của đối phương khẽ cử động. Cậu nhếch môi cười, đáp: “Ta biết ngươi sẽ không từ chối ta mà.”
【 Số 666, mặc dù bây giờ tôi nói thì có hơi sát phong cảnh, thế nhưng tôi cảm thấy mình phải nhắc nhở cậu, thời gian tử vong sắp đến rồi. 】 Tiểu trợ lý xuất hiện, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào ấy.
【Tôi muốn từ bỏ nhiệm vụ. 】
【Cậu, cậu, cậu bình tĩnh đã! Nếu cậu từ bỏ nhiệm vụ thì thế giới này tiêu luôn mất! Ngoài ra, bị đánh giá không hợp lệ sẽ phải tới mười tám tầng địa ngục du lịch một trăm ngày đấy!】 Lục Hằng dọa tiểu trợ lý sợ hết hồn khiến nó bắt đầu gào thét không ngừng.
【 Tôi muốn ở bên Thích Không tới thời khắc cuối cùng… 】
【 Không được không được, cậu phải biết rằng nếu thế giới này sụp đổ, mọi linh hồn của sinh linh trong đó sẽ biến thành tro bụi, không vào được luân hồi. Cho nên vì người cậu thích, cậu càng phải hoàn thành nhiệm vụ này mới đúng. 】 Cơ sở dữ liệu của tiểu trợ lý điên cuồng hoạt động, cuối cùng cũng tìm được cách khuyên nhủ Lục Hằng.
【…Tại tôi kích động quá, cảm ơn cậu đã nhắc. 】
Lục Hằng nhớ lại thân phận và trách nhiệm của mình, không chỉ Thích Không, mà ngàn vạn sinh linh tại thế giới này cũng khiến cậu không thể làm bậy được. Lục Hằng chưa điên đến mức chôn vùi toàn bộ sinh mạng và cả tình yêu của bản thân như vậy.
Sau khi nhận được bảo đảm của Lục Hằng, tiểu trợ lý lại chìm vào chỗ sâu trong ý thức cậu, chức trách của nó vốn chỉ trợ giúp cung cấp thông tin và nhắc nhở người làm nhiệm vụ vào thời khắc quan trọng nhất thôi. Nếu Lục Hằng đã chắc chắn thì dựa trên những gì nó hiểu về cậu, tiếp theo hẳn là sẽ không xảy ra sai lầm nào nữa.
Nếu không thể từ bỏ nhiệm vụ, Lục Hằng bèn sắp xếp lại kế hoạch tiếp theo. Mang theo tâm trạng ngọt ngào và nặng nề, cậu bắt đầu chuẩn bị việc thành hôn của chính mình. Người tu tiên lập gia đình không có nhiều lễ nghi như phàm nhân, hai bên bái thiên địa, để trời đất chứng giám là được.
Lục Hằng không muốn qua loa như vậy, chỉ là cậu nhất định phải rời đi, cho nên nghi thức thành hôn cũng chẳng thể gióng trống khua chiêng. Căn nhắc một hồi, Lục Hằng phong kín núi Chiêu Dao, không cho bất kỳ người nào tới quấy rầy.
Trong kho bí mật của Yêu vương không thiếu thứ gì cả.
Lục Hằng lấy hai bộ áo bào đỏ thẫm ra, tuy dáng người Thích Không cao lớn hơn cậu rất nhiều nhưng áo bào này chính là pháp khí, có thể tự động thu phóng để phù hợp với thân hình người mặc, không cần lo tới chuyện bị chật. Lục Hằng suy nghĩ chốc lát liền tìm một bộ rối, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
Sáng sớm hôm sau.
Trên núi Chiêu Dao của Yêu vương chưa từng nhộn nhịp như vậy bao giờ. Lụa đỏ trải dài từ chân núi lên tới đỉnh núi, hàng cây ven đường được treo đèn lồng đỏ khiến cả ngọn núi như biến thành một ngọn đuốc khổng lồ. Đội ngũ đưa dâu trùng trùng điệp điệp dọc theo ngọn núi, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy động tác của nhạc công hay kiệu phu rất cứng ngắc, khuôn mặt không hề cảm xúc, tất cả đều được làm bằng rối gỗ.
Đoàn đón dâu quỷ dị này đi tới sườn núi, liền thấy một nam tử mặc áo bào đỏ ngồi trên lưng ngựa. Khi kiệu hoa lại gần, cậu liền nở nụ cười, cả vẻ đẹp kinh diễm của ngọn núi cũng không bằng nửa phần phong thái của đối phương.
Lục Hằng xuống ngựa, đi tới phía trước đạp một phát, mở cửa kiệu hoa ra. Lục Hằng lúng túng, ngây ngẩn cả người, cậu phải đá cửa kiệu ba lần nhưng lại không khống chế được lực, đá hỏng mất rồi thì phải làm sao đây.
Lục Hằng sờ mũi, sau đó vươn tay với người trong kiệu: “Ừm, chúng ta không cần chú trọng lễ nghi bình thường. Vương hậu của ta, mau theo ta lên ngựa thôi.”
Hai bóng người màu đỏ biến mất trong từng hàng cây, đẹp tới mức không thật.
Bái thiên địa, uống rượu giao bôi, được trời đất tác thành. Hai người vừa là phu phu người phàm, cũng là bạn lữ song tu.
Lục Hằng ngồi lên đùi Thích Không, đan điền cận kề, trán chạm trán. Lục Hằng nhìn người không có chút biểu cảm gì trước mắt, trong đầu lóe lên một hình ảnh. Dung mạo tương tự, chỉ là trên mặt lại tràn đầy sự lưu luyến.
Lục Hằng bình ổn tâm trạng, đem yêu đan chuyển vào trong miệng Thích Không, sau đó tiếp tục duy trì tư thế đó, thần thức cũng chậm rãi thăm dò đan điền Thích Không.
Cây nến dài hình hai con chúc long đã cháy được nửa, Thích Không càng ngày càng thanh tỉnh hơn. Hắn vừa mở mắt ra, lập tức đối diện với con người dựng thẳng của loài rắn. Tiếp theo liền cảm thấy bản thân như đang chìm vào bóng tối.
Đây là yêu thuật trời ban của tộc ba xà, Lục Hằng gieo vào đầu Thích Không ám chỉ: Tình cảm của bọn họ là một giấc mộng Nam Kha, là tâm ma kiếp của Thích Không. Thuật này không phải là không thể giải, chẳng qua đó chính là ngày Thích Không cắt đứt nhân quả, trở thành Phật.
“Chờ tới lúc ngươi tỉnh lại, mau chóng giác ngộ, thoải mái buông tay.” Lục Hằng nhẹ giọng nói, sau đó đặt một nụ hôn lên môi Thích Không, quay người rời đi.